Thương Vũ chấn động, chợt ngẩng đầu.
Đột nhiên cô chạm phải đôi mắt như cười như không của người đàn ông đó.
Khuôn mặt lập thể,ánh mắt cũng dường như sâu thẳm như một trũng nước, phảng phất như thể……
Dễ dàng nhìn thấu trái tim của người khác chỉ bằng một ánh mắt.
Lông mi Thương Vũ run rẩy, cô quay mặt đi, đầu óc ầm ầm vang lên một tiếng.
Cô không có cách nào để trả lời câu hỏi của anh.
Lại giống như, đang bị vấn đề này đâm vào trái tim cô.
Một số cảm xúc cực kỳ thầm kín mà bản thân cô cũng chưa nhận ra rõ ràng bắt đầu dâng trào, hiện lên dưới ánh mắt sắc bén của người đàn ông…
Chuông gió vang lên inh ỏi, dì Tôn đã quay lại.
“Lão già chết tiệt,lại lén mua đá cho cháu gái ăn…” Bà lẩm bẩm, quay lại nhìn thấy hai vị khách mà mình đã bỏ quên, “Ôi hai người, hai người vẫn còn ở —–”
Nhìn thấy hai chiếc váy lót giống hệt nhau trên bàn, dì Tôn trừng lớn mắt: “Đây là ——”
“Không có việc gì đâu dì.” Thương Vũ lập tức nói, cất váy lót đi ra ngoài, “Cháu về trước đây ạ.”
Hàng xóm láng giềng cũ,có đôi khi giải thích không rõ ràng được, miệng lưỡi càng nhiều.
Tốt hơn là nên nhanh chóng rút lui.
Bên cạnh cô, người đàn ông gật đầu chào tạm biệt: “Dì cứ bận việc của mình. Chúc dì kinh doanh phát đạt”.
Khi cô đẩy cánh cửa kính leng keng mở ra, ánh nắng dường như sáng hơn gấp đôi so với lúc cô đến đây.
Thương Vũ cùng người đàn ông bước ra khỏi tiệm may, một trước một sau đi vài bước, cuối cùng dừng lại dưới bóng râm dưới mái hiên – cạnh cửa hàng hoa vừa mới mở đối diện.
Cô gái quay người lại không nói lời nào, hai tay nâng hộp váy lót mới đưa đến trước mặt anh.
Tông Duệ nhìn hai cổ tay gầy gò trắng như tuyết, khẽ nhướng mày.
“Xem ra lời xin lỗi của tôi không lọt được vào mắt Thương tiểu thư.”
Thương Vũ mím môi, nhẹ giọng nói: “Loại vải này được làm từ sợi tơ vàng xoắn, đắt hơn nhiều so với loại vải ban đầu của tôi.”
Tông Duệ không tỏ ý kiến: “ Dùng để nhận lỗi, nên quý hơn một chút”.
Thương Vũ lắc đầu, đưa tay cầm quần áo ra trước mặt người đàn ông nửa tấc.
“Tông tiên sinh, tôi không thể nhận được.”
“……”
Nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên sơn căn của cô gái, Tông Duệ chậm rãi đưa tay cầm lấy quần áo.
“Vấn đề là,quần áo này để ở chỗ tôi cũng vô dụng. Tôi là đàn ông, không có chị em gái ——”
Anh dừng lại, quay đầu nhìn Thương Vũ: “Cũng không có bạn gái.”
“Giữ lại váy để làm gì?”
Suy nghĩ của Thương Vũ bị kẹt ở câu nói “Cũng không có bạn gái” của người đàn ông đó.
Cô mở miệng: “Vậy… trả lại đi?”
“Trả lại?” Tông Duệ gõ xuống hộp đóng gói, tầm mắt bất động thanh sắc ở quét qua một vòng trên người cô gái trước mặt, “Kích cỡ này, người khác cũng không thể mặc được, phải không?”
Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Thương Vũ không khỏi nghĩ tới cảnh dì Tôn vỗ mông, sờ eo cô, khen cô có thân hình đẹp …
Tai cô vô cớ có chút nóng, khẽ cắn khóe môi dưới: “ Vậy….”
Ngón tay người đàn ông khẽ vuốt ve con dấu tên cửa hàng có tuổi đời hàng thế kỷ: “ Khi tôi đến Cẩm Độ lấy quần áo, bà lão may sườn xám đã hỏi tôi, may nó cho ai?”
Lông mi Thương Vũ run nhẹ: “Anh…… Nói như thế nào?”
“Tôi nói ——” Tông Duệ nhướng mi nhìn cô gái, khóe môi hơi nhếch lên.
“ Giang Nam có một giai nhân”.
Thương Vũ tim đập thình thịch, cụp mắt xuống.
Lại nghe thấy người đàn ông khẽ cười một tiếng.
“Bà lão lúc đó rất vui vẻ, nói như vậy thật tốt, váy đẹp như vậy mới xứng với giai nhân.”
Tông Duệ dùng ngón tay thon dài vuốt ve mặt hộp, lại đưa lên trước mắt cô gái.
“Người ta đã bỏ rất nhiều công sức để làm ra nó. Cách đáp lại tốt nhất là nên mặc nó trên người. Em nói có phải không?”
Bên cạnh vang lên một tiếng “ Cạnh” giòn giã, đôi tình nhân trẻ bên cạnh vừa mới bật một lon nước có gas.
Nước soda phun nào trên người hai người bọn họ,nhưng bọn họ vẫn vui vẻ cười đùa, một chút cũng không để tâm.
Thương Vũ cảm thấy tâm trạng của mình lúc này giống như chai soda kia, không ngừng ùng ục mà sủi ra bọt khí dày đặc…
Cô ngước đôi mắt lấp lánh nhìn người đàn ông, cuối cùng đưa tay lấy quần áo.
“ Ngại quá… vậy tôi….”
Tông Duệ cười cười, đang muốn mở miệng, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Aiiz, tiểu gia ——”
Một chàng trai ôm một chiếc hộp từ trong tiệm hoa đi ra: “Sao cậu lại đến đây?”
Tông Duệ hất cằm về phía cửa hàng hoa: “ Đã thu xếp xong hết chưa?”.
“Đã thu xếp xong”. Người đàn ông đem thùng giấy vứt đi rồi nói: ” Cậu vào xem thử một chút đi?”
Tông Duệ nhìn về phía cô gái: “ Có thể cùng nhau uống một ly cà phê chứ?”
Thương Vũ có chút ngạc nhiên nhìn mặt tiền của cửa hàng trước mặt, còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy người đàn ông chặc lưỡi một tiếng,” Chúng tôi đều là đàn ông,thẩm mỹ không được tốt…em có thể xem giúp một chút không?”
Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Thương Vũ không có lý do gì để cự tuyệt.
“Được.”
Tông Duệ ngước mắt lên, cầm lấy quần áo trong tay cô, đẩy cửa kính của cửa hàng ra ——dáng vẻ mười phần thân sĩ.
Cửa hàng vẫn chưa chính thức mở cửa nên không có khách hàng. Dưới sự hướng dẫn của người đàn ông, Thương Vũ đi dọc theo cầu thang gỗ lên lầu.
Khi đến nơi, cô mới hiểu rằng cửa hàng hoa ở tầng dưới có lẽ chỉ để trang trí, phần lớn lợi nhuận có lẽ đến từ cửa hàng phía trên.
Câu nói “ Thẩm mỹ không tốt” kia của anh quả thật là quá khiêm tốn, phong cách trang trí dùng loại gỗ thô nhẹ, đơn giản tao nhã này rất thích hợp để lắp đặt dưới những bức tường trắng cùng gạch đen của ngõ nhỏ, hẻm nước ở Giang Nam.
Thương Vũ liếc nhìn dãy máy pha cà phê có bày giá cả rõ ràng ở phía sau quầy bar, hỏi: “Cửa hàng này là của anh à?”
“Xem như là vậy đi” Tông Duệ nhàn nhạt nói.
Không có cách nào, thẻ cháu của Thành Mậu bị gia đình chặn lại,không đủ tiền để lấp vào,thế nên anh bị động mà trở thành cổ đông lớn nhất.
Người đàn ông đi tới trước cửa sổ lưới đã đóng kín, nói: “Vị trí này khá tốt.”
Thương Vũ khẽ “Ừm” một tiếng: “Bên này du khách nhiều.”
Tông Duệ không nói tiếp đề tài này, bàn tay nâng lên chuẩn bị xay cà phê.
“Em muốn uống gì? Latte? Phong cách Mỹ?”
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô gái,anh nhướng mày: “Không quen uống cà phê sao?”
Thương Vũ không nghĩ tới anh liếc mắt một cái liền có có thể nhìn thấu,đành phải gật đầu thừa nhận: “Uống trà tương đối nhiều……”
Người đàn ông khẽ búng tay một cái.
“ Chờ một chút”.
Đôi chân dài của anh nhanh chóng bước xuống lầu,khi quay lại đã cầm trên tay một bộ ấm trà hoàn chỉnh.
Thương Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là bộ Tử Sa hàng cao cấp.
Nếu bố cô mà ở đây,phỏng chừng sẽ yêu thích đến mức không buông tay mà tán thưởng một trận.
Bộ dụng cụ pha trà tuy rất tốt, nhưng có vẻ như người đàn ông không quen thuộc lắm.
Đầu tiên anh đặt chiếc cốc vào tay rồi ước lượng, sau đó lại có chút mờ mịt mà cầm một chiếc cốc khác lên.
Thương Vũ không tiếng động mỉm cười.
“ Để tôi làm đi”. Cô nhẹ nhàng nói,bước tới nhận lấy vật đó từ tay người đàn ông.
Những đầu ngón tay mềm mại óng ánh xẹt qua khóe bàn tay của người đàn ông —— cảm giác còn tinh tế nhẹ nhàng hơn cả Tử Sa.
Mí mắt Tông Duệ khẽ nhảy lên một chút, buông tay.
Cô gái đặt bộ trà lên bàn, vuốt ve lưng sườn xám rồi duyên dáng ngồi xuống.
Tông Duệ cong môi dưới, một tay kéo chiếc ghế dựa đối diện cô ra.
Ấm đun nước được bật nguồn phát ra âm thanh nhè nhẹ.
Hai người ngồi đối diện nhau nhất thời không nói lời nào, không gian rơi vào im lặng.
Thương Vũ có chút hoảng hốt.
Có thể gặp lại nhau nhiều lần như vậy, đã là điều khó mà tưởng tượng được.
Hiện tại, bọn họ còn đang ngồi uống trà cùng nhau…
Cô lúng túng xoa xoa gấu váy, cố tình không nhìn vào ánh mắt của đối phương.
Bỗng nhiên cảm thấy mẹ cô nói anh ấy giống minh tinh điện ảnh quả thật cũng không phải không có lý, Ngoài hình dáng và khuôn mặt hoàn hảo, điều hấp dẫn nhất ở anh ấy thực sự là ở đôi mắt kia.
Dáng mắt cong cong,ánh nhìn dụ hoặc vốn đã là một đôi mắt đa tình, màu sắc của mắt cũng rất đặc biệt —— con ngươi màu đồng nhạt nằm trong hốc mắt sâu thẳm, thoáng nhìn qua đều mang đầy vẻ thâm tình...
Đang thầm đánh giá trong lòng,Thương Vũ vô thức ngước mắt lên.
Bắt gặp đôi mắt màu hổ phách đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lông mi cô run lên vài cái, mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác.
Nhận ra người đàn ông vẫn đang nhìn mình, Thương Vũ che giấu lúng túng vội cầm lấy khăn trà, nhẹ nhàng lau đi vết nước trên bàn gỗ.
Người đối diện dường như khẽ cười một tiếng.
“ Vệt trà quả thật dễ lau sạch hơn cà phê”.
——Người đàn ông nói một câu không đầu không đuôi,suy nghĩ của Thương Vũ đột nhiên quay trở lại mấy ngày trước.
Do dự một lát, cô vẫn là nhịn không được mở miệng: “Ngày đó…… Tại sao anh lại nói là, gặp tôi ở trong Ám Hương viên?”
Cùng mẹ cãi nhau bị người khác bắt gặp quả thật rất xấu hổ.
Nhưng anh cũng đã giúp cô giải vây một thời gian.
Khóe môi Tông Duệ cong lên: ” Hôm đó đúng là tôi đã gặp em ở Ám Hương viên”.
Nụ cười càng sâu hơn, ánh mắt cũng vậy:“Thương tiểu thư biểu diễn, quả thực rất kinh diễm.”
Ánh mắt Thương Vũ khẽ dao động, nhưng không đáp lời.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mép bàn hai lần, Tông Duệ lại hỏi: “Tại sao em lại không nói với Thiệu tổng về việc lấy nhầm hành lý?”
“……”
“Mẹ tôi……hay suy nghĩ nhiều.”
Vấn đề này, thật ra chính bản thân Thương Vũ cũng không rõ đáp án, cô chớp chớp mắt: “Bà ấy có khả năng sẽ hiểu lầm……”
“Hiểu lầm?” Người đàn ông nhướng mày rậm, bên môi ý cười càng sâu xa hơn, “Hiểu lầm, cái gì?”
Ùng ục ùng ục ùng ục ——
Âm thanh của nước sôi cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Thương Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, với tay lấy ấm nước.
Nước nóng từ từ rót vào ấm đất Tử Sa, sau đó một dòng nước nhỏ giọt tràn vào cọ rửa tách trà.
Làm sạch bộ dụng cụ.
Sau bước này, cô gái mở hộp trà, lấy ra một ít trà Bích Loa Xuân thượng đẳng.
Đôi tay ngọc thon dài của cô nhẹ nhàng, chậm rãi đẩy lá trà vào chiếc ấm đất sét Tử Sa, chiếc vòng tay ngọc trai trên cổ tay theo chuyển động trượt xuống.
Chạm vào thành ly vang lên một tiếng “ đinh” thực nhẹ.
Ánh mắt Tông Duệ chớp động.
Anh chợt mỉm cười.
Có chút hiểu được vẻ đẹp của trà đạo.
Còn gì tuyệt vời hơn so với việc ở bên cây cầu nhỏ bắt qua dòng nước nhẹ xuôi dòng, ngắm nhìn giai nhân Giang Nam đun nước pha trà đây?
Những ngón tay thon dài, mềm mại tinh tế.
Nhất cử nhất động đều rất dịu dàng.
Chẳng mấy chốc, hương trà lan tỏa trong phòng.
Thương Vũ đem nước trà lần đầu tiên cho vào hai chiếc cốc nhỏ cao cao tinh tế, sau đó úp ngược những chiếc cốc nhỏ vào trong tách trà.
Cô lấy ấm trà đặt chiếc cốc rỗng lên đó, chậm rãi đưa đến cho người đàn ông.
“ Ngửi thử hương thơm trên ly đi”.
Cô chậm rãi giải thích, lấy chiếc cốc của chính mình làm ví dụ: hai tay cầm chiếc cốc nhỏ, chậm rãi xoa sát đưa đến gần chóp mũi của mình.
Ngửi thấy mùi trà thơm, lông mi cô gái khẽ run lên.
Tông Duệ nhìn sâu hai giây, làm theo động tác của cô, đưa cốc lại gần.
Chóp mũi cao của anh khẽ cử động, người đàn ông rũ mi cười khẽ.
“Tại sao Bích Loa Xuân này lại có mùi hoa nhài?”
Thương Vũ hơi giật mình, trong lòng nhảy ra cảm giác cổ quái.
Bích Loa Xuân đương nhiên sẽ không có hương hoa nhài.
Đó là kem dưỡng da tay của cô……
“Có lẽ là vì trà mới.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Hương vị tươi mát hơn một chút.”
“Thật sao.” Tông Duệ chậm rãi nhướng mi nhìn cô gái, nụ cười càng sâu hơn “Chẳng lẽ không phải vì Thương tiểu thư ——”
“Hồng tụ thiêm hương?”(*)
(*)Câu này là câu thành ngữ cổ, Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”, Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương, hương thơm quyện vào tay áo. Nó cũng có ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, trong đoạn này ý của Tông Duệ đó là bởi vì có người đẹp ở cạnh nên trà thơm hơn)
Nhịp tim của Thương Vũ lỡ nhịp, chiếc cốc trong tay khẽ run lên.
Người đàn ông này… bề ngoài trông có vẻ cà lơ phất phơ không học vấn không nghề nghiệp, nhưng đôi khi lời nói nói ra lại rất văn nhã,phù hợp.
Cũng giống như khí chất của anh, hào phóng phóng khoáng, cả người mâu thuẫn lại mang theo mười phần hấp dẫn…
Thương Vũ lắc lắc tay cầm ấm trà, nhưng không trả lời, lặng lẽ rót chén trà thứ hai vào chén trắng, sau đó chia nó vào hai tách trà.
Chiếc cốc nhỏ tinh xảo được đặt trước mặt người đàn ông, anh đưa đầu lưỡi chạm vào má, nâng chiếc cốc lên một hơi cạn sạch.
Ngưu nhai mẫu đơn.
Thương Vũ thở dài, mới vừa bưng lên tách trà của mình, thì chuông báo thức trên điện thoại di động vang lên.
Lấy nó ra nhìn nhanh, cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ —— hoàng hôn lặng lẽ buông xuống trên đường Đông Nghi.
Bất tri bất giác,cô đã ở bên anh lâu như vậy
Thương Vũ đặt tách trà xuống, đứng dậy.
“Trong đại sảnh có biểu diễn, xin phép cáo từ trước”.
Tông Duệ liếc nhìn cửa sổ lưới đã đóng kín.
“Biểu diễn tối nay, là loại hình truyền thống hay đàn hát?”
Thương Vũ hơi ngạc nhiên khi người đàn ông này lại biết bọn họ có buổi biểu diễn truyền thống.
“ Chỉ đàn hát thôi”. Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Bài hát gì?” Tông Duệ lại hỏi.
“Có một số bài hát cố định, còn lại thì tùy theo yêu cầu của khán giả.” Khi nói về chuyên môn của mình, Thương Vũ hiển nhiên thoải mái hơn, cũng vô thức mà nói nhiều hơn, “Buổi tối có rất nhiều khách du lịch nên mọi người đều thích nghe những bài hát quen thuộc, một số trong đó thực ra không phải là đàn từ, chính là Ngô ngữ ca……”
Tông Duệ bất động thanh sắc mà nhìn cô gái đang hăng say nói,khóe miệng nhếch lên.
“ Ngô ngữ… người ngoài như tôi có thể nghe hiểu được sao?”
Thương Vũ cười: “ Chắc là có thể”.
“Được”.Tông Duệ búng tay một cái, đứng dậy, “Vậy tôi cũng đến xem Thương tiểu thư biểu diễn một chút.”
Thương Vũ sửng sốt, trong đầu hiện lên cảnh tượng cô cùng người đàn ông trở lại Bình Đàn quán:
Tiểu sư muội nhìn thấy chắc sẽ hét chói tai.
Thím Ngô quét tước vệ sinh sẽ dò hỏi tới cùng.
Còn có mẹ và anh trai của cô…
“Hai ngày nay có nhiều người đến, trong quán đã đổi vé bán trước, hôm qua đều đã bán hết vé.Chỗ ngồi trên lầu cũng…”
Hôm nay vé quả thực đã bán hết sớm.
Bất quá cô không chút nghi ngờ, vị tiểu Tông gia này, nếu muốn đến Bình Đàn quán nhà cô, đừng nói là mẹ cô, những người đồng minh trong việc kinh doanh của mẹ cô thường xuyên đến hội trường đều có thể sắp xếp một chỗ ngồi vip cho anh ngay lập tức…
“Là như vậy sao”.Tông Duệ thở dài, rất là tiếc nuối mà chậc ra một tiếng,” Vậy đúng thật là không biết tốt xấu mà làm trái quy tắc của em”.
“……”
Không biết tại sao, nghe người đàn ông nói như vậy, trong lòng Thương Vũ lại mơn trớn một tia xúc động cùng hổ thẹn.
Có lẽ vì anh có thể làm được,lại không lựa chọn sử dụng “Đặc quyền” của mình.
Lại hoặc là, người ta khả năng chỉ là tâm huyết dâng trào, đơn thuần muốn nghe Bình đàn thôi……
Đem sắc mặt của cô gái thu hết vào đáy mắt, đuôi mắt Tông Duệ khẽ cong lên.
“ Nếu tôi không chiếm chỗ thì sao?”
Thương Vũ khó hiểu: “Không chiếm chỗ?”
“ Ừm”.
Người đàn ông ngồi thõng xuống mép bàn, đôi chân dài dang rộng ra,nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi tự mang ghế, tự chuẩn bị trà…”
“Chỉ nghe một khúc nhạc thôi, được không?”
Thương Vũ chớp chớp mắt: ” Tự mang ghế ngồi….như thế nào?”
Tông Duệ cười: “Đây là việc của tôi.”
“Lát nữa Thương tiểu thư nhìn thấy tôi, xin hãy hát ca khúc mà người bình thường như tôi có thể nghe hiểu là được”.
Thương Vũ càng nghe càng hồ đồ.
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ… người này muốn dọn ghế ra ngồi trước sân khấu nghe?!
Nghĩ đến cảnh đó, cả người cô liền ướt đẫm mồ hôi.
Khó khăn nuốt khan, cô cầm chiếc váy lót lên rồi nói lời tạm biệt: “Cảm ơn Tông tiên sinh vì đã chiêu đãi. Tạm biệt!”
Tông Duệ giơ tay, ngón trỏ ngón giữa ở trên thái dương khẽ gõ nhẹ.
“Không gặp không về.”
“……”
Thương Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói, yên lặng rời đi.
Nhìn theo cô gái đi xuống thang lầu, Tông Duệ có chút lười biếng cử động cổ, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Khi mặt trời lặn, bóng sườn xám mềm mại băng qua con đường dài, đi về phía chiều sâu của ánh hoàng hôn.
Khoảng cách từ Bình Đàn quán đến đây thực sự rất gần – chỉ cách nhau bởi một con sông.
Chỉ là ở đây không có cầu, phải đi đi lại lại, nhìn có vẻ xa xôi rất nhiều……
“Tiểu gia, người đi rồi?” Nhân viên cửa hàng ở dưới lầu đi lên “Mậu ca hỏi cậu buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Lát nữa đi.” Tông Duệ ngồi lại vào bàn rồi hất cằm về phía tường:“Mở cửa sổ đi”
Nhân viên đi đến cuối phòng, đem cánh cửa sổ vẫn luôn đóng lại lại mở ra.
—— đối diện sau cửa sổ là một tòa kiến trúc.
Cách một dòng sông nhìn qua,Bình Đàn quán nổi tiếng nhất đều đang nhộn nhịp cả trong lẫn ngoài.
Khán giả đã ổn định chỗ ngồi, nhân viên phục vụ di chuyển giữa các bàn ghế, đổ nước rót trà.
Tông Duệ bưng chén trà ấm đặt trên bàn – chính là Bích Loa Xuân mà vừa rồi cô gái chưa kịp uống.
Tách trà từ từ xoay tròn trong lòng bàn tay, người đàn ông ngước mắt nhìn sân khấu trống rỗng.
Chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Không lâu sau,một người đẹp quen thuộc ôm đàn tỳ bà xuất hiện trên sân khấu.
Phong thái và bước đi của cô vẫn đoan trang phóng khoáng như cũ, nhưng Tông Duệ lại nh·ạy c·ảm phát hiện không giống nhau —— đôi mắt đẹp không bao giờ nhìn xuống sân khấu kia, vừa bước lên sân khấu liền bất động thanh sắc mà quét qua một vòng thính phòng.
Anh cong môi cười.
******
Trước sân khấu không có ai dọn ghế tới.
Liếc mắt một cái cũng có thể phát hiện dưới sân khấu không có thân ảnh xuất chúng nào.
Thương Vũ bình tĩnh lại,thu hồi tầm mắt.
Ôm đàn tỳ bà trong tay ngồi xuống, cô vừa đặt ngón tay lên dây đàn, dường như chợt nhận ra điều gì đó,ánh mắt bỗng chốc nhìn về phía khung cửa sổ nhỏ ở bức tường phía sau.
Bên kia con sông dài thon gầy, người đàn ông đang ngồi sau cửa sổ bên kia, mỉm cười nhìn cô.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, hơi thở của Thương Vũ như ngừng lại.
Trên tay lại đâu vào đấy mà gảy lên khúc nhạc:
” Này chân trời, này góc biển…
Tìm rồi lại kiếm tri âm…” (*)
Ngô ca uyển chuyển,chảy vào dòng sông xưa,cũng trôi vào lòng người đàn ông.
Đối diện nhau từ xa xa, ý cười trên mặt người đàn ông càng sâu hơn.
Anh dùng một tay nâng tách trà vừa đưa về phía cô.
Hóa ra, đây chính là tự mang ghế, tự chuẩn bị trà…
Thương Vũ cúi đầu.
Khóe môi từng chút từng chút cong lên.
—— Giọng ca Ngô Tô quyến rũ còn được thể hiện qua cái cúi đầu dịu dàng:
” Cô gái nhỏ hát ca, lang quân thì đệm đàn…
Lang quân ơi, đôi tim chúng ta cùng chung một nhịp..
Yêu đắm yêu say hỡi tình lang….
Chúng ta là đôi tim hòa chung một nhịp…” (*)
(*) Bài hát 《 Thiên Nhai ca nữ》của Trương Nhạc