Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 34: Ánh trăng sáng




Sáng hôm sau, Thương Vũ dậy rất sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, bữa sáng mà bạn trai cô đã giúp đặt đã được giao đến đúng lúc.

Ăn xong bánh bao nhân cua, cô đúng giờ đến trường dạy lái xe.

Tối hôm qua cô còn oán thầm rằng sức ghen của bạn trai quá lớn, đến mức phải tìm một huấn luyện viên nữ cho cô. Nhưng sáng nay khi bắt đầu học lái xe, Thương Vũ mới thực sự cảm thấy điều đó thật tuyệt. Huấn luyện viên nữ rất kiên nhẫn dịu dàng, giọng nói chậm rãi, dễ hiểu. Hơn nữa, cô ấy không hút thuốc, cả xe tập lái cũng thơm tho.

Hai giờ trôi qua rất nhanh, khi rời khỏi trường dạy lái xe, tâm trạng của Thương Vũ thực sự rất tốt. Trước đây, cô chỉ học lái xe vì không muốn ở nhà, nhưng giờ đây cô thực sự có chút hứng thú.

Ở phía bên kia đường, chiếc BMW của Thiệu Nhất Lam nữ sĩ và tài xế đã đợi từ sớm.

Thương Vũ cùng mẹ ngồi vào ghế sau. Suốt dọc đường,Thiệu Nhất Lam liên tục gọi điện thoại bàn công việc, thỉnh thoảng không quên nhắc nhở con gái vài câu:Học lái xe rất mệt mỏi, trời nóng nực còn làm da bị cháy đen, hay là đừng học nữa, muốn đi đâu thì bảo tài xế hoặc anh trai con chở đi cũng được mà.

Thương Vũ miệng thì đáp vâng vâng dạ dạ, nhưng tay lại không ngừng nhắn tin trên WeChat để xác nhận thời gian học lái xe tiếp theo với huấn luyện viên.

Một giờ sau, xe dừng lại ở một nhà hàng chuyên món ăn Giang Tô gần viện dưỡng lão.

Phòng riêng đã được trang trí sẵn: bàn ăn trải khăn đỏ, trên tường treo chữ “Thọ” lớn màu vàng, còn có bánh sinh nhật hai tầng hình trái đào, tạo nên không khí vui tươi, hân hoan.

Khương Chỉ Oánh, người luôn không thích sự phô trương, cũng tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn không còn dấu vết bệnh tật như trước.

Trong lúc gia đình đang quây quần vui vẻ, Thương Vũ lấy ra món quà đã chuẩn bị cho bà nội: một bộ lược massage gỗ tử đàn được đặt làm riêng.

Bệnh đau nửa đầu của bà nội là bệnh cũ,khi không thoải mái thường dùng lược để gãi đầu — cái lược cũ của bà đã rụng răng mà bà vẫn không nỡ bỏ đi.

Khi nhận được món quà, bà cụ cười rạng rỡ, những nếp nhăn trên mặt hiện rõ. Sau khi khen ngợi sự chu đáo của cháu gái, bà còn khen chiếc trâm cài mới trên tóc Thương Vũ thật đẹp.

Nhận thấy ánh mắt dò xét của Thiệu Tri Huyền bên cạnh, Thương Vũ không tiếp lời của bà mà cố gắng chuyển chủ đề từ chiếc trâm cài sang chuyện khác.

Không ngờ ngay sau đó, mẹ cô lại chuyển cuộc trò chuyện sang một “khu vực nguy hiểm” khác: “Đại hội chiêu thương của Tông Thịnh đã được dời lên trước, dời sang tuần sau.”

“Nhanh vậy sao?” Thương Dịch ngạc nhiên, ông hiển nhiên đã nghe vợ mình nhắc về chuyện này không ít lần. “Trước đó không phải nói là tháng sau sao?”

“Chủ sự quyết định. Cái vị tiểu Tông gia kia đấy —” Thiệu Nhất Lam nghiêng đầu, khẽ chậc lưỡi, “Nhìn thì trẻ tuổi, nhưng thực ra so với mấy kẻ già đời còn lợi hại hơn, làm việc nhanh gọn, một miếng nước bọt một cái đinh, khó lường, khó lường a……”

Bà lại bất ngờ quay sang Thương Vũ: “Đúng rồi, bé con—”

Thương Vũ giật mình, quả bóng tôm vừa gắp rơi xuống bát.

“Sao, sao vậy?”

“Ai nha, con lại đang phát ngốc cái gì vậy?” Thiệu Nhất Lam trêu chọc con gái, “Nói với con một câu mà cũng làm con giật mình…”

“…”

Thương Vũ chú ý thấy Thiệu Tri Huyền đang nhìn chằm chằm vào mình, ngay cả bà nội ngồi đối diện cũng đã đặt đũa xuống, trong lòng cô càng thêm lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi lại lần nữa.

“Là về đại hội chiêu thương của Tông Thịnh mà mẹ vừa nhắc đến—” Thiệu Nhất Lam vỗ nhẹ cánh tay con gái, “Con cũng tham gia,có được không?”

Thương Vũ tròn mắt ngạc nhiên: “Con đi để làm gì?”

“Đại hội chiêu thương lần này, có rất nhiều doanh nhân nổi tiếng, bao gồm cả các lãnh đạo thành phố, đều sẽ tham dự,” Thiệu Nhất Lam vừa uống một ngụm canh vịt hầm vừa nói tiếp.

“Đến lúc đó sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông đến đưa tin. Trong buổi tiệc tối, ngoài các màn biểu diễn của các ngôi sao và ca sĩ, còn cần có một số tiết mục mang đậm bản sắc địa phương nữa —” Bà cười tủm tỉm nhìn con gái nhà mình, “Hiện tại con chính là ‘danh thiếp mới’ của Ngô Tô đấy, không đi giúp chúng ta tạo thanh thế sao?”

“…”

Thương Vũ chớp chớp mắt, cảm thấy tim và dạ dày đồng thời có một cảm giác lạ lẫm.

Cô không thể tưởng tượng được cảnh phải đối mặt với cả Tông Duệ và mẹ mình cùng lúc.

Dù sao khi cô ở bên cạnh Tông Duệ, ít nhất luôn có một thứ gì đó là tay hoặc môi chạm vào người cô…

Hơn nữa, lúc đó lại còn có rất nhiều phương tiện truyền thông…

“Để con đi,” Thiệu Tri Huyền bất ngờ lên tiếng, một mặt bất động thanh sắc nhìn Thương Vũ một chút, “Là biểu diễn bình đàn phải không?”

“Phải, nhưng người ta đích thân yêu cầu Thương lão sư,” Thiệu Nhất Lam vòng tay ôm lấy vai Thương Vũ, khẽ trêu choc, “Không còn cách nào khác, con trai à, con không có nổi tiếng bằng em gái nha!”

Thấy sự u ám thoáng qua trong mắt Thiệu Tri Huyền, Thương Vũ có linh cảm rằng suy nghĩ của anh cũng giống như cô: phải chăng “người ta” chính là vị tiểu Tông gia kia, người luôn nói là làm…

“Đại hội chiêu thương này,đi cũng rất tốt,” Thương Dịch bất ngờ lên tiếng.

Thương Vũ nhìn người bố vốn không thích những buổi biểu diễn có tính chất kiểu này, có chút kinh ngạc.

Thương Dịch cười nhẹ rồi giải thích: “”Không phải có truyền thông sao, con cũng xem như đang quảng bá cho chúng ta.”

Sau khi nghe lời vợ chuyển đổi hướng kinh doanh của Bình đàn quán, suy nghĩ cố hữu nhiều năm của Thương Dịch cũng bắt đầu thay đổi: để nghệ thuật truyền thống được tuyên truyền và truyền lại, cần phải trở nên phổ biến hơn. Khi đã có lượng người theo dõi đông đảo, mới có thể bàn đến việc phát triển thêm.

“Đúng đấy, con xem bố con cũng nói như vậy rồi”,Thiệu Nhất Lam nở nụ cười rạng rỡ, nắm lấy tay con gái, “Đi nhé? Mẹ sẽ liên hệ trước với truyền thông, đảm bảo họ sẽ chụp hình cho con thật xinh đẹp!”

Thương Vũ mở miệng định nói: “Con…”

Tiếng gõ cửa kịp thời cắt ngang câu nói của cô,kịp thời giúp cô giải vây.

Chủ nhà hàng bước vào, niềm nở chào hỏi khách khứa và chúc mọi người ăn ngon miệng. Sau đó, ông lấy từ khay của nhân viên phục vụ ra một chiếc hộp,chúc bà cụ thọ tỉ nam sơn.

Không thể từ chối, Khương Chi Oánh vui vẻ nhận lấy.

“Ôi—” Bà ngạc nhiên nhìn chiếc hộp trong tay, rồi quay đầu nhìn Thương Vũ, “Đây chẳng phải là món điểm tâm trước đó bé con đã mang cho bà sao?”

Thương Vũ sững sốt, nghiêng người nhìn sang.

— Quả nhiên là món điểm tâm lâu đời mà Tông Duệ đã từng tặng cô từ Kinh Bắc.

Chỉ có điều hôm nay, bao bì tinh tế hơn, chiếc hộp gỗ đựng điểm tâm trông như hộp trang điểm, trên đó còn có khắc chữ “Phúc”, “Thọ”.

Giang Chi Oánh nhìn cháu gái, rồi lại hơi khó hiểu nhìn chủ nhà hàng: “Các anh…”

“Ở Ngô Tô không thể mua được loại điểm tâm này,” Thiệu Tri Huyền nói, liếc nhìn Thương Vũ, ánh mắt trầm xuống, “Đây là điểm tâm Bắc Kinh, được vận chuyển bằng đường hàng không từ Bắc Kinh tới đúng không?”

“Ai nha, thế này làm sao mà được, thật là tốn kém quá!” Thiệu Nhất Lam vội vàng khách sáo nói, rồi tò mò hỏi chủ nhà hàng, “Anh cũng có kinh doanh ở Bắc Kinh sao?”

Chủ nhà hàng xoa xoa tay cười ha ha, cũng không có trực tiếp trả lời.

Cuối cùng, Khương Chi Oánh đã ngắt lời họ, trước tiên bà cảm ơn chủ nhà hàng, rồi mỉm cười nói: “Tôi rất thích món này.”

Bà nói, một bên liếc mắt nhìn ánh mắt có chút mất tự nhiên của cháu gái, trên môi hiện lên ý cười sâu xa: “Mặc kệ là nơi nào đưa tới,đều có lòng.”

***********

Sau bữa trưa, Thương Vũ cùng bà nội quay lại viện dưỡng lão.

Buổi chiều kéo dài, hai bà cháu cùng nhau làm bánh hoa quế.

Thương Vũ luôn có cảm giác lo lắng, cô nghĩ rằng bà nội chắc chắn đã nhận ra điều gì đó.

Thế nhưng cả buổi chiều, bà không hỏi gì. Đến khi ăn xong bữa tối, lúc Thương Vũ chuẩn bị ra về, bà nội mới đặc biệt dặn cô mang ít bánh hoa quế về để chia cho bạn bè.

Khi đến cổng viện dưỡng lão, điện thoại báo rằng xe taxi của cô còn năm phút nữa sẽ đến.

Từ phía sau, tiếng xe bất ngờ vọng lại từ xa.

Thương Vũ quay đầu, nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.

Chiếc Mercedes-Benz chầm chậm dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quý phái phong lưu của người đàn ông.

Đôi mắt màu hổ phách của anh mang theo ý cười, lười biếng hất cằm về phía cô: “Gọi xe sao,mỹ nữ?”

Thương Vũ khẽ cười, trêu chọc bạn trai: “Anh chẳng phải đã nói tối nay có tiệc sao?”

“Ăn không vào.”

Tông Duệ lười biếng dựa lưng lên vô lăng, nhìn cô gái: “Cả ngày không gặp em,cái gì cũng ăn không vào.”

Thương Vũ khẽ “hừ” một tiếng, hủy đặt xe trên điện thoại, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

“Làm sao anh biết em ở đây?”

Cô hỏi bạn trai: “Ở trên người em lắp máy giám sát à?”

Tông Duệ xì khẽ một tiếng: “Đâu chỉ giám sát, ông đây còn lắp cả máy quét xuyên thấu, chỉ cần nhìn một cái là thấy hết ――”

Anh ngừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn cô gái, “Hình như bạn gái của anh, không vui lắm?”

“Không có…”

Thề thốt phủ nhận xong, nhưng ngay sau đó lại đối diện với ánh mắt sáng rực sâu thẳm của người đàn ông—dưới ánh nhìn chăm chú của người yêu, cô không có cách nào giấu diếm được.

Thương Vũ thở dài: “Chỉ là hôm nay, trong lúc ăn cơm, mẹ có nói về đại hội chiêu thương của anh… muốn em đến tham dự?”

Tông Duệ gật đầu nhẹ: “Có chuyện như vậy, bất quá——”

Anh dừng lại,liếc nhìn bạn gái: “Anh đã từ chối giúp em rồi.”

Thương Vũ hơi ngạc nhiên: “Anh từ chối rồi sao?”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh nghe dì nhắc qua, nói rằng vị tiểu thư nhà này tính tình kiêu ngạo—” Anh mỉm cười, đầy ẩn ý nhìn cô, “Không thích dính dáng đến mấy chuyện kinh doanh ‘đồng thối, sắt gỉ’.” (*)

(*)”Đồng thối, sắt gỉ.” Đây là một cách nói bóng bẩy, ám chỉ những thứ vô giá trị, tầm thường, hoặc những điều không đáng để quan tâm. Trong ngữ cảnh của câu này, người đàn ông dùng cụm từ này để chỉ việc kinh doanh này là vô nghĩa, không có giá trị thực sự, không lọt được vào mắt Thương Vũ,không đáng để Thương Vũ phải bận tâm.

“……”

Thương Vũ cánh môi giật giật, rất nhỏ giọng: “Vậy,cũng phải xem tình huống mà……”

“Còn nữa,” Tông Duệ không nhanh không chậm tiếp tục, “Chúng ta hiện tại không phải là ‘yêu đương bí mật’ sao?”

Anh quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô gái: “Em còn không muốn nói với gia đình, Chứ đừng nói chi đến việc để cho nhiều người biết.”

“……”

Bỗng chốc bị nói trúng tim đen ‌, Thương Vũ trong nháy mắt yên lặng: “Em……”

Không thể nào phủ nhận, cũng không thể nào giải thích.

Cô gái tựa như một đứa trẻ nhỏ tự biết mình đuối lý, chậm rãi cúi đầu thấp xuống.

Bên cạnh bỗng nhiên rơi xuống một tiếng cười khẽ, bàn tay lớn của người đàn ông chạm vào mặt cô.

“Sao vậy, khuôn mặt buồn bã như vậy? Ca ca không có ý trách em.”

Anh lại nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô, nhẹ giọng: “Anh hiểu.”

“Chúng ta mới yêu nhau chưa lâu,em vẫn không muốn người khác biết, phải không?”

Lông mi của Thương Vũ run rẩy, cô ngẩng lên nhìn bạn trai.

Ánh mắt của anh hòa quyện với ánh hoàng hôn, vẫn luôn dịu dàng như vậy.

“Vậy… còn anh thì sao?” Cô hỏi nhỏ, “Anh có muốn mọi người biết không?”

Tông Duệ cười khẽ ra tiếng,giống như cô vừa hỏi một vấn đề rất ngớ ngẩn.

Anh chỉ vào kính chắn gió: “Nhìn thấy tòa nhà đó không?”

Thương Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy tòa nhà nổi bật trong ánh hoàng hôn.

— Đó là biểu tượng của Ngô Tô.

Cô không hiểu: “Sao vậy?”

Tông Duệ dùng đầu lưỡi ra chạm vào má, chỉ về tòa nhà cao tầng: “Nếu em gật đầu ngay bây giờ, thì một lát nữa bức ảnh của chúng ta sẽ xuất hiện trên đó.”

“……”

Thương Vũ ngây người, trong đầu ngay lập tức hiện ra hình ảnh mà Tông Duệ đã giả định.

Trong lòng cô cảm thấy mâu thuẫn lại mãnh liệt nhói lên một cái—giống như bài xích, nhưng cũng có chút mong đợi; rất hào hứng, đồng thời cũng rất sợ hãi…

Cô từ từ hạ mắt xuống: “Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…”

Đối với cô, việc công khai mối quan hệ với Tông Duệ với gia đình có nghĩa là ngả bài với gia đình, hoàn toàn phản loạn.

— Vào thời khắc cô ở bên anh, Thương Vũ đã biết sẽ có ngày như vậy.

Cô cũng biết, một khi làm như vậy, gia đình sẽ nổi cơn sóng gió chưa từng có…

Tông Duệ bình tĩnh nhìn cô gái hai giây, không nói gì, anh vòng tay qua bảng điều khiển, ôm cô vào lòng.

“Anh biết.” Anh hôn lên tóc cô, “Anh không có ý miễn cưỡng em.”

Cảm giác mâu thuẫn trong trái tim cô ngay lập tức lắng xuống—giống như bị đổ một ly nước chanh,ê ẩm chua chua chát chát, lại có chút ngọt ngào…

Thương Vũ đưa tay ôm lấy vòm lưng rộng lớn của bạn trai.

“Vậy anh có… không vui không?”

Im lặng trong hai giây, Tông Duệ nhẹ nhàng thở dài: “Thực ra, có một chút.”

Anh nới lỏng tay một chút, nhìn cô gái trong lòng: “Thật vất vả mới có được danh phận, lại còn không được đưa ra ánh sáng. Anh nói này—”

Người đàn ông hừ cười một tiếng: “Anh tốt xấu gì cũng là một ông lớn, hiểu không? Ngoài em ra,ai dám để anh phải chịu thiệt thòi chứ?”

Thương Vũ bên môi cong vểnh lên, nhưng rất nhanh đã áp chế lại.

Cô cắn môi, dựa cằm lên ngực anh: “Vậy, phải làm sao bây giờ nha?”

Tông Duệ thấp giọng cười khẽ.

Cô còn hỏi anh làm sao bây giờ

Lại còn “nha”?

Cô vừa nháy mắt vừa làm điệu bộ đáng yêu lại quyến rũ, rõ ràng là đang cố tình làm nũng với anh.

— Nhưng người đàn ông lại hoàn toàn bị chiêu này làm cho xiêu lòng.

“Còn có thể làm sao?” Tông Duệ hôn lên nốt ruồi nhỏ giữa lông mày của cô gái, giọng nói anh đè thấp có chút khàn khàn: “Người yêu của ông đây, ông đây phải tự mình chiều chuộng thôi!”

Khóe miệng của Thương Vũ không thể kìm nén được nữa. Cô vùi mặt vào ngực bạn trai, cười đến mặt mày cong cong.

“Em biết mà.”

Mũi cô cọ cọ vào ngực anh,thanh âm mềm mại cất lên: “Duệ ca ca là tốt nhất…”

Trái tim của Tông Duệ cũng bị cọ cho mềm nhũn.

Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô, ánh mắt anh thoáng qua sự mềm mại cùng đau lòng.

“Ca ca chưa phải là tốt nhất.” Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô, giống như đang tự lẩm bẩm. “Ca ca cần cố gắng hơn nữa, để cho bạn gái anh thêm chút cảm giác an toàn, có được không?”

Thương Vũ run lên một chút, ánh mắt cô chợt dao động.

Trong lòng cũng giống như vậy.

Trái tim đập nhanh thình thịch của cô ngay lập tức nhớ đến câu nói: Tình yêu thường khiến người ta cảm thấy mình chưa đủ tốt.

Giờ phút này, cô hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó…

Cách một bảng điều khiển vướng víu, Thương Vũ lại tiến sát vào lòng người đàn ông khẽ cọ cọ,nhắm mắt lại để kìm nén nước mắt đang dâng lên.

“Đại hội chiêu thương các anh, cụ thể là khi nào?” Giọng nói rầu rĩ của cô gái từ trong lòng anh truyền tới, cô khụt khịt mũi, rồi ngẩng mặt lên: “Nếu không trùng lịch với buổi biểu diễn của Bình đàn quán, em có thể đi.”

Cánh tay đang vỗ lưng cô ở phía sau của Tông Duệ dừng lại một chút: “Đến thật sao?”

Thương Vũ khẽ “ừm” một tiếng.

— Khi anh nói sẽ tạo thêm cảm giác an toàn cho cô, cảm giác an toàn của cô ngay lập tức được lấp đầy.

Cô cũng muốn làm điều gì đó để giảm bớt sự không vui của anh…

Sau khi suy nghĩ một chút, Thương Vũ nhanh chóng nhấn mạnh bổ sung: “Nhưng đến lúc đó, anh không thể nói bậy! Cũng không thể đùa giỡn, nháo loạn em giống như bình thường…”

Tông Duệ cười khẽ, nhướng mày: “Có thể hôn không?”

Thương Vũ mở to mắt: “Tất nhiên là không—”

Còn chưa kịp kháng nghị xong, bạn trai đã dùng môi che miệng cô lại.

” Vậy hôn ngay bây giờ”. Thanh âm khàn khàn của anh dán chặt vào tai cô, trực tiếp ôm người từ ghế phụ mang đến trên đùi mình.

” Hôm nay cộng thêm lần tới nữa, tổng cộng bốn giờ——”

Người đàn ông tháo trâm cài tóc của cô ra, những ngón tay xâm nhập vào giữa tóc cô,còn có môi lưỡi quấn lấy nhau mà cọ xát, đều mang một sự hung ác dịu dàng: “Đều phải bù lại cho ông đây!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.