Không biết từ lúc nào, mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây.
Cơn nóng đã rút đi, độ ẩm cũng giảm sút.
— Tất cả cái nóng ẩm dường như lại tụ về con phố Tây Lang, ở căn phòng trên tầng cao của quán bar.
Ở tại nơi hai người đang rơi vào trong tình yêu nóng bỏng, khi môi răng giao nhau trong nụ hôn đầu tiên…
Bị ôm lên sofa, đôi giày bệt mà cô thay ra nằm ở đó, Thương Vũ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh chiều tà nhạt nhòa.
— Có vẻ như họ đã thật sự hôn nhau hơn hai giờ đồng hồ…
Cơ thể ngập tràn dopamine và hormone chưa từng có, người đàn ông rõ ràng tâm trạng rất tốt. Anh chủ động đẩy xe điện ra từ gara, đưa bạn gái ra bờ sông hóng mát.
Cảm giác no nê từ bữa bít tết trưa quá mạnh, hai người không còn đói nữa, cuối cùng chọn một quán trà mới mở bên đường, vào đó ăn một ít món nhẹ.
Sau bữa tối, chờ đến khi ánh đêm bao phủ toàn thành phố, hai người mới từ từ trở lại phố Tây Lang. Chuyển sang ô tô, Tông Duệ lái xe thông thạo đến khu căn hộ cao tầng gần trường đại học.
Chiếc Mercedes đen đi lần thứ hai vào gara, người đàn ông ngay từ đầu không có ý định đưa người về xong sẽ lập tức rời đi.
Anh lại kéo cô gái vào trong không gian nhỏ hẹp của xe, len lén, trao đổi một số thứ bí mật ướt át…
Không biết đã qua bao lâu, khi đêm đã trở nên sâu, Thương Vũ rốt cuộc mới bước ra khỏi thang máy đi vào nhà.
Không biết có phải do thiếu oxy không,toàn thân cô đều có chút nóng, đi đường đều có loại cảm giác lâng lâng như thể đầu nặng chân nhẹ.
Đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, lúc ngẩng đầu nhìn vào người trong gương, Thương Vũ cũng bị chính mình làm cho giật nảy mình: Rõ ràng không trang điểm, nhưng bờ môi lại đỏ tươi sáng bóng,trên mặt giống như được phủ một tầng son phấn.
Hai mắt trông như có ánh sáng phản chiếu lấp lánh, khóe mắt còn lộ ra một chút hồng nhẹ.
Nhìn thấy dáng vẻ lạ lẫm của chính mình, Thương Vũ đột nhiên nghĩ đến câu: “Mắt chứa nước mùa thu, khuôn mặt như hoa đào.” (*)
(*)Câu “眼含秋水,面若桃花” là một câu mô tả vẻ đẹp của người con gái trong văn học Trung Quốc. Ý nghĩa của câu này là: 眼含秋水 (yǎn hán qiū shuǐ): “Mắt chứa nước mùa thu” – Miêu tả đôi mắt có vẻ đẹp sâu lắng, trong trẻo và có chút u buồn như nước mùa thu. 面若桃花 (miàn ruò táo huā): “Khuôn mặt như hoa đào” – Miêu tả khuôn mặt hồng hào, xinh đẹp, giống như hoa đào đang nở rộ. Cả câu kết hợp lại để chỉ người con gái có đôi mắt đẹp và khuôn mặt thanh tú, lôi cuốn.
******************
Cho nên vừa rồi ở trong xe, người đàn ông bảo cô đi nhanh một chút, còn nói nếu anh nhìn thêm nữa thì sẽ không thể rời đi được,có phải là có ý nghĩa như vậy không…
Sau khi tắm xong để đầu óc bình tĩnh lại, cô mới bắt đầu suy nghĩ về những hình ảnh lãng mạn vừa rồi.
Trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ.
Thương Vũ nhìn thời gian, mới chỉ cách lúc họ chia tay chưa đến một tiếng.
Người khác yêu đương có phải cũng giống như họ không, đều ngọt ngào dính nhau như vậy sao?
Cô định gọi lại thì lại thấy ảnh đại diện của người đàn ông hiện lên lần nữa.
“Alô?” Thương Vũ nghe điện thoại, bên môi vô thức cong lên ý cười, “Có việc gì sao?”
Tông Duệ phát ra một tiếng cười khẽ, giọng rất trầm: “Không có việc gì thì không thể tìm em sao?”
Thương Vũ bị giọng nói này làm cho tai có chút tê dại.
Cô mím mím môi không có trả lời, lại hỏi: “Anh đến quán bar rồi sao?”
“Đến được một lúc.” Người đàn ông lười biếng nói, “Vẫn đang ngồi trong xe.”
Thương Vũ tháo mũ tắm.
“Vậy anh nhanh lên đi, không phải nói tối nay còn có buổi họp sao?”
“Một chút nữa.” Tông Duệ dừng lại, giọng thấp hơn, “Không muốn đi.”
“Trong xe đều là mùi thơm của em.”
“……”
Giọng nói của người đàn ông quá lưu luyến, dễ dàng làm cho cảm xúc vừa mới lắng xuống lại dâng trào—so với trước đó còn mập mờ hơn.
Thương Vũ bắt đầu xuất hiện loại cảm giác lâng lâng, ngọt ngào…
“Anh nói linh tinh.” Cô thì thầm vào điện thoại, chất giọng Ngô nông hờn dỗi vốn mềm mại lại thêm chút yêu kiều đến mức chính cô cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Trên người em mới là toàn mùi hương của anh…”
Cô bị anh ôm từ chiều đến tối, cơ thể đầy mùi hương của sữa tắm vị chanh mà anh thường dùng.
Ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng như bị anh làm tăng thêm vài phần.
còn có hơi thở của anh, hormone nóng bỏng của anh cũng đều thông qua từng nụ hôn mà lưu lại trên môi, tóc, gò má, còn có trên tai cô…
Trong điện thoại trầm mặc mấy giây.
Lúc Tông Duệ lên tiếng lần nữa, giọng anh đã khàn đi: “Trước đây sao không phát hiện ra, em lại biết cách trêu chọc người ta như vậy chứ?”
Anh chậm chạp chép miệng, thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn như đang cố đè nén điều gì đó: “Ông đây hiện tại thực sự muốn ngay lập tức nhấn ga lái xe quay lại ——”
“Không được!” Thương Vũ lập tức ngăn cản người đàn ông.
Cô nhìn xuống chiếc váy ngủ mỏng nhẹ của mình.
“Ngày mai em còn phải dậy sớm…”
Người đàn ông trong điện thoại thở dài, dường như thỏa hiệp, lại rõ ràng giống như có chút không cam lòng.
“Ngày mai—”
“Ngày mai—”
Hai người đồng thời mở miệng, cùng nói một câu rất ăn ý.
Thương Vũ cười: “Anh nói trước đi.”
“Sáng ngày mai em sẽ tập lái xe à?” Tông Duệ tiếp tục hỏi.
Cô gái “ừm” một tiếng: “Đã hẹn với huấn luyện viên rồi. 9 giờ bắt đầu, tập hai tiếng.”
Ưu điểm của việc học lái xe một thầy một trò là có thể học bất cứ lúc nào, thời gian hoàn toàn do cô quyết định.
Cũng không biết có phải do người đàn ông này cố tình sắp xếp hay không, nhưng huấn luyện viên của cô là một người phụ nữ gần tuổi mẹ cô…
Tiếng động đóng cửa khóa xe của người đàn ông phát ra từ điện thoại.
“Được, tập xong anh sẽ đến đón em.”
Thương Vũ cười nhẹ: “Ngày mai anh không bận sao?”
“Bận cũng phải ăn cơm.” Tông Duệ chậm rãi nói, “Tập lái xe mệt mỏi, nhất định phải mang bạn gái đi ăn món ngon một chút.”
“Được.” Thương Vũ mắt cười cong cong đáp, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, “A, ngày mai không được ――”
“Ngày mai là sinh nhật bà nội em, trong nhà đã đặt bàn ăn trưa rồi…”
Tông Duệ ừm một tiếng, lại hỏi: “Năm nay bà của em bao nhiêu tuổi?”
“75 tuổi.” Thương Vũ suy nghĩ một chút rồi bổ sung, “Bà luôn tính theo tuổi âm lịch.”
“Vậy cũng coi như là tuổi thọ, nên phải dành thời gian bên bà cho tốt.” Tông Duệ nói, “Ngày mai ăn ở đâu, anh đưa em đến?”
“Không cần.” Thương Vũ vội vàng nói, “Mẹ em nói sáng mai bà ấy có việc gần đây, có thể đưa em đi.”
Người đàn ông nhẹ nhàng búng lưỡi: “Vậy được rồi.”
“Vậy—” Thương Vũ vuốt nhẹ lọn tóc trên ngực mình, “Ngày mai em đón sinh nhật cùng bà xong sẽ gọi cho anh nhé”.
“Được.” Tông Duệ trầm thấp đáp.
Chủ đề cuộc trò chuyện dường như đã đến lúc kết thúc, nhưng cả hai bên đều không có động thái muốn kết thúc cuộc gọi.
Một khoảng lặng ngắn ngủi, chỉ còn tiếng tạp âm nhỏ trong điện thoại, lên men thành một ít cảm giác mập mờ dính chặt…
Người đàn ông nhẹ chậc lưỡi rất nhẹ, mang theo sự bất đắc dĩ cùng cưng chiều: “Không nói lời chúc ngủ ngon với bạn trai của em sao?”
Thương Vũ buông tay khỏi lọn tóc còn ẩm ướt, khóe môi không thể đè xuống được nụ cười.
“Anh nói trước đi…”
“Xì, thật khó chiều.” Tông Duệ chép miệng nói.
“Vậy ngủ ngon.”
“……”
Thương Vũ chậm rãi bĩu môi, mang theo chút giọng mũi khẽ hừ một tiếng.
— Rõ ràng đang biểu đạt sự bất mãn, nhưng nghe lại giống như đang làm nũng.
Người đàn ông rất hưởng thụ cảm giác này, trầm giọng cười khẽ,ngay lập tức nhượng bộ: “Muốn nghe những lời êm tai cũng được——”
“Để anh điểm tra bất ngờ trước đã.”
“Cái gì?” Thương Vũ hỏi.
Đối diện không đáp, điện thoại của cô rung lên.
Thương Vũ nhìn xuống tay, thấy bạn trai vừa gửi một ảnh chụp màn hình, là giao diện trò chuyện hiện tại của họ.
Khi cô nhìn lên đầu ảnh chụp, cô bị thu hút bởi cái tên mới mà người đàn ông đã đặt cho cô: Bạn gái.
Lông mi cô khẽ rung lên, Thương Vũ lẩm bẩm một câu không rõ.
“Gì cơ?” Tông Duệ không nghe rõ.
“……”
Thương Vũ im lặng cắn môi dưới.
Loại lời lẽ như thế, cô thực sự không thể nói lại lần thứ hai.
Cô nhấn vào khung trò chuyện, mặt đỏ bừng gõ vài chữ:
【Tại sao… không phải là bảo bối?】
Để che giấu sự xấu hổ của mình, cô nhanh chóng gửi thêm một biểu cảm “Không phải em là bảo bối của anh sao?” cùng với tin nhắn.
Trong điện thoại di động người đàn ông trầm thấp cười ra tiếng.
Mặc dù không phải video call, những Thương Vũ dường như thấy được rất rõ ràng dáng vẻ người đàn ong cong khóe môi cười đến mức lưu manh …
“Hai chữ này, không thể tùy tiện gọi được”. Tông Duệ bình tĩnh nói.
“Tại sao?” Thương Vũ rầu rĩ hỏi.
Người đàn ông thong thả trả lời: “Bởi vì anh phát hiện, bạn gái của anh đối với từ này phản ứng có chút lớn.”
Như bị bắt trúng điểm yếu, trái tim của Thương Vũ đập nhanh hơn.
Cô vô thức muốn phản bác, nhưng miệng mở ra lại không thốt ra lời.
Tông Duệ như cười lại như không mà tiếp tục trêu chọc cô gái: “Nếu em từ này như vậy,chúng ta nên tiết kiệm sử dụng nó một chút.”
“Thời điểm then chốt hãy dùng,nhé?”
Giọng nói cùng cách diễn đạt của anh quá mập mờ, khiến người ta khó mà không liên tưởng đến “thời điểm then chốt” rốt cuộc là khi nào…
“Anh, anh lại nói linh tinh”. Thương Vũ đỏ mặt phản bác, nhưng vừa mở miệng, giọng nói lại giống như không có sức mà càng ngày càng nhỏ dần.
“Em mới không có… phản ứng.”
“Thật sao?.” Người đàn ông cà lơ phất phơ cười, giọng nói cố ý đè ép xuống thấp, “Vậy sao lúc anh gọi như vậy trong xe, chân em lại…”
Không để những lời nói xấu hổ của anh lọt hết vào tai, Thương Vũ đã vội vàng cắt đứt âm thanh của cuộc gọi.
Đặt chiếc điện thoại còn mang hơi nóng xuống,cô nâng hai tay che mặt lại.
— So với điện thoại còn nóng hơn.
Nếu cô là một ấm nước, chắc hẳn hai tai đã sắp phun lửa rồi…
Wechat liên tiếp vang lên âm thanh hai tin nhắn mới.
Cái người đàn ông xấu tính này vẫn không chịu bỏ qua cho cô.
Ray: 【Chạy cái gì?】
Ray: 【Em còn chưa xem đâu】
Thương Vũ cầm điện thoại lên, ánh mắt hơi dời lên trên — phần chú thích vẫn là biệt danh WeChat gốc của Tông Duệ.
Cô nhấn vào chỉnh sửa chú thích, nhìn vào con trỏ nhấp nháy, nhưng mãi không gõ chữ.
Bỗng dưng trong đầu cô hiện lên hình ảnh buổi chiều, khi người đàn ông nhướn mày tự xưng với cô là “tình nhân ca ca”…
Khóe miệng từng chút từng chút cong lên, Thương Vũ cắn môi dưới, chậm rãi gõ ba chữ.
Sau khi thay đổi chú thích xong, cô trở lại giao diện trò chuyện với bạn trai.
Chỉ trong chốc lát, Tông Duệ lại gửi đến hai tin nhắn:
【Sẽ không có không sửa chứ?】
【Anh nói này, có thể dành chút tâm tư cho người đàn ông của em một chút không】
Thương Vũ chụp màn hình giao diện hiện tại gửi cho người đàn ông.
Một giây, hai giây…
Qua một lúc lâu, người đàn ông vốn phản hồi rất nhanh bỗng dưng không có động tĩnh nào.
Thương Vũ trở mình, nằm sấp trên giường.
Cô cắn môi, từ từ gõ “ngủ ngon” vào ô chat.
Nhìn vào chú thích mới thay đổi ở trên, cô cũng từng chút từng chút chậm rãi gõ ra.
Khi nhấn nút gửi màu xanh, trái tim như ngừng một nhịp.
「Lông Vũ」: 【Ngủ ngon, Duệ ca ca「Tim」】
Trang chat ngay lập tức có động thái — phí trên hiển thị dòng chữ “Đối phương đang gõ…”.
Ngay lập tức, dòng chữ đó lại biến mất.
Một bong bóng trắng hiện ra, chứa một đoạn ghi âm chỉ dài hai giây.
Nhịp tim đập loạn như thể đã dự cảm được điều gì đó, càng thêm hồi hộp cùng chờ mong.
Thương Vũ nhấn vào điểm đỏ.
Giọng nói từ tính quyến rũ của người đàn ông từ điện thoại truyền ra, đầy vẻ thỏa mãn và chiều chuộng: “Ngủ ngon,bảo bối của anh.”