Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 30: Tiệc mùa xuân




Sau khi sống tại trung tâm y tế của viện dưỡng lão hai ngày, Khương Chỉ Oánh đã chuyển về phòng của mình.

Bà đã quen với việc tự lập, nói cái gì cũng không cho con cháu  tiếp tục đến chăm sóc vào ban đêm.

Vì đúng vào dịp cuối tuần còn phải lên sân khấu biểu diễn, nên Thương Vũ đã quay trở lại đường Đông Nghi.

Tông Duệ cũng bận rộn xử lý công việc liên quan đến địa điểm mới của Tông Thịnh, khiến hai người đều không có thời gian gặp nhau.

Ngoài việc tranh thủ trò chuyện vài ngày với bạn trai qua WeChat, Thương Vũ cảm thấy cuộc sống dường như vẫn giống như trước khi tốt nghiệp…

— Trong một số thời điểm, cô rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi:

Chẳng hạn như khi bố cô đề nghị cô thêm một buổi biểu diễn, điều này giống như kỳ vọng trước đây của ông đối với cô: cuộc sống tương lai của cô sẽ được định hình ở con hẻm nhỏ nơi cô lớn lên, cùng với Thiệu Tri Huyền tiếp quản và quản lý Bình Đàn Quán.

Mẹ cô cũng bắt đầu có những ám chỉ rõ ràng hoặc ngấm ngầm, dường như muốn cô sớm ‘ổn định’ với người anh trai không có quan hệ huyết thống của mình.

Dưới bầu không khí này, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào để nói về chuyện yêu đương của mình với Tông Duệ cho gia đình biết.

Tương tự, cô cũng không biết làm như thế nào để đề cập đến chuyện của Thiệu Tri Huyền với Tông Duệ.

Cô còn nhớ rất rõ lần trước khi cô cẩn thận từng li từng tí nói cho Đoạn Tiêu Ninh, bạn thân của cô chính là dáng vẻ suýt nữa thì sốc đến rơi cả mắt — cho dù không có quan hệ máu mủ, nhưng loại chuyện này trong mắt người ngoài vẫn rất kỳ lạ.

Đối mặt với người mình thích, cô càng cảm thấy xấu hổ.

Có một lần, lời nói đã ở bên miệng, nhưng không thể thốt ra được…

Khi cô còn đang cảm thấy khó xử khi ở nhà, một cuộc điện thoại đã tạm thời giải vây cho cô.

Cuộc điện thoại từ một trường dạy lái xe gần trường đại học của Ngô Tô gọi đến. Thực ra, khi học năm hai đại học, cô đã cùng Đoạn Tiêu Ninh đăng ký học lái xe, về sau vẫn luôn không có đi học. Cuộc điện thoại đến từ trường dạy lái xe này thông báo với cô rằng nếu không đến học lái xe thì sẽ hết hạn.

Mặc dù Thương Vũ không mấy hứng thú với việc học lái xe, nhưng sau khi nhận được điện thoại, cô đã thuận lợi dùng cái cớ tập lái xe này mà trót lọt dọn từ nhà ở đường Đông Nghi về căn hộ nhỏ của mình.

Đến cũng đến rồi, cô cũng không có lề mà lề mề gì cả, ngay ngày hôm sau cô đã đặt lịch thi môn 1. Ngày hôm đó thi đậu thuận lợi, Thương Vũ về căn hộ lấy một số đồ, sau đó lập tức bắt taxi đến đường Tây Lang.

Tính toán, kể từ khi tách ra lần trước, cô và Tông Duệ đã không gặp nhau được một tuần.

Khi bước lên cầu thang gỗ quen thuộc của quán bar, Thương Vũ lại nhớ đến cảnh lần đầu tiên đến đây.

Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu:

Họ mới chỉ quen biết được hai tháng thôi.

Chỉ trong hai tháng, từ hai người ở hai nơi trời Nam đất Bắc hoàn toàn xa lạ trở nên gắn bó sâu sắc, thậm chí thân mật…

Cô vẫn tưởng cuộc sống của mình sẽ luôn bình thản như nước trắng.

Nhưng hóa ra, cô đã có một cuộc gặp gỡ kỳ diệu lãng mạn từ lâu…

Khi xe dừng lại trước cửa gỗ khắc hoa,nhìn lên sân thượng một chút, mọi thứ đều trống rỗng..

Thương Vũ tò mò thử thăm dò nhìn về phía bàn làm việc…

“A ――”

Bị vòng tay quen thuộc ấm áp ôm từ phía sau, Thương Vũ kinh ngạc thốt lên: ” Anh làm gì vậy!”

“Dọa em…”

Tông Duệ cười bên tai cô gái: ‘Thế này là dọa sao?”

Cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô, anh thấp giọng nói: ‘Mấy ngày không gặp bạn trai của em, không phải nên ôm một cái sao?Hửm?”

“Cái này không phải là ôm, mà gọi là nhào vào.” Cô gái xinh xắn, lanh lợi liếc nhìn người đàn ông cao lớn, rồi cong môi cười, “Sao anh lại giống như Đại Bạch vậy…?”

Đại Bạch sau khi khỏi vết thương ở trang trại ngựa đã được gửi về Đại học Ngô Tô. Bây giờ vẫn như xưa,nhìn thấy cô liền ngoắt ngoắt cái đuôi nhào lên.

Tông Duệ nhìn cô từ trên cao với đôi mắt màu hổ phách hơi híp lại, hỏi: “Đang mắng ai là chó thế?” Thương Vũ mím môi kiềm chế ý cười, nâng tay lên xoa mái tóc mềm mại của người đàn ông.

—— Giống như cách cô thường xoa đầu của Đại Bạch.

Người đàn ông khẽ rên một tiếng, lông mày hơi nhướng lên:”Còn có sức lực đúng không?”

Anh bỗng nhiên vùi đầu vào vai cô: “Ông đây sẽ cắn cho em khóc!”

“Anh thật đáng ghét —” Thương Vũ vừa cười vừa co cổ để tránh, một giây sau lại bị bạn trai ôm lên.

Hai người cứ như vậy cười cười nhốn nháo,đi vào phòng, cô gái một đường chân không chạm đất bị ôm tới ghế sofa.

Được người đàn ông ôm ngồi vào đệm mềm, môi của anh lại một lần nữa áp sát vào làn da của cô gái, hôn lên nốt ruồi nhỏ tinh tế giữa lông mày,” Có nhớ anh không?”

Giọng nói của người đàn ông ấm áp như nụ hôn của anh, Thương Vũ cảm thấy trong lòng khẽ rung động.

Cô nhìn bạn trai bằng ánh mắt sáng ngời, không nói gì, chỉ nâng tay ấn vào viên đá trên trâm cài tóc sau đầu.

—— Một ám hiệu nhỏ đặc biệt của riêng họ.

Tông Duệ thỏa mãn giương lên khóe môi, rồi lại có chút bất mãn nhíu mày.

“Vậy sao không để anh đến đón em?”

“Anh không phải có cuộc họp buổi sáng sao? Với lại em không chắc khi nào thi xong… À, đúng rồi—” Thương Vũ lấy điện thoại ra, mở thành tích vừa mới có để khoe với bạn trai.

“Ồ, còn rất tốt!” Tông Duệ lập tức nói, rồi lại xoa đầu cô, “Phải ăn mừng một chút mới được.”

Thương Vũ cười: “Có gì đáng ăn mừng đâu chứ, môn lý thuyết cũng không khó…”

“Nhất định phải ăn mừng.” Anh nhướng mày nhìn cô, “Sau này mỗi môn thi anh đều cùng em ăn mừng.”

Thương Vũ im lặng mỉm cười.

Đối với chuyện học lái xe này của cô, thái độ của người trong nhà phần lớn là không quan trọng, cảm thấy không cần thiết ―― dù sao nhà cũng có xe lại có tài xế, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa đón cô.

Ngược lại,bạn trai cô, người trong khoảng thời gian này thường xuyên đưa đón cô nhất, lại rất ủng hộ, không chỉ nói muốn cùng cô tập lái xe, mà còn sắp xếp cho cô nâng cấp lên chế độ VIP một mình một xe tại trường lái…

Thương Vũ ôm lấy cánh tay của người đàn ông: “Vậy, chúng ta đi ăn gì ngon nhé?”

Tông Duệ hắt cằm về phía ban công. “Đã chuẩn bị xong rồi.”

“Hả?” Thương Vũ ngẩn người một lúc, rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ thấy trên ban công đã có thêm một chiếc lò nướng than, bên cạnh là mặt bàn với đủ loại nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn.

Cô gái chớp mắt, rồi quay người lại.

“Chưa từng nghe à.” Người đàn ông lười biếng dựa vào khung cửa, “Sự chiêu đãi cao cấp nhất chính là tiệc gia đình.”

Thương Vũ mỉm cười, quay lại nhìn các nguyên liệu trên bàn. “Anh định làm bò bít tết sao?” cô hỏi, ánh mắt cong cong ý cười.

“Ừm.” Tông Duệ đi đến bên cạnh bạn gái, “Nhà hàng XX sáng nay vừa gửi bò bít tết tới, bây giờ vừa kịp lúc rã đông xong”.

Thương Vũ nghĩ một lúc rồi nhớ ra, nhà hàng XX chính là một nhà hàng Michelin nổi tiếng ở Thượng Hải ngay sát bên cạnh.

“Được rồi, quy tắc cũ ——”

Tông Duệ đưa cốc cà phê bưởi đã chuẩn bị sẵn cho Thương Vũ, “Em tự chơi đi, ca ca phải làm việc đây.”

Thương Vũ khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, rồi lấy chiếc tạp dề đen bên cạnh buộc cho bạn trai, sau đó cầm cốc cà phê đi ra ngoài.

Cô không đi xa, chỉ ngồi ở quầy bar bên ngoài, vừa nhấm nháp cà phê vừa nhìn người đàn ông đang rắc gia vị lên bò bít tết qua khung cửa kính.

Không hiểu sao, Thương Vũ luôn cảm thấy hình ảnh bạn trai khi nấu ăn có chút gì đó quen thuộc không thể diễn tả bằng lời.

Có lẽ là vì nhà cô lúc nào cũng là đàn ông vào bếp.

Hoặc cũng có thể, là vì cảnh tượng như vậy từ lâu đã đánh thức trong cô những ước mơ về ‘tình yêu’: Hai người, ba bữa cơm, bốn mùa…

Khi cốc cà phê gần cạn, mùi hương từ ban công cũng bắt đầu bay vào.

Có hương vị của bò bít tết nướng trên than hồng, cùng với hương thơm ngọt ngào mềm mại của bơ tan chảy…

Thương Vũ hít hít mũi, mười ngón tay hoạt động nhanh nhẹn.

Khi cô đang chuẩn bị đi ra ngoài sân, ánh mắt lướt qua chiếc ghế sofa rồi dừng lại ở chiếc túi xách mà cô mang theo.

Cô vóc dáng không cao, thường thích những chiếc túi nhỏ gọn, hôm nay cần mang nhiều đồ nên mới phải lấy chiếc túi neverfull này từ tủ đồ.

Cô đi đến, mở túi ra nhìn vào bên trong một chút, rồi lại liếc nhìn bạn trai ở ngoài sân.

Cô không ngờ rằng anh ấy ở nhà tự mình xuống bếp, nhưng như vậy có vẻ còn phù hợp hơn…

Bít tết đã được nướng trước rồi mới chiên, các món ăn kèm cũng đã chuẩn bị xong. Người đàn ông đặt dụng cụ nấu ăn xuống rồi nhìn về phía cửa kính.

Không thấy người đâu.

Tháo tạp dề trước người, Tông Duệ kéo cửa ra đi vào phòng.

Lông mày của anh hơi nhướng lên.

Cùng anh chơi trốn tìm sao?

Đột nhiên, có tiếng “kít” phát ra từ phía sau cánh cửa.

Người đàn ông theo âm thanh quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.

Đôi mắt màu hổ phách của anh lập tức sững sờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.