Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 29: Ôn Hương Nhuyễn Ngọc




Thương Vũ lại bật khóc trong vòng tay của người đàn ông.

Thật kỳ lạ, hôm qua thời điểm khổ sở khó chịu nhất cô cũng không khóc như thế 

Ở bên anh, mọi cảm xúc của cô đều có thể được sự dịu dàng của anh nắm bắt.

Không cần phải là dáng vẻ của một cô gái ngoan ngoãn nghe lời nữa.

―― Anh chấp nhận toàn bộ dáng vẻ của cô.

Vui vẻ có thể tùy ý cười to, khổ sở cũng có thể khóc thút thít hoặc chơi xấu, có thể được bao phủ bởi cảm xúc cảm động cùng cảm giác an toàn―― Giống như lúc này, liền có thể mặc kệ cho nước mắt thỏa thích chảy xuôi.

“Anh đã hứa rồi nhé!” Thương Vũ ở trong ngực người đàn ông thì thầm ―― Cô cảm thấy mình giống như biến thành một đứa bé, giống như khi còn bé cùng bọn tiểu đồng ước định, “Đã hứa thì không được nuốt lời”.

“Anh là đàn ông nói ‌được làm được.” Người đàn ông đưa tay phải ra ―― Anh dường như cũng thay đổi thành bộ dáng của một cậu bé,ngây thơ,nhưng rất tuân thủ chữ tín, “Ngoéo tay.”

Tay phải câu vào tay trái, hai trái tim cũng đồng thời câu lấy nhau ở cùng một chỗ.

Anh vừa dứt lời, cái bụng đói của Thương Vũ liền ùng ục kêu lên một tiếng.

“……”

Cô gái có chút xấu hổ che bụng lại.

“Hay là……”Cô cầm lấy chiếc váy sườn xám lễ phục được lên, “Em thử trước một chút?”

Tông Duệ mỉm cười: “Cũng không vội, chúng ta ăn cơm trước đi.” 

Anh đưa tay lau đi những vệt nước mắt trên khóe mắt Thương Vũ: “Ngày đầu tiên anh trở thành bạn trai, đã để em khóc thương tâm như vậy rồi, sao còn có thể để em đói bụng được chứ”.

Bạn trai.

Tim của Thương Vũ đập nhanh hơn trước xưng hô như vậy.

―― Đúng vậy a, cô có bạn trai.

Càng quan trọng hơn là, bạn trai của cô là anh.

Một người đàn ông khiến trái tim cô rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mà anh cũng giống như vậy, anh cũng thích cô ngay từ lúc họ vừa gặp nhau…

Ép không được khóe miệng đang không ngừng cong lên,Thương Vũ xoay người, mỉm cười đi về phía túi đồ ăn mang về.

“Anh mua cái gì vậy?”

Nhãn hiệu trên túi cho cô biết câu trả lời đầu tiên.

“Anh thấy thời tiết hôm nay rất thích hợp ăn món này”.Tông Duệ nhìn về phía màn mưa bụi mông lung ngoài cửa sổ, sau đó lại dò xét phòng bếp mở,”Chỉ là ăn xong trong nhà sẽ có mùi.”

“Không đâu.” Thương Vũ cười híp mắt đem nồi lẩu xách vào trong phòng, “Chúng ta mở hệ thống cấp gió không khí trong lành là được rồi”. (*)

(*)Một thiết bị tương tự như máy lọc không khí nhưng tính năng và cấu tạo phức tạp hơn. Hoạt động theo hai cơ chế: lọc không khí và cấp gió cơ học. (Khi chúng ta bật hệ thống cấp gió tươi,không khí bẩn trong nhà sẽ bị thải ra bên ngoài tạo ra sự chênh lệch áp suất không khí lớn giữa trong nhà và ngoài trời, đồng thời không khí trong lành ngoài trời sẽ bị “hút” vào qua các lỗ thông hơi hoặc khoảng trống trong cửa ra vào và cửa sổ, từ đó đạt được sự thông gió và trao đổi khí.)

_______________________________________

“Đưa cho anh.” Người đàn ông lập tức cầm lấy chiếc túi đựng đồ ăn khổng lồ, chặn cánh tay giúp đỡ của cô gái: “Em không cần làm gì cả.”

“Nghỉ ngơi đi.” Tông Duệ chỉ vào ghế sofa, nhướng mày nhìn bạn gái, “Tiện thể, kiểm tra thành quả hai mươi năm anh quan sát thê nô ở nhà mình thử xem.”

Thương Vũ mỉm cười, xoay người rời khỏi quầy bếp.

Trước tiên mang sườn xám cùng múa giày cất kỹ,sau đó cô dùng chiếc trâm cài tín hiệu do bạn trai làm để buộc mái tóc dài ra sau lưng.

Từ trong túi lấy ra chiếc trâm cài bằng gỗ mà trước kia cô từng rất quen thuộc,đang do dự cất hay không cất,thanh âm của người đàn ông bỗng nhiên từ phía sau lưng vang lên.

“Cái này là vật gia truyền phải không?”

Thương Vũ xoay chiếc trâm cài hình hoa cát cánh “Em cũng không biết, tối qua bà nội mới nói cho em biết, cái này là mẹ ruột của em để lại cho em”.

“Thật sao?” Tông Duệ mi tâm khẽ động, cầm lấy chiếc trâm cài bằng gỗ nhìn xem: “Cái này cũng là tự tay làm.”

Thương Vũ có chút kinh ngạc: “Thật sao?”

“Ừm.” Người đàn ông nhìn hình khắc trên chiếc kẹp tóc, nói: “Cái này là gỗ hoàng hoa lê”. (*)

_______________________________________

(*)Dalbergia odorifera: tiếng Việt là Gỗ sưa hay Huỳnh đàn, còn tiếng Trung Quốc quen gọi là giáng hương Hoàng Đàn hay Hoàng hoa lê (huanghuali). Là loại gỗ nổi tiếng đắt giá vì được vua chúa Nhà Minh và Nhà Thanh rất thích sử dụng làm đồ nội thất cung đình. Màu sắc đỏ, tím, vàng tùy vùng sinh trưởng, nhưng có chung đặc điểm ra gỗ rất thơm và màu đẹp bóng nên rất quý.

_______________________________________

Thương Vũ suy nghĩ một chút, quyết định cất đi chiếc trâm cài tóc có ý nghĩa đặc biệt này.

Sau khi cất đồ đạc, cô lấy bức ảnh cũ trong túi ra.

Giống như cô, chỉ cần nhìn thoáng qua Tông Duệ cũng có thể biết được người trong ảnh là ai.

“Giống.” Anh ngước mắt nhìn nốt ruồi nhỏ trên sơn căn của bạn gái mình,”Nhưng cũng không giống lắm.”

Thương Vũ mỉm cười, trong lòng hiểu rõ người đàn ông muốn nói gì: Nếu như nói Tông Duệ cùng bố của anh giống nhau về thần thái còn ngoại hình không giống, cô cùng mẹ ruột của mình thì ngược lại―― Hình dáng giống nhưng thần thái không giống.

Lật lại nhìn tên phía sau, Tông Duệ ánh mắt khẽ động: “Chữ này…”

“Sao vậy?” Thương Vũ hỏi.

“Không có gì.” Người đàn ông mỉm cười, “Chỉ là cảm thấy những chữ này không giống của phụ nữ, bút lực rất ‌cứng cáp.”

Thương Vũ nghe vậy cũng cầm ảnh chụp nhìn thử.

Tông Duệ sờ sờ gáy bạn gái.

“Đi thôi, nồi sắp sôi rồi.”

Thương Vũ không ăn cay, người đàn ông sợ bạn gái bị nghẹn,nên gọi một nồi lẩu uyên ương là cà chua cùng tam tiên không có một chút cay nào.

Toàn bộ quá trình đôi đũa của Thương Vũ gần như không chạm vào nồi. Nhìn bạn trai không ngừng nhúng thịt gắp thức ăn cho cô, lại nhìn ra cửa sổ lớn mưa rơi lất phất

―― Hai chữ “ấm áp” lúc này trở nên cụ thể hơn…

Thương Vũ ăn no hơn rất nhiều so với bình thường, rồi mới đặt bát đũa xuống.

Vẫn như cũ là người đàn ông dọn dẹp tàn cuộc.

“Khi nào thì đi viện dưỡng lão?” Tông Duệ vừa dọn vừa hỏi.

Thương Vũ nhìn thời gian trên tường: “ Một lát nữa sẽ đi”.

“Được,anh đưa em đi.” Tông Duệ dọn dẹp xong bàn ăn,nhìn về phía phòng tắm, “Mượn phòng tắm của em dùng một chút được không? Sáng nay vội ra ngoài,cũng chưa kịp tắm”.

Thương Vũ chớp mắt: “Hả?”

“Anh xuề xòa đã quen nên cũng không sao đâu, vấn đề là—” Anh khẽ nhếch môi, cười có chút xấu xa, “Bây giờ trong lòng có người rồi, cũng không thể em khó chịu được”.

Thương Vũ khẽ hừ một tiếng, cúi đầu nói nhỏ: “ Anh tắm đi…”

Nhìn chiếc váy nhăn nhăn nhúm nhúm, cô nhớ ra tối qua mình cũng chưa tắm, liền đứng dậy.

“Em cũng phải tắm một chút”.

Người đàn ông đứng cạnh bếp hơi dừng bước, nhướng một bên lông mày, tỏ vẻ thích thú.”

“Anh nói này, chúng ta mới ở bên nhau được hai tiếng, bây giờ đã…” Anh tặc lưỡi ra vẻ khó xử, “Có vẻ không phù hợp lắm đâu?”

Thương Vũ ngây người hai giây, rồi mới hiểu ra ý của.

Mặt cô nóng bừng lên, nghiêm mặt “Aiya” một tiếng: “Ý em nói là anh tắm trước đi――”

Quay người nhìn thấy nụ cười xấu xa của bạn trai,cô bỗng nhiên dừng lại.

Người đàn ông này lại trêu cô!

Nhưng bây giờ, những từ như “đáng ghét” đều trở thành cách họ ‘ liếc mắt đưa tình’ với nhau.

“Liếc nhìn bạn trai một cái,Thương Vũ quay người đi về phòng ngủ.

Rất lâu cũng chưa quay lại, có rất nhiều thứ để ở đâu cô cũng không nhớ rõ.

Tìm cho mình một bộ đồ để thay đổi, Thương Vũ lại lục tung tủ để lấy ra khăn tắm và bàn chải đánh răng mới.

Khi cầm đồ đi ra ngoài, người đàn ông đã không còn ở đó nữa.

Ánh sáng xuyên qua lớp kính mờ của phòng tắm.

Thương Vũ chậm rãi đi qua,có chút không được tự nhiên hắng giọng một cái ở cửa phòng tắm.

Người đàn ông bên trong khẽ cười: “Cứ muốn dính chặt anh như vậy à?”

“Cái gì chứ…” Thương Vũ bất mãn lầu bầu, “Em tìm khăn tắm mới cho anh.”

Tông Duệ phát ra một tiếng ‘tsk’ rồi cười: “Có bạn gái chính là tri kỷ a.”

Tiếng bước chân bước đi thong thả đi tới cửa,tay người đàn ông nắm trên tay nắm cửa hơi ngừng lại một chút.

“Nhưng mà anh đã cởi hết rồi ――”

“Hả? Vậy――”

“……”

Thương Vũ chưa kịp dứt lời, cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Cô ngạc nhiên hít một hơi, theo phản xạ quay mặt đi.

“……”

Người đàn ông xấu tính này lại lừa cô—anh chỉ để lộ một phần thân trên.

“Anh—” Thương Vũ ném khăn tắm vào người đàn ông; ” Trêu chọc em đến nghiện rồi phải không?”

Tông Duệ bắt lấy khăn tắm, ánh mắt sáng màu của anh nhìn thẳng vào bạn gái.

“Cái này gọi là tán tỉnh đấy có biết không?”

Thương Vũ chớp mắt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thẳng thắn của bạn trai.

“ Anh cái này gọi là đùa nghịch lưu manh”.

Tông Duệ khẽ cười: “Vì em đã định nghĩa anh như vậy rồi”

Anh nắm chặt cổ tay mảnh mai của cô: “Vậy anh đành phải để cho danh xứng với thực vậy..”

Thương Vũ kêu nhẹ một tiếng: “Anh, anh đừng làm rộn a—”

Cô nâng tay còn lại lên, đánh nhẹ vào cơ ngực trơn nhẵn của anh.

Tông Duệ bị đánh đến mức lông mày nhướng lên,ánh mắt bắt đầu nghiền ngẫm.

“Ỷ vào việc ông đây không nỡ đánh em đúng không?”

Nói xong, anh dùng một tay to giữ chặt cả hai cổ tay của Thương Vũ,nhẹ nhàng kéo một cái, liền đem người tới trước mặt mình.

Ngón tay dài của anh nhanh chóng chọc vào eo nhỏ của cô.”

“A ――”

Bị chọc vào chỗ ngứa,Thương Vũ ngay cả vai cũng co rúm lại: “Ngứa—”

Đôi tay to của người đàn ông ôm chặt sau eo cô, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua vùng eo của cô như gảy dây đàn.

“Đừng, đừng làm rộn”. Thương Vũ giống như con tôm nhỏ cong người giấu đi vòng eo mẫn cảm của mình.

“Đau ――”

Tông Duệ lập tức buông lỏng cô ra.

Hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô gái, đưa tay chạm vào những chỗ mẫn cảm mà mình vừa chọc vào.

“Làm em đau sao?”

Thương Vũ nhìn vào ánh mắt nghiêm túc ân cần của người đàn ông,cúi đầu trách anh: “Tay anh giống như tay gấu vậy…”

Tông Duệ thấp giọng cười khẽ: “Người đàn ông của em chính là mạnh tay như vậy đấy, quên rồi sao?”

Anh nhẹ nhàng di chuyển ngón tay,lòng bàn tay áp vào eo mềm mại của cô. “Tay gấu về sau sẽ thu liễm lại một chút,được không?”

Thương Vũ hô hấp có chút đình trệ.

Sau lưng không còn ngứa hay đau nữa, thay vào đó là cảm giác tê tê ấm áp do bàn tay lớn truyền đến…

Cô cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng của anh,lại thấy được dáng vẻ mình đang được ôm trong vòng tay của người đàn ông.

Lần này, họ chỉ còn cách nhau một lớp vải trên người cô.

Cô rõ ràng nhìn thấy cơ bụng săn chắc,theo nhịp thở hơi nhanh mà nhấp nhô…

Cảm giác bị ánh mắt nam tính đầy sức mạnh làm cho mặt cô nóng bừng, Thương Vũ đẩy người đàn ông ra.

“Anh nhanh đi tắm đi.”

Nhìn thấy bóng dáng bạn gái vì xấu hổ mà đôi tai đỏ bừng,Tông Duệ khẽ cười, rồi đóng cửa phòng tắm lại.

**

Người đàn ông tắm rất nhanh,chỉ mất khoảng mười phút đã dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm trả lại cho cô.

Trước đó,mãi trêu đùa đã tốn một ít thời gian,nên Thương Vũ đã phải tắm nhanh hơn.

Tuy nhiên, thời gian đã tiết kiệm được lại bị Tông Duệ dùng để sấy tóc cho cô—sấy tóc của cô.

Mái tóc của anh còn ướt anh cũng không quan tâm,nhưng tuyệt đối không cho phép bạn gái của mình bị lạnh.

Khi đêm buông xuống Ngô Tô,cơn mưa mùa hạ cũng đã ngừng,hai người mới nhẹ nhàng thoải mái một lần nữa trở lại hầm gửi xe.

Chiếc xe màu đen rời khỏi hầm gửi xe rồi ra khỏi khu dân cư, người đàn ông quay đầu xe, đi theo hướng ngược lại so với lúc đến.

“Đi đường tắt gần hơn” anh giải thích với cô, “ có thể tiết kiệm được khoảng mười phút.”

Thương Vũ gật đầu: “Được.”

Một cước đạp xuống chân ga,Tông Duệ dùng một tay giữ vô lăng, còn tay kia thì vươn qua bảng điều khiển để nắm tay bạn gái.

Thương Vũ nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay của anh: “ Anh chuyên tâm lái xe đi…”

Bạn trai nắm chặt tay cô, cằm hơi nâng lên: “Ba mươi giây.”

Qua kính chắn gió, Thương Vũ thấy đồng hồ đếm ngược dưới đèn đỏ: 30 giây.

“Giảm cho em mười phút, bù cho anh ba mươi giây—” Tông Duệ xoay lòng bàn tay, nắm chặt tay cô, “Không quá đáng đúng không?”

“…”

Nhìn thấy người đàn ông kéo tay mình nắm chặt lên đùi anh, Thương Vũ mím môi không nhúc nhích.

Còn nói cô dính người…

Rõ ràng là anh mới là người dính người hơn…

Ba mươi giây trôi qua rất nhanh.

Khi nhìn thấy đồng hồ đếm ngược sắp hết thời gian, Thương Vũ nhẹ nhàng rút tay về: “Được rồi—”

Không rút về được.

Tông Duệ cầm tay bạn gái đưa đến cằm mình.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn của cô.

Khi đèn giao thông chuyển sang xanh, anh buông tay ra, giọng hơi khàn: “Như vậy mới gọi là được.”

“…”

Thương Vũ nhanh chóng rút tay về.

Trên mu bàn tay có cảm giác tê tê, không biết là do bị râu của anh cọ xát hay là do nụ hôn chuồn chuồn nước đó làm cô cảm thấy như bị bỏng…

Nhìn thấy khóe môi của người đàn ông ngày càng cong lên,Thương Vũ cắn môi dưới, đưa tay véo bắp tay to lớn của anh.

Tông Duệ không giận mà còn cười, lông mày nhướng lên như uy hiếp: “Ngã ba tiếp theo vẫn có đèn đỏ.”

“…”

Thương Vũ im lặng lấy áo khoác jean của anh từ hàng ghế sau rồi cho hai tay vào túi áo.

Tông Duệ cười khẽ trong cổ họng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Uy hiếp của anh thực ra không có tác dụng—xe đến ngã ba tiếp theo mà không gặp trở ngại gì.

Tại ngã ba tiếp theo,Tông Duệ rẽ hướng.

Cánh cổng của viện dưỡng lão nhanh chóng xuất hiện trước mắt.

Anh đỗ xe bên lề đường.

“Sáng mai vẫn là thời gian buổi sáng sao?”

“Đúng vậy.” Thương Vũ vẫy tay chào tạm biệt bạn trai, “Sáng mai gặp”.

Khi vừa tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe,cửa xe đột nhiên phát ra một tiếng ‘cạch’ khóa lại.

Thương Vũ ngạc nhiên, quay lại nhìn người bạn trai đang khóa xe.

Người đàn ông đặt hai tay lười biếng lên vô lăng, ung dung nhìn cô.

“ Em có phải, đã quên cái gì rồi hay không?”

Thương Vũ vô thức nhìn vào áo khoác vừa trả về chỗ cũ,lại nhìn túi xách bên cạnh mình.

“Không có a..”

“…”

Tông Duệ dùng lưỡi chạm vào má, khẽ “ hừ” một tiếng.

“Xem ra, anh tắm không có tác dụng gì rồi.”

“…”

Thương Vũ nhìn anh một lúc, sau đó vươn cánh tay ra chủ động ôm lấy bạn trai đang ngồi trên ghế lái.

Người đàn ông cười nhẹ, lập tức dùng sức đáp lại cô—cô gần như bị anh ôm ra khỏi ghế.

Râu thô ráp của anh chạm vào đỉnh đầu cô tỏa ra hương hoa nhài,giọng nói trầm thấp từ tính của anh cũng trở nên dịu dàng lưu luyến: “Buổi tối ngủ sớm một chút.”

“Anh cũng vậy.” Thương Vũ núp ở trong ngực anh nhỏ giọng nói, “Anh đã thức suốt hai đêm rồi…”

Tông Duệ cười khẽ: “Đáng giá.”

Anh nhấn cô vào ngực mình: “Dù có thức thêm hai đêm cũng đáng giá.”

Thương Vũ cảm thấy trong lòng có chút dao động, lắc đầu trong vòng tay của bạn trai: “Không được. Anh về nhà ngủ một giấc thật ngon đi.”

“Được” Người đàn ông rất hưởng thụ cong môi, “Đều nghe bạn gái anh.”

Thương Vũ đuôi mắt cong cong khẽ cười, rời khỏi vòng tay ôm ấp của anh.

“Vậy…ngủ ngon—”

Tông Duệ vẫn ôm cô không nhúc nhích.

“Chỉ thế này thôi sao?”

“… Hửm?”

Thương Vũ ngẩng đầu, không hiểu mà nhìn anh.

Trong ánh mắt màu hổ phách của anh, phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của cô.

— Gần quá.

Ánh mắt sâu thẳm của Tông Duệ lướt qua khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi như cánh hoa của cô.

Hầu kết không ngừng chìm xuống.

“Quan hệ bây giờ của chúng ta, nên nói chúc ngủ ngon thế nào, hửm?”

Có một loại dự cảm nào đó xuất hiện trong lòng,trái tim Thương Vũ đập mạnh.

Lông mi của cô cũng run run lên không ngừng như cánh bướm.

Nụ hôn bất ngờ của anh rất dịu dàng.

Nhẹ nhàng, rơi xuống nốt ruồi nhỏ giữa lông mày của cô.

“Chúc ngủ ngon, bạn gái.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.