Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 22: Hội kiếm sĩ




Cà phê đá.

Cảm giác mát lạnh ẩm ướt lan tỏa khắp các ngón tay cùng cổ tay.

Nhưng Thương Vũ lại cảm thấy tay mình nóng quá.

Mặt và tai cũng vậy.

Cô giống như sắp quen……

Quay đầu tránh nhìn vào ánh mắt quá trực tiếp của người đàn ông quá phận trước mặt, cánh tay Thương Vũ dùng sức đánh mạnh vào tay anh: “Anh lại đùa nghịch——”

“Đừng cử động.” Cánh tay còn chưa kịp rút lại đã bị người đàn ông kéo về phía trước.

Tông Duệ từ dưới mặt bàn rút ra một tờ giấy,ngước đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô.

“Lưu manh lau nó cho em.”

“……”

Cũng tự biết rất rõ ràng cô sẽ mắng anh như thế nào.

Nhìn ngón tay của người đàn ông dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau tay cô, rất giống cảm giác ẩm ướt ấm áp mà vừa rồi môi anh vừa mút qua …

Lông mi Thương Vũ run rẩy, vội vàng chộp lấy vật trong tay người đàn ông.

“Tôi tự mình làm”.

Bầu không khí xung quanh anh quá mập mờ, cô vội lách qua người người đàn ông bước về phía sân thượng.

Không quên lấy cà phê trên bàn, nó thực sự rất ngon…

Sau lưng, người đàn ông thấp giọng cười khẽ, mang theo sự cưng chiều cùng bất đắc dĩ.

“Em có mang theo bản vẽ phác thảo của tôi không?”

“À, có mang tới ”.Thương Vũ lúc này mới nhớ tới hôm nay mình đến đây để làm gì.

Cô mở túi lấy tờ giấy trong ngăn ra: “Đây.”

Tông Duệ nhận lấy, nhìn mấy giây, mày rậm khẽ nhíu lại.

“Tôi sửa lại một chút. Sửa xong sẽ cho em xem”.

“Được”.

Người đàn ông nói làm liền lập tức làm, cầm lấy giấy bút, ngồi lên ghế ở quầy bar rồi bắt đầu vẽ.

Nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ, chiếu những đốm sáng lên mặt bàn, in rõ nét mặt người đàn ông.

Lúc anh hoàn toàn chăm chú làm việc,hóa ra là như vậy: Đường nét,hình dáng trên gương mặt càng trở nên sắc bén hơn, đôi mắt chuyên chú cùng sống mũi cao thẳng, khi nhìn thoáng qua đều có loại khí chất lãnh đạm áp bách cực mạnh.

―― Cùng ‌với lúc tán tỉnh cô vừa rồi hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.

Cắn ống hút nhìn chằm chằm gương mặt kia mấy giây, Thương Vũ chợt nhớ tới một câu:

Đàn ông chăm chỉ làm việc là có mị lực nhất…

Khi sợi tóc gãy trên trán trượt xuống lần thứ hai, Tông Duệ không kiên nhẫn lắc lắc đầu.

“Giúp tôi buộc chặt tóc một chút.”

Thương Vũ chậm rãi “Ồ” ra một tiếng, đặt cốc cà phê rỗng xuống rồi bước tới đứng cạnh Tông Duệ.

Anh đang ngồi còn cô thì đứng, chênh lệch chiều cao không lớn, nhưng Thương Vũ phải duỗi tay ra mới có thể chạm tới đỉnh đầu của người đàn ông. 

Phần trên của mái tóc không dài cũng không ngắn kia của anh được buộc bằng dây buộc, hiện tại có chút lơi lỏng.

Thương Vũ nhẹ nhàng cởi dây buộc tóc màu đen, đưa đầu ngón tay vào trong mái tóc đen, đột nhiên tay cô dừng lại.

Vô thức nhìn cánh tay nằm dưới chiếc áo không tay của người đàn ông, trong lòng cô bỗng xuất hiện ý nghĩ kì lạ: Tại sao người đàn ông này toàn thân trên dưới đều cứng rắn…mái tóc lại mềm như vậy?”.

Chất tóc còn rất tốt. Sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái,bồng bềnh mềm mại, ngón tay khẽ lướt qua cũng rất mượt mà không hề bị cản trở.

Cảm giác rất dễ chịu.

Thương Vũ vén phần tóc phía trên của người đàn ông lên, khi buộc dây buộc tóc vào, khóe miệng cô cong lên, bàn tay khẽ xoắn thêm nửa vòng nữa,liền cột ra một quả bóng tròn nhỏ trên đầu. 

Khi cánh tay rơi xuống, cô nhịn không được mà giật giật quả bóng nhỏ bồng bềnh mềm mại kia.

Lại chạm đến phần đuôi tóc nằm rải rác một bên gáy..

“Em đang chơi đùa với chó con sao?”

Người đàn ông trước mặt đột nhiên lên tiếng,giọng điệu lười biếng pha chút đùa cợt.

Đặt cây bút trong tay xuống, Tông Duệ chống bàn, quay người đối diện với cô gái.

Anh nâng cằm hướng về phía cô: “Thoải mái không?”

“Đến đây, tiếp tục sờ”.Người đàn ông cúi đầu,ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô gái.

“Đừng chạm vào tai là được.”

“……”

Tai Thương Vũ dẫn đầu đỏ lên.

Lách mình trốn đến một bên khác của quầy bar,nhặt chiếc cốc chỉ còn đá viên trong đó lên như muốn che đậy sự ngượng ngùng.

Nhìn thấy Tông Duệ giơ tay sờ bóng sau gáy, bên môi hăng hái cong lên ý cười,cô nhanh chóng ngắt lời: “Anh, anh luôn để tóc dài một nửa như thế này sao?” 

“Để mấy năm”.Người đàn ông xoay người, cầm bút lên tiếp tục sửa bản thảo, “ Trước đó cạo sạch, sau này lại lười cắt”.

“Tại sao lại cạo sạch?” Thương vũ có chút ‌ Kinh ngạc, bất quá nghĩ lại, gương mặt này coi như dù có để đầu trọc, đoán chừng cũng giống như hiện tại, mức độ đẹp trai rất dễ nhận biết……

“Mẹ tôi trị bệnh bằng hóa chất,tóc rụng rất nhiều”.Tông Duệ ngắn gọn nói: “Tôi và bố tôi liền cạo sạch”.

Ánh mắt Thương Vũ tràn ngập vẻ xúc động, đang muốn mở miệng nói thêm gì đó thì người đàn ông chậm rãi nhướng mi lên nhìn cô: “Sao vậy, muốn nhìn tôi tóc ngắn trông như thế nào sao?”

Thương Vũ há hốc mồm, không có phát ra âm thanh.

Không muốn hào phóng thừa nhận, lại không có cách nào làm trái với lương tâm mà nói không.

Tông Duệ hiểu ý cười, một tay cầm lấy máy tính bảng, mở khóa, bấm vài cái rồi đưa cho cô gái.

Cúi đầu trông thấy ảnh chụp, Thương Vũ nhất thời sửng sốt.

Người đàn ông này chắc chắn là cố ý để bức hình này lên trên cùng cho cô xem:

Trên bãi biển đầy nắng, người đàn ông một tay dựng tấm ván lướt sóng,mái tóc ướt sũng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đen―― Trong cảnh đó, anh để trần nửa người trên,làn da đều bị phơi ra màu lúa mì.

Điểm nhấn cùng với màu da chính là đường cong cơ bắp kia―― bờ vai rộng và vòng eo hẹp, trông giống như người mẫu trong một bộ phim bom tấn.

Rời mắt khỏi cơ bụng thẳng tắp một hàng kia, Thương Vũ mím môi, dùng đầu ngón tay vuốt màn hình.

Chỉ có một vài bức ảnh, chắc hẳn là từ những năm gần đây. Có những bức ảnh anh ấy với mái tóc dài một nửa buộc lại phía sau, mặc vest tham gia tiệc rượu; cũng có những bức ảnh anh ấy với mái tóc ngắn, đeo một chiếc khuyên tai màu đen,tư thế đang nhảy lên ném bóng rổ; Còn có ảnh anh cạo sạch tóc,lại nhếch miệng cười,một tay ôm lấy người phụ nữ đội mũ trên giường bệnh.

Nhìn khuôn mặt ốm yếu của mẹ anh, lại nhớ đến vẻ đẹp lộng lẫy vô song của bà khi còn trẻ, Thương Vũ có chút khó chịu nhắm mắt lại… 

“Xem xong rồi sao?” Tông Duệ lên tiếng hỏi, anh không ngẩng đầu, tay cầm bút chì ở trên giấy vang lên tiếng sào sạt “ Tôi hiện tại đẹp hơn hay là tóc ngắn đẹp hơn?”

Thương Vũ mím môi, nhất thời không trả lời được.

Cô thực sự không thể phân biệt được người đàn ông này tóc dài quý phái hay tóc ngắn khí khái hào hùng cái nào đẹp hơn… Anh đẹp trai theo những cách khác nhau.

―― Còn có loại dáng vẻ càng thô lại càng hấp dẫn.

Anh ấy có một bức ảnh chụp anh ấy đi bộ đường dài trên sa mạc. Rõ ràng là dáng vẻ lôi tha lôi thôi đầy bụi đất, nhưng toàn thân trên dưới đều có loại hormone hoang dã nguyên thủy lôi cuốn…

“Chậc, khó chọn như vậy sao?.” Tông Duệ chậc lưỡi, đặt bút xuống nhìn cô gái: “Vậy để tôi dạy cho em một chiêu nhé?”

Thương Vũ chớp mắt mấy cái: “Hả?”

Người đàn ông cười lưu manh nâng cằm nhìn cô:” Đem tôi về nhà ở cùng một chỗ,về sau muốn dài muốn ngắn, còn không phải sẽ tùy theo ý thích của em sao?”

Biết ngay chính là dáng vẻ này.

Thương Vũ bẹp miệng, nhỏ giọng phản bác: “Ai nói tôi ‌thích……”

Tông Duệ đưa tay, không nhanh không chậm giật giật búi tóc sau đầu:“Vừa rồi là ai vuốt ve không ngừng?”

“…”

Thương Vũ liếc nhìn người đàn ông, mím môi không nói gì.

Tông Duệ mở rộng đôi chân dài ra,lười biếng cử động cổ.

“Suy nghĩ kỹ một chút đi. Không có nhiều đàn ông chiều chuộng bạn gái như tôi đâu.”

Anh lắc đầu: “Đừng nói là cho em sờ, mỗi ngày đều để cho em làm.”

Thương Vũ vội ngắt lời,đóng máy tính bảng lại: “Không xem nữa.”

Người đàn ông đẩy bản thảo đã vẽ trước mặt cô.

“Vậy thì nhìn cái này?”

Thương Vũ cầm lên, phát hiện người đàn ông vừa rồi không phải sửa lại bức tranh mà là vẽ một bức mới ở mặt sau.

Vẫn là đàn tì bà cùng dây cung Thương Vũ không thể tách rời,nhưng phong cách đã thay đổi rất nhiều – so với phong cách thủy mặc Trung Quốc ban đầu, bức tranh mới có ít đường nét hơn cũng đơn giản và trang nhã hơn. 

“Cái này cũng thật đẹp mắt ‌……” Thương Vũ nghiêng đầu hỏi người đàn ông, “Tại sao đột nhiên lại muốn thay đổi thành như vậy?”

Tông Duệ bấm vào hình vẽ ban đầu: “Bức tranh này có chút phức tạp, rất nhiều chỗ như bóng dây, cần phải tạo thành sương mù, sẽ lâu hơn rất nhiều, sẽ có nhiều vết thương hơn.”

Anh dừng lại, nghiêm túc nhìn cô gái: “Tôi sợ em đau.”

Đêm đó khi cô nói muốn đến studio lần nữa, anh nhận ra rằng mong muốn xăm hình của cô có lẽ không chỉ là ý thích bất chợt.

Động lòng trước cô gái nhưng vẫn không nhịn được việc thương hoa tiếc ngọc.

“Tôi vẫn thích bức tranh ban đầu”.Thương Vũ lật bản thảo sang hình vẽ thủy mặc rồi hỏi người đàn ông: “Có… có chỗ nào xăm hình không đau không?”

Tông Duệ khẽ liếm vào răng, thấp giọng cười khẽ.

Đưa ánh mắt dò xét nhìn cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái, anh lộ ra vẻ có chút khó xử nói: “Nếu không ――”

“Xăm trên người người đàn ông của em đi?”

Anh giơ tay sờ ngực mình: “Em một chút cũng không thấy đau chút nào, muốn nhìn còn có thể tùy ý mở ra nhìn”.

“……”

Thương vũ bất mãn dựng thẳng lông mày:

“Nói chuyện nghiêm chỉnh một chút!”

Tông Duệ không nói gì lắc đầu, lập tức nghiêm mặt:“Không đau, nhưng cần bớt lộ liễu đi, đúng không?”

Thương Vũ gật đầu.

Anh vẫn nhớ những lời cô nói trước đây.

Tông Duệ không nói gì, sau khi đứng dậy lùi lại hai bước, chậm rãi đút một tay vào túi, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô gái.

So với những cô gái nóng bỏng mặc quần đùi áo lửng ở nước ngoài, trang phục của cô khá bảo thủ,về cơ bản là sườn xám, vạt áo toàn bộ đều dài đến bắp chân,thậm chí dài đến mu bàn chân, ngoại trừ hai cánh tay trắng nõn giống như ngó sen,từ cổ đến chân đều che phủ chặt chẽ.

――Cũng không thể che đi những đường cong tinh tế trước sau cùng sự quyến rũ tao nhã bên trong.

Chỉ đến khi nhìn thấy cô mặc sườn xám cúi đầu xuống đàn hát, Tông Duệ mới tin rằng, trang phục này, càng không lộ nhiều lại càng gợi cảm…

Ánh mắt nhìn xuống vạt áo ren đung đưa của cô gái, mi tâm của người đàn ông khẽ chuyển động.

“Mắt cá chân.”

Thương Vũ không nghe rõ: “Cái gì?”

“Chân.”Người đàn ông trầm thấp lặp lại một lần,“Xăm ở phía ngoài xương mắt cá chân của em sẽ thoải mái hơn xăm ở cổ chân.”

Anh nhìn đôi giày nhung đế bằng nhỏ của cô, nhướng mày: “Sao hôm nay em lại đi đôi giày này? Nếu không muốn lộ hình xăm, có thể đi tất trắng giống như bình thường.”

“……”

Thương Vũ co chân có chút mất tự nhiên.

Cô thực sự hiếm khi đi tất ngắn dệt hoa như hôm nay.

Sao anh lại còn có thể còn chú ý tới tất chân mà bình thường cô hay mang a…

Nhìn thấy cô gái cúi đầu nhìn chằm chằm mu bàn chân không nói lời nào,Tông Duệ giơ tay chạm vào hình xăm của mình, khàn giọng: “Nếu em không hài lòng với vị trí này, cũng không phải là không có nơi nào khác.”

Thương Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông,bắt gặp dáng vẻ khó xử trên gương mặt anh: “Vấn đề là mối quan hệ này của chúng ta ――”

“Xăm ở vị trí kia rất không phù hợp, hiểu không?”

“……”

Thương Vũ không muốn hiểu, cũng không muốn nghĩ xem vị trí kia rốt cuộc là ở chỗ nào?

Cô cúi xuống nhấc mép tất lên, sờ sờ bắp chân: “Vậy xăm chỗ này đi, rất tốt…”

Thấy cô gái thật sự muốn thử, Tông Duệ liếm môi: “Aiiii.”

“Muốn xăm hình, đây là việc cả đời”.Anh cảm thấy cần phải nhắc nhở một lần nữa: “Đừng nghĩ rằng không muốn thì có thể tẩy sạch. Tẩy hình xăm cũng có thể tẩy được, nhưng sẽ đau đớn hơn rất nhiều, không cẩn thận còn hủy da ―― em đã nghĩ đến chuyện đó chưa?”  

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Thương Vũ giật giật lông mi, do dự một lát.

“Nếu không…… Trước tiên tôi xăm cái không châm thử một chút?”

Tông Duệ “À” một tiếng, có chút kinh ngạc: “Em còn biết không châm sao?”

“Tôi nhìn thấy nó trên mạng.”Thương Vũ nhỏ giọng nói: “Hình xăm đó không phải sẽ bong ra sau một hai tháng sao? Tôi sẽ thử trước… có thể không?”

Tông Duệ nhìn chằm chằm cô gái này hai giây, sau đó hơi nhướng mày: “Được.”

Anh vung chân đi về phía bàn làm việc.

“Đến đây.”

Người đàn ông đáp ứng quá sảng khoái, Thương Vũ hoảng hốt chớp mắt một cái, mới đứng dậy đi theo sau.

Căn phòng vẽ ở cuối phòng làm việc vẫn trông giống như lần trước cô nhìn thấy, nhưng có hơi khác một chút —- trên tấm gỗ có thêm hai trang bản thảo, chiếc bàn khổng lồ chứa đầy dụng cụ xăm hình.

Chiếc máy xăm màu đen tuyền trông giống như một khẩu súng lục hạng nặng. Ngoài những chiếc kim xăm được cố định trên máy còn có rất nhiều chiếc kim có chiều dài và độ dày khác nhau được đặt bên cạnh – có một số thì mỏng hơn đầu bút một chút……

Thương Vũ nhìn cây kim dày như xiên chiên,vô thức nuốt nước bọt, sợ hãi lùi lại nửa bước.

Người đàn ông một mực không nói chuyện, đưa lưng về phía cô, thuần thục loay hoay với các dụng cụ, lau chùi khử trùng.

Sau khi chuẩn bị xong, anh lấy ra một đôi găng tay đen mới rồi từ từ đeo vào tay.

Lớp cao su mỏng căng ra quấn chặt từng tấc da trên bàn tay người đàn ông, in rõ hình dáng các mép cùng khớp ngón tay.

——Những ngón tay mảnh khảnh của anh trông càng dài hơn, khi chúng hơi cong lại, lại có một cảm giác mạnh mẽ, nguy hiểm.

Nghĩ tới bàn tay này sắp nắm lấy mắt cá chân của mình, lưng Thương Vũ lập tức tê dại…

“Ba” một tiếng,miếng keo dán da màu đen phát ra âm thanh nhẹ nhàng trên cổ tay người đàn ông. Anh ở bên cạnh liếc nhìn cô.

“Cởi ra đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.