(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dứt lời, Tống Hà cũng không quan tâm đến phản ứng ngạc nhiên của Tạ Thính, trực tiếp kéo hắn ta về hướng Như Ý lâu.
Tạ Thính hít một hơi, ôi thôi, lần này hắn ta coi như xong, thật sự là "liều mình" bồi quân tử. Tuy bọn họ có chơi bời, nhưng thật sự chưa bao giờ đến những nơi như thanh lâu, nếu phụ thân hắn ta biết hắn ta vào thanh lâu, chắc chắn về nhà sẽ bị mắng cho một trận m.á.u chó đầy đầu.
Cùng lúc đó, Nguyễn Du sau khi nghe lời Tống Hà, cũng nhíu chặt mày. Nàng đương nhiên biết Như Ý lâu là nơi nào, cũng biết nam nhân đến Như Ý lâu làm gì, nhưng nàng không ngờ Tống Hà lại đi đến loại địa phương đó.
Mỗi bước mỗi xa
Nàng quay đầu nhìn về phía Tống Hà rời đi, trong lòng có chút tức giận. Nàng tức Tống Hà lại có thể hành động ngu ngốc như vậy, không lẽ hàng đêm hắn không về nhà cũng là đi đến những nơi như Như Ý lâu sao?
Đi chỉ để uống rượu, hay làm gì khác…?
Nàng không dám nghĩ thêm.
Lục Hoài Ngọc phát hiện sắc mặt của Nguyễn Du không được ổn, nhìn lại thấy nàng đang chăm chú nhìn bóng lưng của Tống Hà. Nhớ lại Nguyễn Du từ khi đến Thục Trung đã sống tại Tống gia, hắn ta không nhịn được hỏi: “Du muội muội, hiện giờ muội ở Tống gia, hẳn là quen biết Tống Hà chứ?”
“Ừm.” Nguyễn Du gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo Tống Hà cho đến khi hắn khuất vào khúc quanh, mới thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một tiếng.
Lục Hoài Ngọc nhìn về phía góc phố nơi Tống Hà biến mất, nhớ lại bầu không khí kỳ lạ giữa Tống Hà và Nguyễn Du, hỏi: “Giữa hai người có mâu thuẫn gì sao? Vừa rồi ta nhìn thấy hai người gặp nhau, biểu cảm có chút kỳ lạ.”
Mâu thuẫn ư? Nguyễn Du nhớ lại khi mới đến, Tống Hà tuy rất không thân thiện, chửi nàng ngốc nghếch, nhưng thực ra hắn có lòng tốt, giúp nàng tìm lại linh vị của phụ thân, giúp nàng lấy lại viên huyết ngọc của mẫu thân. Dù hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng Nguyễn Du biết trong lòng hắn rất nhiệt tình.
Không biết từ khi nào, quan hệ của bọn họ lại trở nên căng thẳng đến mức này?
Có lẽ từ khi Nguyễn Du chủ động từ hôn, Tống Hà như biến thành một người khác, gặp nàng như không thấy, thậm chí cũng không thèm cho nàng một ánh mắt. Nàng thật sự không hiểu, có phải chỉ vì nàng chủ động từ hôn, hắn cảm thấy mất mặt không?
Nhưng nàng rõ ràng muốn chờ hắn chủ động nói, là hắn không chịu nói, nàng thực sự không còn cách nào mới mở miệng…
Nhưng, tại sao Tống Hà vẫn chậm chạp không nói ra? Hắn không nghĩ đến việc từ hôn với nàng sao? Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Nguyễn Du, nàng tự làm bản thân giật mình. Nghĩ gì vậy, Tống Hà từ đầu đã nói rõ, hắn sẽ không cưới nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-86.html.]
Thấy Nguyễn Du thật lâu không nói gì, Lục Hoài Ngọc cho rằng giữa nàng và Tống Hà thật sự đã xảy ra chuyện không vui, an ủi: “Nghe nói Tống Hà là người như vậy, suốt ngày không làm chuyện gì, là tay ăn chơi nổi tiếng ở huyện Thanh Hà, cô nương tốt như muội thật sự không có gì để nói với hắn, sau này cũng nên tránh xa hắn, người như hắn tốt nhất ít tiếp xúc cho thỏa đáng.”
Lục Hoài Ngọc không biết những ràng buộc giữa Nguyễn Du và Tống Hà, theo suy nghĩ của mình mà khuyên bảo Nguyễn Du.
Không ngờ Nguyễn Du nghe xong lời hắn ta, lập tức đổi sắc mặt. Trong lòng nàng dâng lên một chút tức giận, ánh mắt mang chút băng giá, hỏi lại: “Lục công tử có từng giao du với Tống Hà chưa?”
Lục Hoài Ngọc ngẩn ra, trước giọng điệu lạnh lùng đột ngột của Nguyễn Du và câu hỏi của nàng. Hắn ta lắc đầu: “Chưa từng, chỉ là ai cũng biết Tống Hà là một tên quần là áo lụa, không phải chỉ mình ta nghĩ như vậy.”
Đúng vậy, Tống Hà hành xử phóng túng không kiêm chế, không phải dễ đối phó. Ngay cả Nguyễn Du, người mới đến Thục Trung không lâu, khi nghe người khác đánh giá về Tống Hà, chưa bao giờ là điều tích cực.
Nguyễn Du hít một hơi, giải thích: “Thực ra… Tống Hà không tệ như mọi người nói, hắn chỉ là có tính khí lớn một chút, nhưng lòng dạ vẫn rất tốt.”
Nguyễn Du ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Ngọc, ánh mắt tràn đầy chân thành. Như thể chỉ cần nàng nói đủ chân thật, Lục Hoài Ngọc sẽ tin rằng Tống Hà thật sự không tệ như mọi người nói. Nàng nhớ lại khi Tống Hà biết mình đã hiểu lầm A Thất, đã sắp xếp cho bọn họ đến tiệm thuốc Tạ thị, biết trong nhà Triệu Tứ gặp khó khăn, còn cho bọn họ tiền, trong lòng nghĩ, Tống Hà rất tốt, chỉ là mọi người không biết mà thôi.
Lục Hoài Ngọc không ngờ Nguyễn Du lại bênh vực một người như Tống Hà, thấy nàng khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng như sứ, đôi mắt lấp lánh, tỏ sáng rực rỡ.
Trong lòng hắn ta dâng lên vài phần mềm mại, càng thêm yêu thích tiểu cô nương trước mặt, nàng là một cô nương tốt có tâm địa thiện lương, vừa rồi Tống Hà đối xử với nàng như vậy, hắn ta đều nhìn thấy, nhưng nàng vẫn có thể không tính toán mà bênh vực Tống Hà, không phải chứng minh rằng Nguyễn Du có tấm lòng rộng lượng sao?
Hắn ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Du muội muội, thực ra người có lòng tốt là muội, hắn như vậy mà muội vẫn bênh vực.” Nói xong, hắn ta không nhịn được, đưa tay xoa đầu Nguyễn Du.
Cũng vì hắn ta từ nhỏ lớn lên cùng Phương Ánh Nhu, đã quen với hành động này, nên mới không cố kỵ mà làm như vậy.
Nguyễn Du thì giật mình, nàng lùi lại vài bước tạo khoảng cách giữa hai người, mặt đỏ bừng, nàng cắn môi thấp giọng nói: “Lục công tử, công tử đã quá đường đột rồi.”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Hơn nữa, ta không hy vọng công tử nói như vậy về Tống Hà, công tử và hắn chưa từng tiếp xúc sâu sắc, sao biết hắn là người như thế nào?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");