(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Nguyễn Du chỉ coi như không thấy, chui vào trong xe ngựa. A Tương đúng lúc khát, rót trà cho Nguyễn Du xong, cũng rót cho mình một chén uống, ăn một ít dưa ngọt, thỏa mãn nói: “Tiểu thư nhanh nếm thử đi, dưa này đặt biệt ngọt. Lục công tử thật chu đáo, lại biết sai người mang đồ ăn đến cho chúng ta.”
Nguyễn Du cũng ăn một miếng dưa, quả thật rất ngọt. Nàng nghe A Tương nói, đáp: “Ừ, Lục công tử là người tốt.”
Ai ngờ A Tương lại cười mập mờ, trêu chọc: “E rằng cái tốt này cũng phải xem người, tiểu thư, người thật không nhận ra thôi, khi Lục công tử nhìn người, trong mắt hắn đều lấp lánh ánh sao? A Tương sớm đã phát hiện, Lục công tử đối với tiểu thư không bình thường đâu.”
“A Tương, đừng nói bậy.” Nguyễn Du nhíu mày, quát.
A Tương lại không bận tâm, bĩu môi nói: “Nô tỳ có nói bậy hay không, chắc Lục công tử là người rõ nhất. Nhưng tiểu thư, Lục công tử không phải người bình thường đâu. Nô tỳ từng nghe Thải Bình tỷ tỷ nói về hắn, mười hai tuổi đã đỗ đồng sinh, mười sáu tuổi đỗ tú tài, giờ mới chỉ hai mươi tuổi đã là cử nhân, qua hai năm nữa chắc chắn sẽ là trạng nguyên. Tiểu thư kiến thức rộng rãi, có lẽ đã gặp qua người tài giỏi như vậy, nhưng A Tương đây là lần đầu tiên gặp. Tiểu thư, người nói Lục công tử có đầu óc lớn như thế nào nhỉ? Nô tỳ đã thấy những người thi hàng chục lần mà còn không đỗ được tú tài, cũng thấy những người râu bạc vẫn đi thi chỉ để đỗ cử nhân, còn Lục công tử thì hay rồi, lại dễ dàng đỗ đạt.”
A Tương là người tính cách hoạt bát, khi gặp người hợp ý thì rất dễ nói chuyện, đến Thục Trung hơn một tháng, biết nhiều chuyện thú vị hơn Nguyễn Du. Chẳng hạn như Lục Hoài Ngọc, Nguyễn Du đây là lần đầu tiên nghe nói đến.
Nàng nghe A Tương nói xong, trong lòng lại rất bội phục, mỉm cười đáp: “Lục công tử quả thật lợi hại”
A Tương thấy nàng khen ngợi, cười lại gần nói: “Vậy tiểu thư phải nắm bắt cho tốt, đừng để người khác cướp mất. A Tương thấy, tiểu thư và Lục công tử rất xứng đôi, hơn hẳn Tống thiếu gia nhiều!”
“A Tương! Đừng có nói bậy!” Nguyễn Du nhíu mày quát một tiếng, nhưng trong đầu lại lóe lên hình ảnh của Tống Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-76.html.]
Ngày ấy hắn đã đè nàng xuống giường và hôn nàng, không giải thích một câu nào. Nguyễn Du tự thấy mình thật kỳ lạ, vừa muốn Tống Hà say khướt quên đi chuyện này, nhưng nếu hắn thật sự không nhớ gì, trong lòng nàng lại thấy hơi tức giận.
Mấy ngày nay, Tống Hà suốt ngày chơi bời bên ngoài, rất ít khi gặp mặt, dù có gặp thì ánh mắt hắn nhìn nàng cũng rất lạnh, như thể bị đóng băng, hoặc thậm chí coi như không thấy nàng.
Nguyễn Du cảm thấy tủi thân, lúc trước chính Tống Hà đã nói không muốn cưới nàng, nàng chỉ thuận theo ý hắn, mà hắn lại còn cáu kỉnh.
Không đợi quá lâu thì Mục thị đã đến, trên mặt cụ mang theo nụ cười thỏa mãn, vì lúc từ biệt Lục lão phu nhân, cụ vừa lúc gặp Lục Hoài Ngọc tiến vào, hỏi ra mới biết hắn ta đã gặp Nguyễn Du. Nhìn dáng vẻ hắn ta, có vẻ rất hài lòng với Nguyễn Du.
Mục thị thầm nghĩ, chuyện này chắc chắn sẽ thành.
“Tổ mẫu, người đã đến ạ.” Nguyễn Du đỡ Mục thị ngồi xuống, rồi đưa cho cụ một miếng dưa ngọt.
Mỗi bước mỗi xa
Mục thị ăn một miếng, khen ngọt, hỏi ai gửi đến, Nguyễn Du chưa kịp trả lời, A Tương đã nhanh chóng cười nói: “Thưa lão phu nhân, là Lục công tử sai người mang đến ạ.”
Mục thị mỉm cười, thấy Nguyễn Du cúi đầu, hai má hơi đỏ, chỉ cho rằng nàng cũng đã thích Lục Hoài Ngọc, giờ là thẹn thùng: “Lục lão phu nhân bệnh, cháu phải tốn tâm tư nhiều hơn một chút.”
Nguyễn Du gật đầu: “Vâng ạ, tổ mẫu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");