(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); A Tương không thuyết phục được, đành theo sau Nguyễn Du.
Thải Bình nhìn bóng dáng chủ tớ hai người, bĩu môi vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, đưa tay véo nhẹ vào miệng mình, lại đau đến mức khiến nàng ta nhe răng trợn mắt: “Ôi ôi, vừa rồi chắc chắn ta nói sai rồi… Nguyễn cô nương có vẻ không vui, có phải giận thiếu gia không nhỉ…”
Khi đến cửa viện, Tống Hà vẫn còn ở đó. Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào trắng, đứng dưới cây chuối, trông thật phong nhã, thanh thoát. Nguyễn Du không nói gì, đi về phía cạnh tường, tránh xa Tống Hà một chút.
Tống Hà vốn quay lưng về phía Nguyễn Du, nghe thấy tiếng bước chân, lúc đầu còn tưởng là tì nữ đi qua, liền nói: “Cây chuối này mọc thật đẹp… Bản thiếu gia ta rất thích cây chuối…”
Mỗi bước mỗi xa
Nói như thế, những tì nữ thường xuyên đến làm phiền hắn hỏi hắn đang làm gì, chắc chắn sẽ tin hắn đang ngắm cảnh rồi. Nguyễn Du cũng thật tài giỏi, đã trò chuyện với tổ mẫu lâu như vậy mà vẫn chưa ra, người ngoài không biết còn nghĩ nàng là tôn nữ của tổ mẫu, hắn còn chưa bao giờ trò chuyện với tổ mẫu lâu như vậy nữa.
Có nhiều chuyện để nói đến vậy sao? Nữ nhân thật đúng là phiền phức.
“Shhh…” Tống Hà cảm thấy cánh tay mình đau, phát hiện lại có côn trùng đang cắn mình, vội vàng đập mạnh. Hắn quay người đổi tư thế, thì thấy người vừa ra không phải ai khác, chính là Nguyễn Du!
Lúc này nàng đã đi được vài bước, đi dưới hành lang, hoàn toàn không có ý định quay đầu nhìn hắn!
Tống Hà tức đến mức suýt nữa phun máu, Nguyễn Du có thể như vậy, hắn đứng đây chờ nàng, bị côn trùng cắn đầy người. Nàng thì tốt rồi, rõ ràng đi ngang qua thấy hắn, lại cố tình không gọi một tiếng, có ý gì?
Chẳng phải chỉ vì lúc ấy hắn giựt dây bảo nàng ăn ớt sao? Chuyện này có thể trách hắn được sao? Hắn sao biết nàng lại yếu đuối như vậy, ăn chút ớt mà cổ họng đã hỏng sao? Hơn nữa, để bù đắp, hôm qua không phải hắn đã đặc biệt gửi thuốc cho nàng sao?
Từ hôm qua đến giờ nàng không nói chuyện với hắn, hôm nay lại cố tình coi hắn như không thấy. Tống Hà tức giận nắm chặt cánh tay vừa ngứa vừa đau, gọi to về phía Nguyễn Du đang thong thả đi: “Nguyễn Du, đứng lại đó cho ta!”
Nguyễn Du lúc này đang nghe A Tương nói tối nay muốn ăn gì, A Tương cũng là người Dương Châu, tự nhiên giống như Nguyễn Du quen với món ăn Dương Châu. Đầu bếp Thục Trung nấu món Dương Châu luôn cảm thấy thiếu vị, nên đôi khi Nguyễn Du cũng tự mình vào bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-46.html.]
Thình lình nghe thấy giọng Tống Hà tức giận, cả hai đều giật mình, như trở về ngày đầu tiên bọn họ đến Thục Trung, nghe Tống Hà hỏi “Ai là cô nương Nguyễn gia?”
Phản ứng của cơ thể nhanh hơn não, sau tiếng hét của Tống Hà, hai người đều thành công đứng lại.
Tống Hà bước tới, một tay kéo Nguyễn Du lại, nhếch cằm, bất mãn nhìn nàng: “Nguyễn Du, ngươi thật được đấy, sau khi thành câm rồi thì thấy bản thiếu gia mà còn không chào. Ngươi nói đi, có cần thiết không? Dù đúng là ta giựt dây bảo ngươi ăn ớt, nhưng ta cũng không biết ngươi sẽ vì thế mà hỏng cổ họng, hơn nữa, không phải ta đã gửi thuốc cho ngươi để bù đắp rồi sao? Sao ngươi còn giận? Người Dương Châu các ngươi thật sự quá hẹp hòi rồi, không thể rộng lượng hơn một chút sao?”
Nguyễn Du rút tay ra khỏi tay Tống Hà, mở miệng định nói gì đó, nhưng vẫn không lên tiếng.
Thực ra trong lòng nàng cũng có chút tức giận, rõ ràng là Tống Hà nói không muốn gặp nàng, nếu như nàng không biết còn được, nhưng đã biết rồi, chẳng lẽ còn phải đặc biệt xuất hiện trước mặt hắn, tìm chút cảm giác tồn tại, để trong lòng hắn không thoải mái sao?
Bây giờ hắn lại đến hỏi nàng sao không chào hỏi hắn, còn nói nàng hẹp hòi không rộng lượng, thật là không thể hiểu nổi.
“Sao ngươi không nói gì!” Tống Hà nghi ngờ nhìn Nguyễn Du, hắn đang suy nghĩ xem liệu giọng của Nguyễn Du có phải vẫn chưa khỏi hay không. Nếu không thì sao nàng lại cứ nhìn hắn mà không nói một lời nào?
A Tương giận không chịu nổi, thay Nguyễn Du lên tiếng: “Tống thiếu gia, ngươi rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Không phải ngươi đã nói với Thải Bình là không muốn gặp tiểu thư nhà ta sao? Bọn ta cố tình không làm phiền ngươi, muốn lén lút rời đi, không chướng mắt ngươi, sao ngươi lại quay ra trách móc? Đây không phải là rõ ràng bắt nạt người ta sao?”
A Tương nói với vẻ tức giận và tủi thân, trong lòng nghĩ tiểu thư sao lại phải chịu đựng một vị hôn phu như vậy, thật là xui xẻo…
Tống Hà phản bác: “Ai nói ta không muốn gặp tiểu thư nhà ngươi… Ta chỉ là, ta chỉ là lừa nàng ta thôi, để tránh cho nàng ta sau này đi nói nhảm trước mặt tổ mẫu.”
Trong lòng Tống Hà cũng khá tức giận, lời nói dùng để lừa Thải Bình lại bị truyền đến tai Nguyễn Du. Không trách được nàng tức giận, không vui vẻ gì với hắn. Nói thật hắn không phải là người thích giải thích, bình thường nếu ai hiểu lầm hắn, thì cứ để bọn họ hiểu lầm đi, hắn cũng lười quan tâm.
Nhưng khí độ của Nguyễn Du lại rất nhỏ, nếu không giải thích một chút, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức, không chừng về phòng còn phải trùm chăn khóc lóc. Giọng của nàng vốn đã hỏng, nếu lại khóc thêm, chắc chắn sẽ lâu khỏi hơn.
Trong lòng Tống Hà cân nhắc một hồi, cuối cùng nhìn dáng vẻ Nguyễn Du cúi đầu, giải thích: “Ngươi có tin lời Thải Bình không? Thôi, ngươi cũng không cần trả lời, nhìn ngươi như vậy thì chắc chắn là tin rồi. Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Người khác nói gì cũng tin? Vậy ta nói cho ngươi biết, ta đến đây là để chờ ngươi, muốn xem giọng của ngươi đã khỏi chưa, có nói được không, ngươi có tin không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");