(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau đó Nguyễn Du vẫn uống thuốc mà Tống Hà gửi cho nàng, chỉ có điều cổ họng viêm nên không khỏi nhanh như vậy, giọng nói của nàng vẫn rất khàn. Hai ngày này nàng cũng cố gắng chỉ nói chuyện trước mặt A Tương, ngay cả bên cạnh Mục thị cũng cố gắng ít mở miệng.
Ngày hôm sau, Tống Hà không giống như thường lệ, sớm ra ngoài, mà đứng trước cửa viện của Mục thị đi qua đi lại. Mỗi khi có tì nữ đi qua, hắn đều ngẩng cao đầu, nhìn trái nhìn phải, huýt sáo giả vờ như đang ngắm cảnh.
Như vậy đi qua đi lại, Thải Bình đã thấy Tống Hà hơn ba lần, không nhịn được liền hỏi: “Thiếu gia, không phải ngài tìm lão phu nhân có việc sao? Thực ra nếu ngài muốn tìm lão phu nhân, trực tiếp vào trong là được, tuy lão phu nhân không nói ra, nhưng rất thương yêu ngài. Chuyện hôm qua, lão phu nhân cũng đã quên rồi.”
Hôm qua Mục thị và Tống Hà đã vì chuyện cổ họng của Nguyễn Du bị viêm mà khắc khẩu một phen. Vì vậy hôm nay Thải Bình thấy Tống Hà, tưởng hắn đến tìm lão phu nhân, nhưng lại không biết có nên vào hay không.
Tống Hà liếc nhìn Thải Bình, vẫy tay: “Đi đi đi, thiếu gia ta chỉ đứng đây ngắm cảnh, không có ý định tìm tổ mẫu.”
Thải Bình nghe vậy, cúi người: “Vậy được rồi, thiếu gia, Thải Bình vào trong trước.”
“Này, này, ngươi chờ chút.” Tống Hà lại gọi Thải Bình, hỏi: “Ta hỏi ngươi, mỗi lần Nguyễn Du mang thuốc cho tổ mẫu, đại khái khi nào thì đi ra?”
Thải Bình nghe xong, lập tức hiểu ra. Hóa ra thiếu gia đến tìm Nguyễn cô nương… Nàng ta hé miệng cười cười: “Nếu thiếu gia muốn tìm Nguyễn cô nương, thì cứ trực tiếp vào trong là được rồi ạ. Lão phu nhân rất thích Nguyễn cô nương, mỗi lần Nguyễn cô nương đến, lão phu nhân đều để nàng ấy ở lại nói chuyện một hồi, thời gian cũng không cố định. Hay là… nô tì đi báo cho cô nương một tiếng, bảo Nguyễn cô nương ra gặp ngài nhé?”
Thải Bình cười tinh nghịch, ánh mắt đầy trêu chọc. Tối qua lão phu nhân còn lo lắng, nói rằng sợ thiếu gia sau này đối với Nguyễn cô nương không tốt, nhưng thấy thiếu gia căng thẳng như vậy, chắc chắn sẽ đối xử tốt với Nguyễn cô nương!
Mặc dù thiếu gia trước đây có chút lêu lổng, suốt ngày trêu chó trọc mèo không về nhà, nhưng tục ngữ có câu, “lãng tử quay đầu quý hơn vàng”, thiếu gia chỉ là thích chơi đùa một chút, thực ra rất thông minh. Nếu như chịu dùng sự thông minh này vào việc chính đáng, tương lai chắc chắn sẽ có đất dụng võ!
Chỉ trong chốc lát, Thải Bình đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ, thậm chí nghĩ đến việc Tống Hà và Nguyễn Du thành thân rồi sinh mấy đứa trẻ. Trong lòng nàng ta mơ mộng, không nhịn được cười ngây ngô vài tiếng.
Tống Hà thấy ánh mắt nàng ta mập mờ, lập tức kéo dài mặt, giọng trầm xuống: “Nói bậy bạ gì đó, thiếu gia ta chỉ là thích phong cảnh ở đây, nên mới đến ngắm cảnh. Hỏi ngươi Nguyễn Du khi nào ra ngoài, là vì ta không muốn gặp nàng ta, nên muốn đi trước khi nàng ta ra, hiểu chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-45.html.]
Thải Bình thấy Tống Hà mặt lạnh, cũng không dám đùa nữa, vội vàng thấp giọng nói: “Hiểu… hiểu rồi.”
Chỉ có điều khi rời đi, nàng ta lại không nhịn được nhìn lên trời, lại lầm bầm: “Cảnh ở đây có gì đẹp đâu… Ngoài vài cây chuối, chẳng có gì cả… Thiếu gia thật kỳ lạ…”
Khi bước vào sân, Nguyễn Du vừa lúc từ phòng Mục thị đi ra. A Tương và Thải Bình quan hệ khá tốt, thấy nàng ta mặt mày khó hiểu lầm bầm, cười trêu ghẹo: “Thải Bình tỷ tỷ, một mình tỷ đang tự lầm bầm gì đó, sao lại kỳ lạ vậy?”
Thải Bình thấy A Tương, lửa tò mò bùng lên, lập tức kể lại cảnh vừa thấy: “A Tương, A Tương, ta nói cho ngươi biết, ta thấy thiếu gia gần đây có chút kỳ quái. Vừa rồi ta thấy thiếu gia ở ngoài sân, còn tưởng hắn đến tìm lão phu nhân, nhưng hắn lại nói đang ngắm cảnh. A Tương, ngươi biết đó, ngoài vài cây chuối, trước sân lão phu nhân chẳng có gì cả mà, mùa này, dưới cây chuối còn nhiều côn trùng nữa chứ… Ngươi nói thiếu gia có kỳ quái không!”
A Tương nghe vậy cũng hứng thú, liền châm biếm: “Hứ, thiếu gia nhà tỷ vốn đã là một kẻ kỳ quái, không có lúc nào không kỳ quái cả.”
Mỗi bước mỗi xa
Thải Bình cười vài tiếng, chỉ chỉ cửa viện: “Vậy ngươi phải nói nhỏ một chút, thiếu gia đang ở bên ngoài đó, nếu bị hắn nghe thấy, sẽ không tha cho ngươi đâu. Nhưng… Vừa rồi thiếu gia còn hỏi ta Nguyễn cô nương khi nào ra ngoài, nói là… nói là…”
“Nói là gì? Sao lại ấp úng?” A Tương hỏi.
Thải Bình thở dài, mặt đầy chán nản, đều tại mình nói nhanh quá, suýt nữa đã lỡ lời. Giờ nàng ta không muốn nói nữa, nhưng A Tương ghét nhất việc mở đầu mà không kết thúc, cứ kéo nàng ta không cho đi.
Nguyễn Du cũng cười nhẹ, nói: “Có gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải che giấu.”
Thải Bình bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Thiếu gia hỏi ta Nguyễn cô nương khi nào ra ngoài, nói là không muốn gặp Nguyễn cô nương, muốn đi trước khi cô nương ra. Mà… Nguyễn cô nương đừng để trong lòng nhé, thiếu gia là người như vậy, nói chuyện không có nặng nhẹ, thực ra trong lòng không phải vậy đâu. Hắn… hắn chỉ là miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo thôi, biết đâu trong lòng lại muốn gặp cô nương thì sao!”
Mặt Nguyễn Du biến sắc, nhưng cuối cùng không nói gì. Nàng thật sự không biết mình đã chọc giận Tống Hà ở đâu, con người của hắn đúng là kỳ quái.
“Ta phi, hắn không muốn gặp tiểu thư nhà ta, bọn ta cũng không muốn gặp hắn!” A Tương hừ một tiếng, kéo Nguyễn Du, nói nhỏ: “Tiểu thư, chúng ta quay lại nói chuyện với lão phu nhân một chút được không? Tránh để lúc này ra ngoài lại chướng mắt ai đó.”
Nguyễn Du lắc đầu: “Nếu giờ quay lại, tổ mẫu chắc chắn sẽ hỏi lý do. Chúng ta cứ đi đường của chúng ta, đường lớn như vậy, chẳng lẽ không đi qua được sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");