(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
“Phập” một tiếng, là âm thanh của vũ khí cắt vào vải vóc.
“A Tương——” Nguyễn Du kêu lên, vội vàng ôm lấy A Tương đang hơi loạng choạng, thấy hắc y nhân đã đ.â.m A Tương, lại chuẩn bị cầm kiếm tới, Nguyễn Du nhanh chóng nhặt chậu gỗ dưới đất, nhắm mắt lại đánh loạn vào hắc y nhân.
Mà lúc này, Tống Hà cuối cùng cũng thoát khỏi mấy hắc y nhân, từ phía sau đ.â.m c.h.ế.t một tên, nắm lấy tay Nguyễn Du, nói khẽ: “Tiểu Ngư nhi, nhanh chạy thôi.”
Ba người từ khách điếm chạy ra ngoài, khách điếm yên tĩnh, tuy động tĩnh bên này rất lớn, nhưng không có ai ra xem, chỉ sợ đều bị hạ thuốc mê.
Cũng may giờ vẫn chưa đến giờ giới nghiêm, trên phố vẫn còn người, bọn họ lợi dụng những người này làm chỗ ẩn náu, cuối cùng đã thoát khỏi sự truy đuổi của hắc y nhân. Tống Hà chỉ vào con ngõ bên phải, nói: “Đi bên này.”
Nguyễn Du đỡ A Tương theo kịp, tay nàng siết chặt lên vết thương của A Tương, cố gắng cầm m.á.u từ vết thương chảy ra không ngừng, nàng nhỏ giọng an ủi: “A Tương, không sao đâu, không sao đâu, ngươi nhất định phải kiên trì, ta sẽ không để ngươi gặp chuyện đâu…”
A Tương muốn nói chuyện, nhưng lại nôn ra một ít máu, nàng ta yếu ớt lắc đầu: “Tiểu thư, người, người yên tâm… A Tương số mệnh lớn… sẽ không sao đâu… A Tương không phải đã nói với tiểu thư rồi sao… lúc trước phụ thân A Tương chê A Tương là nha đầu, vừa sinh ra đã bị bỏ vào… nghĩa trang… là A Tương số mệnh lớn, mới sống sót… lần này… làm sao lại c.h.ế.t được? A Tương… còn, có phúc khí…”
“Ừ, A Tương là người có phúc khí, nhất định sẽ không có chuyện gì, bây giờ A Tương đừng nói nữa, cứ dựa vào ta nghỉ ngơi đi.” Nguyễn Du cắn môi, khóe mắt có chút đỏ.
Tống Hà đến đỡ A Tương cùng đi, mấy người bọn họ đi đến trước một căn nhà, đẩy cửa bước vào.
A Tương được đặt lên giường, Tống Hà giải thích rằng đây là nhà của Bạch gia, nơi này đã từng có người chết, không ai dám ở lại, bình thường cũng không có ai qua đây. Còn về những hắc y nhân, chắc chắn sẽ không nghĩ rằng lúc này bọn họ lại trốn ở đây.
Nguyễn Du muốn cầm m.á.u và bôi thuốc cho A Tương, Tống Hà là nam giới không tiện ở trong phòng, nên đã ra ngoài chờ.
Trong phòng, Nguyễn Du tháo áo của A Tương ra, kiểm tra vết thương, thở phào một hơi, bàn tay siết chặt vì căng thẳng bỗng nhiên buông lỏng một chút: “May mà không trúng vào chỗ hiểm, chỉ cần cầm m.á.u là được. A Tương, ta sẽ giúp ngươi làm sạch vết thương, ngươi kiên nhẫn một chút nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-166.html.]
A Tương yếu ớt đáp: “Được, A Tương không sợ đau.”
May mà Nguyễn Du có thói quen mang theo thuốc trị thương, nàng lấy ra vài lọ thuốc cầm máu, sau khi làm sạch vết thương, thì bôi thuốc cầm máu. Vết thương không trúng vào chỗ hiểm, cũng không sâu, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Khi bôi thuốc xong và băng bó vết thương, Nguyễn Du nói: “Mấy ngày này ngươi không được động đậy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương, nếu ngủ không thoải mái, thì bảo ta, ta sẽ giúp ngươi trở mình.”
“Biết rồi, tiểu thư.” So với Nguyễn Du vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy tự trách, A Tương như một người bệnh lại dễ chịu hơn nhiều, ngoài việc sắc mặt có chút tái nhợt, thì không giống như người bị thương nặng.
Nàng ta thấy hốc nắt Nguyễn Du ửng đỏ, vội vàng cười nói: “Tiểu thư, nô tì thật sự không sao, không cần lo lắng cho nô tì đâu, hơn nữa tiểu thư y thuật cao minh, A Tương sao có thể có chuyện gì được?”
“Còn nói nữa, nha đầu ngốc, sao lại phải đỡ kiếm cho ta? Lỡ như… lỡ như thật sự có chuyện gì, thì ta phải làm sao?” Nguyễn Du khóc, mũi cay cay, mắt càng thêm chua xót, chỉ một chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống.
Nàng đã mất đi quá nhiều người thân, không thể để những người bên cạnh rời xa nàng nữa.
“Mạnh sống của A Tương này đều do tiểu thư cho, lão gia, phu nhân và thiếu gia đã mất, tiểu thư nhất định phải sống thật tốt để tìm ra hung thủ, những kẻ đứng sau không để cho chúng ta điều tra ra sự thật, thì chúng ta sẽ nhất định phải điều tra cho ra ngọn ngành, trả lại sự trong sạch cho lão gia và thiếu gia!” A Tương nhìn Nguyễn Du, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, “Hơn nữa, nô tì bị thương, tiểu thư lại có thể chữa thương cho nô tì, nếu tiểu thư bị thương, nô tì không biết phải làm sao cả…Cho nên, tiểu thư phải thật khỏe mạnh…”
Thấy đến lúc này, A Tương vẫn còn đùa giỡn, trong lòng Nguyễn Du vừa đau vừa tức, đắp chăn cho A Tương, mắng: “Nha đầu này, đã bị thương thế này rồi, còn nói nhảm. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, tối nay ta sẽ ngủ cùng ngươi, nếu ngươi thấy chỗ nào không thoải mái thì gọi ta.”
A Tương nhìn quanh căn phòng, bên trong chỉ có một chiếc giường, nếu như trước đây có tình huống như vậy, cũng đều là A Tương ngủ dưới đất, giờ nàng ta bị thương, lại phải để Nguyễn Du ngủ dưới đất. Nàng ta muốn đứng dậy: “Tiểu thư… hay là tiểu thư ngủ trên giường đi.”
Nguyễn Du vội vàng đi qua, ngăn nàng ta lại: “Ngươi phải ngoan ngoãn nằm nghỉ, nếu không vết thương sẽ rách ra, đau khổ chỉ có ngươi thôi. Ta đâu có yếu ớt như vậy, ngủ dưới đất cũng không sao.”
Mỗi bước mỗi xa
Nói đi nói lại, A Tương cuối cùng cũng không nói gì nữa, không lâu sau thì dần dần ngủ thiếp đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");