(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không phải Phương Ánh Nhu chưa từng nghĩ đến việc bỏ thuốc cho Lục Hoài Ngọc, làm ra chuyện gạo nấu thành cơm, nhưng có Lục lão phu nhân giám sát, rốt cuộc nàng ta vẫn không dám làm ra loại chuyện này.
Trong vài ngày tiếp theo, nàng ta lại thử tìm Lục Hoài Ngọc vài lần, nhưng gã sai vặt trực tiếp không cho nàng ta vào viện, nói là do Lục Hoài Ngọc đã căn dặn. Phương Ánh Nhu tức giận đến mức muốn hộc máu, nhưng lại không có cách nào.
Nhìn thấy đã qua nhiều ngày mà không có tiến triển gì, Lục lão phu nhân bên kia lại thúc giục, Phương Ánh Nhu cảm thấy trong lòng rất bực bội, đột nhiên nhớ đến Nguyễn Du. Đúng rồi, biểu ca không phải thích Nguyễn Du sao? Thích Nguyễn Du về điều gì? Thích sự dịu dàng và tốt bụng của Nguyễn Du?
Nhưng nếu một ngày hắn ta biết Nguyễn Du không tốt như bản thân thể hiện ra bên ngoài thì sao?
Ánh mắt của Phương Ánh Nhu lóe lên một tia sáng, trong lòng lập tức có ý tưởng. Nàng ta biết Nguyễn Du mỗi ngày đều mở quầy xem bệnh miễn phí trước cửa Tống phủ, thực tế không chỉ Lục Hoài Ngọc thích Nguyễn Du, mà trong mấy tháng qua, danh tiếng của Nguyễn Du ở huyện Thanh Hà đã rất nổi, ai ai nhắc đến cũng khen ngợi vài câu
Mỗi lần nghĩ đến đây, Phương Ánh Nhu lại ghen tị đến điên cuồng, thậm chí nàng ta còn nghĩ, nếu trong số những người bệnh đến khám có ai gặp chuyện gì, xem Nguyễn Du sẽ ra sao.
************
“Thuốc này mang về, ngày uống ba lần, không quá ba ngày sẽ khỏi.” Nguyễn Du đưa gói thuốc cho một phụ nhân, ấm áp nói.
Phụ nhân nhận gói thuốc, cảm tạ rối rít: “Cảm tạ Nguyễn đại phu, cảm tạ Nguyễn đại phu, đại phu không biết đâu, từ khi ngài mở quầy xem bệnh này, những người nghèo khổ bọn ta mới dám đi khám bệnh. Y thuật của ngài thật tuyệt, diệu thủ hồi xuân, đúng là một vị nữ Bồ Tát!”
Ban đầu nghe ai gọi mình là “nữ Bồ Tát”, Nguyễn Du còn khá ngại ngùng, nhưng sau đó mọi người gọi nhiều, nàng cũng quen dần, lúc này chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Phụ nhân này là người bệnh cuối cùng trong ngày hôm nay, sau khi phụ nhân đi, trước quầy khám không còn người bệnh nào khác, không cần Nguyễn Du nói thêm, Tống Hà vốn đang ngồi trên ghế liền đứng dậy, tự giác bắt đầu giúp Nguyễn Du dọn dẹp.
Nguyễn Du vác hòm thuốc lên, đứng bên cạnh nhìn Tống Hà. Thực ra lúc đầu Tống Hà làm như vậy khiến nàng khá bất ngờ, không biết vì sao hắn lại…… Nhưng sau nhiều lần, nàng cũng quen, hắn sẵn lòng giúp mình một chút, vẫn tốt hơn là ở bên ngoài chơi bời. Hơn nữa, có hắn bên cạnh khi nàng xem bệnh không chỉ có tác dụng răn đe, mà còn có lợi cho danh tiếng của Tống Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-141.html.]
Quả nhiên, chỉ trong thời gian ngắn, mọi người đã có nhiều thay đổi cách nhìn về Tống Hà.
Đúng lúc này, một người ăn xin mặc rách rưới ôm bụng chạy tới: “Nguyễn đại phu, Nguyễn đại phu, hôm qua ta bị cảm lạnh, hôm nay thấy chóng mặt, nôn mửa, xin ngài cho ta chút thuốc đi!”
Nguyễn Du vội vàng đặt hòm thuốc xuống, bắt mạch cho người ăn xin, phát hiện chỉ là cảm lạnh thông thường, liền kê thuốc cho hắn ta.
“Cảm tạ Nguyễn đại phu, cảm tạ Nguyễn đại phu!” Người ăn xin cảm tạ Nguyễn Du rối rít, cầm gói thuốc rồi đi.
Trong thời gian đó, Tống Hà hiếm khi không như trước đây tỏ ra thiếu kiên nhẫn, mà là kiên nhẫn chờ đợi, thấy Nguyễn Du dọn dẹp xong hòm thuốc chuẩn bị dọn những thứ khác, liền vội vàng đi qua nói: “Để ta làm cho.”
Do hành động quá nhanh, khi hắn chạm vào bàn, tay của Nguyễn Du vẫn chưa kịp rút về, tay hai người chạm vào nhau, bàn tay ấm áp của Tống Hà bao trùm lên bàn tay mềm mại của Nguyễn Du.
Mỗi bước mỗi xa
Sắc mặt Nguyễn Du ửng hồng, trong lòng nhảy dựng, vội vàng rút tay lại, quay người đi, bước chân có chút hoảng loạn: “Ta, ta về trước bốc thuốc, huynh, huynh cứ mang những thứ này đến viện ta sau đi.”
Tống Hà nhìn thấy Nguyễn Du có chút hoảng loạn, lùi bước trối c.h.ế.t chạy đi, lại cúi đầu nhìn tay mình vừa chạm vào tay Nguyễn Du, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.
Bàn tay của Tiểu Ngư nhi quả thật mềm mại, nắm vào rất thoải mái.
Người ăn xin cầm thuốc về đến ngôi miếu đổ nát của mình, đang chuẩn bị uống thuốc nghỉ ngơi một chút, không biết rằng phía sau hắn ta có một người theo dõi hắn ta tới đây.
Phương Ánh Nhu nhíu mày nhìn ngôi miếu đổ nát này, trên đó đầy mạng nhện, cánh cửa duờng như sắp rơi xuống, rung lắc từng hồi phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Mặt đất đầy lá rụng và bụi bặm, lâu rồi không có ai quét dọn qua.
Trong mắt Phương Ánh Nhu có chút ghê tởm, nếu không vì có việc, nàng ta nhất định sẽ không đến nơi này.
Một tiểu thư nhà giàu ăn mặc đẹp đẽ đột nhiên đến nơi này, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ có điều vào giờ này, ngoài người ăn xin đang không được khỏe, những người ăn xin khác đều đang đi xin ăn, bọn họ phải đợi đến khi đèn được thắp lên mới trở về.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");