Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật

Chương 138




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mục thị thấy nàng, cười bảo nàng không cần đa lễ, còn Tần thị thì nói: “Là Nguyễn nha đầu đến rồi, thật đúng lúc, ta và tổ mẫu của cháu đang chuẩn bị tìm cho tiểu tử Tống Hà này một cô nương phù hợp, không biết cháu có thể giúp xem một chút không?”

Vốn là một câu nói lơ đãng, nhưng sắc mặt Nguyễn Du lại cứng lại, không biết vì sao, lòng nàng đột nhiên đau nhói, lập tức cúi đầu. Còn Tống Hà thấy Nguyễn Du đến, liền như một đứa trẻ làm sai, nhanh chóng giấu tập tranh cầm trong tay vào sau lưng.

Khi Nguyễn Du ngẩng đầu lên lần nữa, sắc mặt đã trở lại bình thường, nàng cười nói: “A Du mới đến Thục Trung không lâu, chưa quen biết nhiều khuê tú, e rằng không có được ý kiến gì đâu ạ.”

Nói vài câu xã giao, nàng liền muốn cáo từ: “A Du còn phải đi thu dọn dược liệu, xin phép lui trước, tổ mẫu, người nhớ ăn dược thiện khi còn nóng nhé.”

“Được, ta sẽ nhớ, cháu yên tâm đi.” Mục thị nhìn Nguyễn Du cười, nha đầu này còn chu đáo hơn cả tôn nữ ruột, “Cháu cũng nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt mỏi.”

“Cháu biết rồi ạ.” Nguyễn Du cười cười, mặt có chút hồng, liền lui xuống.

Từ khi Nguyễn Du vào phòng chưa nói chuyện với Tống Hà, thậm chí số lần ánh mắt nhìn hắn cũng rất ít, nhưng ánh nhìn của Tống Hà thì suốt từ đầu đến cuối đều dõi theo Nguyễn Du, ngay cả khi nàng rời đi, hắn vẫn không nỡ thu hồi ánh mắt.

Tần thị cầm tập tranh, vẫn đang lẩm bẩm: “Ta thấy cô nương này rất tốt, không chỉ dáng vẻ xinh đẹp, gia thế cũng ổn, nghe nói còn thích học hành, rất hợp…”

Còn Mục thị thì nhìn thấy Tống Hà có điều không ổn, cụ sống đến từng này tuổi, nếu không nhìn ra được tâm tư nhỏ bé của Tống Hà thì mấy năm qua thật sự là sống uổng phí.

Cụ không nhịn được cười một tiếng, hai đứa trẻ này thật sự thích vòng vo, một người rõ ràng trong lòng thích người kia, nhưng lại cố chấp nói không thích, còn người kia vì chuyện gia đình, lại không muốn bàn chuyện cưới gả với bất kỳ ai, sợ làm liên lụy đến người ta.

Nhưng nhìn tôn tử nhà cụ như vậy, chắc cũng không sợ liên lụy, vậy sao không tác hợp cho hai đứa trẻ này?

Mục thị nói: “Hà nhi, tổ mẫu hỏi cháu.”

Tống Hà nghe thấy lời của Mục thị, mới thu ánh mắt về, ngồi thẳng người, hỏi: “Tổ mẫu, xin hỏi ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-138.html.]

Tiếp theo, lời của Mục thị khiến hắn không biết nói gì. Mục thị nói: “Cháu thích chính là Du nha đầu phải không?”

Tim của Tống Hà nhảy thình thịch, rõ ràng câu trả lời trong lòng rất rõ ràng, nhưng khi lời sắp ra khỏi miệng, lại như bị bông chặn cổ họng, không thể nói ra.

Tần thị nghe thấy vậy, cảm thấy lão phu nhân có lẽ đã hồ đồ rồi không? Vội vàng nói: “Mẫu thân, người đang nói gì vậy ạ, Hà nhi sao có thể thích Nguyễn nha đầu được?”

Có lẽ sự phủ nhận của Tần thị đã đả thông hai mạch nhâm đốc của Tống Hà, hắn nói: “Mẫu thân, tổ mẫu không sai, người mà con thích chính là Nguyễn Du.”

Tần thị: “……”?????

Mục thị nghe xong cười hài lòng, nói: “Du nha đầu là một cô nương tốt, lần trước tổ mẫu cũng đã hỏi qua nguyên do từ hôn, con bé vì chuyện gia đình không muốn liên lụy người khác, mới chọn từ hôn. Hà nhi, cháu có biết Nguyễn gia đã xảy ra chuyện gì không?”

Tống Hà nhìn Mục thị, chờ cụ tiếp tục nói.

Mỗi bước mỗi xa

Mục thị đã kể hết ngọn nguồn mọi chuyện, cuối cùng thở dài: “Du nha đầu là một đứa trẻ đáng thương, còn nhỏ tuổi đã trải qua những điều như vậy, Hà nhi, cháu phải đối xử tốt với con bé!”

Trước đó Tống Hà chỉ biết song thân cùng huynh trưởng của Nguyễn Du đều đã mất, còn mất như thế nào hắn không rõ, cho đến giờ mới hiểu hết toàn bộ. Hắn rất khó tưởng tượng một tiểu cô nương như Nguyễn Du lại phải chịu đựng nỗi đau lớn như vậy. Chỉ trong một đêm, gia đình từng hạnh phúc mỹ mãn đã bị tàn sát, nhà tan cửa nát chỉ còn lại nàng là cô nương mồ côi.

Hắn cũng hiểu tại sao nàng lại từ hôn, nếu hắn trải qua những điều đó, có lẽ trong lòng cũng không nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường, mà chỉ muốn rửa sạch oan khuất cho gia đình!

Tống Hà đứng dậy đi ra giữa phòng, cúi đầu thật mạnh với Mục thị, giọng điệu kiên định: “Tổ mẫu, nếu đã xác định là Nguyễn Du, cháu sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt!”

Không bao giờ để nàng cô độc một mình, không để nàng phiêu bạc không nơi nương tựa, oan khuất của Nguyễn gia hắn cũng sẽ tự tay rửa sạch!

“Được!” Vào lúc này Mục thị mới cảm thấy tôn tử mình thật sự đã trưởng thành, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.

Chỉ có Tần thị vẫn còn mơ hồ, nhìn hai tổ tôn này mà không hiểu gì cả. Không phải, Hà nhi từ khi nào lại thích Nguyễn Du rồi?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.