Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật

Chương 137




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi biết Tần thị gọi mình đến, Tống Hà liền theo Chu ma ma đến phòng Mục thị.

Tống Hà vừa ngồi xuống, Tần thị đã đi thẳng vào vấn đề: “Hà nhi, giờ con cũng đã trưởng thành rồi, chuyện hôn nhân của con cũng nên sớm thành, nếu không mẫu thân thật sự sẽ lo lắng. Con nhanh chóng xem đi, những cô nương này đều là những cô nương huyện Thanh Hà đang chờ gả, con xem con thích ai, mẫu thân sẽ bàn với phụ thân con để đến nhà đó hỏi cưới.”

Bởi vì gần đây mối quan hệ với Nguyễn Du có phần hòa hoãn, tâm trạng của Tống Hà mỗi ngày đều tốt hơn nhiều, cách đối xử với mọi người cũng trở nên khiêm tốn có lễ hơn, không còn hoang đường như trước đây nữa. Nếu trong nha môn không có việc gì, hắn sẽ giúp Nguyễn Du đi hái thảo dược ở sau núi, cùng nàng phơi thảo dược, nói chung là giống như đã đổi một người khác.

Cũng chính vì vậy, Tần thị mới nảy sinh ý định làm mối cho Tống Hà. Trước đây Tống Hà quá phóng đãng, nhà nào ở huyện Thanh Hà lại muốn gả nữ nhi cho kẻ không ra gì như hắn? Nhưng giờ thì khác rồi, Tống Hà đã tìm được việc trong nha môn, lại còn phá được vài vụ án, mọi người đã có cái nhìn khác về hắn.

Không lâu sau, Tần thị mới có thể lấy được tập tranh từ bà mối, nếu đổi lại là trước đây, Tần thị muốn lấy tập tranh ư? Thôi đi, bà mối chỉ muốn bảo bà đừng làm hại những cô nương tốt của nhà người khác.

Tống Hà vừa ngồi xuống, đã nghe thấy những lời này, sắc mặt liền có chút biến đổi. Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt không nhìn vào tập tranh, liền nói: “Không thích một ai cả.”

Nghe Tống Hà nói vậy, Tần thị không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn về phía Mục thị với vẻ không biết làm sao. Mục thị cười nhẹ lắc đầu, nói: “Cháu còn chưa xem, sao biết không thích?”

Tống Hà nghe xong cũng không tức giận, lại ngoan ngoãn nhận lấy tập tranh, lật từng trang một. Chẳng phải chỉ bảo hắn xem thôi sao? Vậy thì hắn sẽ xem.

Vì thế, mỗi khi Tống Hà lật một trang đều bình luận: “Cô nương này có hàm răng hơi hô, nói chuyện chắc chắn sẽ phun nước miếng nhỉ? Còn đôi mắt này sao mà nhỏ như hạt đậu xanh, nhìn người khác có rõ không? Còn có người này nữa, có một nốt ruồi lớn trên mặt, không bằng đi làm bà mối thì hơn.”

Mục thị: “……”

Tần thị: “……”

Ban đầu tưởng rằng tính tình của Tống Hà đã thay đổi, không ngờ hắn vẫn là một tiểu tử không ra gì, miệng không biết lưu tình, may mà bà mối không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị tức đến mức không thở nổi, sau này gặp Tống Hà chắc chắn sẽ phải tránh xa! Những cô nương trong tập tranh này, đều là những nữ tử khuê các xuất sắc nhất trong số những người đang chờ gả ở huyện Thanh Hà, sao lại như Tống Hà nói còn được gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-137.html.]

Mà Tống Hà lại nói như thật, nếu Tần thị và Mục thị chưa từng xem qua tập tranh, chắc chắn sẽ phải tin tưởng.

Nhưng bọn họ đã xem qua tập tranh, biết rằng cô nương có chút hô ấy chỉ là lúc cười có lộ răng mà thôi, không hề hô; còn về cô nương có đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, thì càng quá đáng, người ta chỉ có đôi mắt phượng rất đẹp, đâu giống hạt đậu? Còn nốt ruồi trên mặt thì thật sự là nói bậy, đó chính là nốt ruồi duyên! Ai cũng khen nốt ruồi đó đẹp!

Tần thị và Mục thị nhìn nhau, rõ ràng là không biết phải làm sao với Tống Hà.

Lúc này Tống Hà cũng đã lật xong tập tranh, không có ai mà hắn thích, cuối cùng còn nói: “Tổ mẫu, mẫu thân, lần sau hãy tìm thêm những cô nương xinh đẹp hơn cho con đi, thê tử của Tống Hà con sao có thể là kiểu dung chi tục phấn này được?”

Mỗi bước mỗi xa

Được rồi, tiểu tử không ra gì này thật sự nghĩ mình giỏi lắm, người khác không chê hắn đã là tốt lắm rồi, mà hắn còn kén chọn, đuôi sắp vểnh lên trời rồi.

Tần thị cảm thấy trong cái nóng mùa hè này, nếu không phải trong phòng có để đá lạnh, chắc bà cũng bị chọc tức đến mức ngất xỉu.

Mục thị hỏi: “Vậy cháu tự nói đi, cháu thích cô nương nhà nào?”

Câu hỏi này khiến Tống Hà từ kẻ nói năng huyên thuyên bỗng dưng im lặng. Hắn nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì đó, thực ra vừa nghe Mục thị hỏi xong, hình ảnh Nguyễn Du đã hiện lên trong đầu hắn, nụ cười của nàng với đôi mắt cong cong, lúc nàng buồn bã thì ánh mắt đỏ lên, lúc nàng chăm sóc người bệnh rất nghiêm túc…

Hắn thích… Là A Du của Nguyễn gia.

Hắn muốn nói, nhưng lại không dám nói. Hắn chưa bao giờ biết rằng mình cũng có thể sợ hãi, Tống Hà từng to gan lớn mật không sợ trời đất, giờ cũng có lúc tỏ ra nhút nhát.

Hắn sợ nếu mình nói ra, Nguyễn Du lại từ chối thẳng thừng như trước. Nếu thực sự như vậy, sau này hắn sẽ làm sao để đối mặt với nàng? Nhưng nếu không nói, nếu bị người khác tiên hạ thủ vi cường thì sao?

Đúng lúc hắn đang hết sức cân nhắc, Nguyễn Du bưng một bát dược thiện đi vào, nàng không biết trong phòng Mục thị có nhiều người như vậy, bình thường Mục thị yêu thương nàng, nàng đến cũng không cần thông báo trước, vì vậy cứ thế mà vào: “Tổ mẫu, cháu mang dược thiện đến rồi, hôm nay dược thiện này cháu đã đổi vài vị thuốc, người nếm thử xem…”

Câu nói chưa dứt, lúc này Nguyễn Du mới nhận ra trong phòng không chỉ có Mục thị, còn có Tần thị và Tống Hà. Mặt nàng đỏ lên, vội vàng phúc thân chào Mục thị và Tần thị, ngượng ngùng nói: “Tổ mẫu, bá mẫu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.