(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bọn họ đến nhà của thầy tướng số Tô Thắng, nếu Hứa Nhược Nương thật sự có người trong lòng, thì vì người mình thích mà g.i.ế.c Trương Văn Ngạn, người thứ hai cần g.i.ế.c chắc chắn là Tô Thắng, người đã dụ đỗ Trương gia cưới Hứa Nhược Nương!
Tìm đến Tô gia, nhưng thấy Tô gia chưa thắp đèn, gọi vài tiếng cũng không ai trả lời, Tống Hà tung một cước đá văng cửa, phát hiện bên trong không có ai. Tống Hà nhớ đến vết cắt mảnh trên cổ Trương Văn Ngạn, lại nhớ đến lời A Chính đã nói, nói với mọi người: “Đi theo ta!”
Lần này, bọn họ đến nhà của Lư đồ tể, chính là người mà Tống Hà đã chú ý hôm nay. Người này cao lớn, vóc dáng giống như Nguyễn Du mô tả, bước đầu tiên khi g.i.ế.c lợn là dùng d.a.o đ.â.m vào cổ lợn để lấy máu, rồi mới mổ bụng.
Ngày hôm đó, Lư Thiên Lôi lẻn vào phòng tân hôn, nhân lúc Trương Văn Ngạn say rượu chuẩn bị một d.a.o lấy mạng hắn ta, không biết vì sao lại đột nhiên dừng tay, đổi sang cách khác…
-
Lư gia.
Mỗi bước mỗi xa
Tô Thắng nhìn Lư Thiên Lôi, cười lạnh nói: “Lư Thiên Lôi, thật không ngờ ngươi dám lớn gan như vậy, vì Hứa Nhược Nương mà đi g.i.ế.c Trương công tử! Không ngờ ta lại đoán ra là ngươi nhỉ? Nhưng ngươi thật sự rất yêu Hứa Nhược Nương, vì nàng ta mà dám g.i.ế.c người, định chờ gió yên bể lặng rồi chạy trốn với nàng ta sao?”
Tô Thắng cười nói: “Được thôi, nhưng trước tiên phải hỏi nàng ta có đồng ý không đã! Ngươi cũng biết Tô Thắng ta yêu tiền nhất, giờ chỉ xem ngươi có đưa đủ tiền không, nếu đủ thì ta sẽ giả vờ không biết gì, để các ngươi đi, nếu không đủ thì đừng trách ta đến nha môn báo án!”
Ông ta đã biết Lư Thiên Lôi có ý với Hứa Nhược Nương, lý do đưa bát tự của Hứa Nhược Nương cho Trương lão gia, ngoài việc Hứa thị dùng tiền cám dỗ, còn có ý định chọc tức Lư Thiên Lôi.
Lư Thiên Lôi là người thẳng tính, rất không ưa Tô Thắng làm những việc thần thần đạo đạo, cảm thấy ông ta chỉ đang lừa gạt, trước đó hai người đã vì một số chuyện mà có mâu thuẫn với nhau.
Ngày hôm đó, Trương lão gia tìm Tô Thắng, Tô Thắng đã lợi dụng cơ hội này để trả thù Lư Thiên Lôi. Thằng bán thịt lợn nhà ngươi không phải thích Hứa Nhược Nương sao? Ta liền thiết kế để cho Trương gia cưới Hứa Nhược Nương, xem ngươi làm thế nào?
Nhưng ông ta không thể ngờ rằng, Lư Thiên Lôi vì Hứa Nhược Nương mà dám g.i.ế.c người. Thời điểm ở tiệm đậu hũ biết được đáp án này, ông ta không chọn nói cho Tống Hà bết, mà đến gặp Lư Thiên Lôi, muốn nhân cơ hội này để đòi hắn ta một khoản tiền.
Lư Thiên Lôi vừa mài d.a.o vừa nhìn Tô Thắng, ánh mắt phát ra tia sắc lạnh. Ánh mắt như vậy khiến Tô Thắng cảm thấy không thoải mái, ông ta nuốt nước bọt, lùi lại một bước: “Ngươi… ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Nếu muốn sống thì hãy đưa tiền ra, nếu không thì…”
Thường ngày, Lư Thiên Lôi đều mài d.a.o vào thời điểm này, vì ngày mai hắn ta sẽ đi g.i.ế.c lợn, cần phải mài d.a.o cho sắc để g.i.ế.c lợn được lưu loát sạch sẽ, nên Tô Thắng cũng không nghĩ nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-127.html.]
Nhưng giờ thấy biểu hiện của hắn ta đáng sợ, trong lòng Tô Thắng có chút sợ hãi. Mặc dù ông ta yêu tiền, nhưng cũng không muốn vì tiền mà mất mạng. Ông ta lại lùi thêm vài bước, sắp đến cửa thì quay người định chạy ra ngoài: “Thôi, nếu ngươi không đưa ra được tiền, ta cũng không…Á…!”
Con d.a.o lạnh lẽo kề trên cổ, Tô Thắng dựng tóc gáy, nghe Lư Thiên Lôi lạnh lùng nói: “Nếu ta đã dám g.i.ế.c người thứ nhất, thì cũng không quan tâm đến việc g.i.ế.c người thứ hai, g.i.ế.c người thôi mà, không khác gì g.i.ế.c lợn!”
Nói xong, hắn ta dùng sức, con d.a.o chuẩn bị đ.â.m vào cổ Tô Thắng!
Ngay lúc này, cửa bị một cước đá văng ra, Tống Hà liền ném thanh đao trong tay ra, đẩy văng con d.a.o trong tay Lư Thiên Lôi, sau đó một cú đá khiến Lư Thiên Lôi bay ra xa. Lư Thiên Lôi không ngờ có nhiều bộ khoái như vậy, vùng vẫy định chạy trốn, nhưng Tiểu Đổng dẫn theo vài người xông vào bắt giữ hắn ta, d.a.o kề cổ, Lư Thiên Lôi không còn khả năng động đậy.
Tô Thắng sợ hãi há mồm thở dốc, chỉ trong chốc lát, mạng nhỏ của ông ta suýt không còn nữa, sợ đến nỗi tiểu cả ra quần!
Tống Hà chán ghét bịt mũi lại, rồi dùng chuôi d.a.o gõ nhẹ vào đầu Tô Thắng: “Tìm c.h.ế.t à? Biết hung thủ là ai mà không báo án, còn muốn tống tiền hung thủ? Ngươi biết tội danh của mình là gì không?”
“Không… không biết…” Tô Thắng răng đánh lập cập, nói cũng không ra hơi.
Tống Hà nói: “Sẽ bị xử tội bao che.” Rồi quay sang mấy bổ khoái: “Toàn bộ mang đi!”
Đến đây, vụ án coi như đã kết thúc, kéo dài ba canh giờ.
Sau đó, Nguyễn Du hỏi về vụ án này, khi biết được diễn biến sự việc còn có chút cảm thán, thở dài: “Người Trương gia thật ngu muội, Trương lão thái cảm thấy thân thể khó chịu không biết mời đại phu xem bệnh, ngược lại đi tìm thầy tướng số, Thầy tướng số lòng dạ đen tối, vì tiền mà làm đủ thứ, người Hứa gia thì độc ác, biết Hứa Nhược Nương không muốn gả vào Trương gia mà vẫn ép nàng ta gả. Aizz…
Nếu ngay từ đầu, Trương gia đã mời đại phu xem bệnh cho Trương lão thái, biết chỉ là dạ dày đầy hơi, thì đâu còn tin vào lời yêu quái? Nếu người Hứa gia nghĩ cho nữ nhi nhiều hơn một chút, thì đâu phải ép nàng ta gả cho người mình không yêu…
Sau khi Lư Thiên Lôi bị bắt, tại chợ đông còn nhiều người không dám tin, dù nhìn Lư Thiên Lôi cao lớn vạm vỡ, nhưng thực sự là người có ý tốt, thường xuyên cho những thứ nội tạng lợn không bán hết cho những đứa trẻ ăn xin trên đường, nếu nhà ai gặp khó khăn, hắn ta cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Hứa Nhược Nương bị Hứa gia đánh đập, hắn ta cũng đã từng ra tay ngăn cản vài lần, có lẽ chính vào lúc đó, hai người đã nảy sinh tình cảm…
Thiện ác vốn chỉ là trong một ý niệm, Lư Thiên Lôi vì tình mà đi sai đường, đã bị giam vào đại lao, sau thu xử trảm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");