Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật

Chương 125




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Hà mạnh tay tát vào trán hắn ta, nói: “Nói nhảm, Trương Văn Ngạn rốt cuộc là nam nhân, sức lực hơn hẳn Hứa Nhược Nương, làm sao có thể bị nàng ta g.i.ế.c được? Chắc chắn ở đây có một người khác.”

Trên người Trương Văn Ngạn có nhiều vết bầm, trước khi c.h.ế.t chắc chắn đã đánh nhau với ai đó, mà hắn để ý thấy Hứa Nhược Nương không có vết bầm nào, nên người ra tay không phải là nàng ta. Nàng ta có thể không biết gì, hoặc là đồng phạm, nhưng chắc chắn vẫn còn một người khác tồn tại trong chuyện này.

Đó cũng là lý do Tống Hà phái người theo dõi Hứa Nhược Nương, mặc dù nàng ta không có sức g.i.ế.c Trương Văn Ngạn, nhưng nếu có một trợ thủ thì lại khác.

Hơn nữa, người nọ thân hình cao lớn, chiều cao khoảng đến mũi hắn…

Hứa Vinh bộ dạng ục ịch, không thể là người nọ, vậy sẽ là ai?

-

Thầy tướng số ban đầu rất lo lắng, sợ mình sẽ bị liên lụy, nhưng không ngờ cuối cùng Tống Hà lại mời ông ta một bát đậu hũ.

Khi đám người Tống Hà chuẩn bị rời đi, hắn thoáng thấy một bóng người lướt qua trong sân, rồi nghe thấy tiếng động trong sân, sau đó Hứa thị hùng hổ đi vào: “Ai ui tổ tông nhà ngươi, lại gây rối cho ta, ngươi yên tĩnh một hồi là c.h.ế.t sao…”

Tống Hà và mấy bổ khoái liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng cảnh giác, liền dẫn đầu đi vào.

Phía sau tiệm đậu hũ của Hứa gia là một sân vuông, không có gì đặc biệt, trong sân phơi nhiều đậu tương, dùng để làm đậu hũ. Dưới gốc cây trong sân, Hứa thị đang mắng một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, thỉnh thoảng dùng cái chổi lông gà trong tay nhẹ nhàng quất thiếu niên vài cái, thiếu niên thì tránh né.

Trước mặt là đậu tương rơi vãi khắp nơi, chắc chắn là do thiếu niên gây ra.

Tống Hà chú ý thấy, chiều cao của thiếu niên gần bằng hắn, trên người có nhiều vết bầm… Hắn nhíu mày, cảm thấy người này rất khả nghi.

Hứa thị nhìn cái bao rách treo trên cây, mắng: “Mỗi ngày ngươi có thể yên tĩnh cho lão nương một chút được hay không, nhất định phải chọc ta tức giận sao? Thật là xui xẻo tám đời, sao lại sinh ra một thằng ngốc như ngươi…”

Hứa thị mắng rất khó nghe, thiếu niên cũng không dám nói gì, chỉ tủi thân đứng đó.

Đám người Tống Hà đến gần, nói là muốn hỏi thiếu niên một số điều liên quan đến vụ án, Hứa thị lập tức hoảng hốt, che chắn thiếu niên đứng sau: “Quan gia, chuyện này… Trương công tử phát điên chắc chắn là do yêu quái trong nhà bọn họ, không liên quan gì đến A Chính nhà ta.”

“Chỉ là hỏi thôi, sao bà phải gấp gáp như vậy?” Tống Hà liếc nhìn Hứa thị, hướng về thiếu niên A Chính.

Hứa thị cắn môi nói: “Có thể hỏi được gì? A Chính nhà ta là thằng ngốc, bốn tuổi bị sốt làm hỏng não, phụ thân hắn chết, ta phải lấy Hứa Vinh, hắn ngay cả nói chuyện cũng không rõ, nếu quan gia không tin, có thể ra ngoài hỏi những khách hàng này, bọn họ đều biết. Quan gia rốt cuộc muốn hỏi gì? Hay để ta trả lời đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-125.html.]

Thằng ngốc…? Tống Hà quan sát kỹ A Chính, nhận ra hắn ta thật sự hành động khác so với người bình thường. Hắn liền hỏi Hứa thị một số câu, như là vết thương trên người A Chính từ đâu mà có, Hứa thị đáp là do không cẩn thận va phải, trên người còn nhiều vết thương mới cũ.

Hỏi bà ta hôm qua A Chính ở đâu, bà ta nói người vẫn luôn ở nhà, biết a tỷ sắp xuất giá, trong lòng không vui lắm.

Tóm lại, tất cả những gì nói ra đều cho thấy A Chính chỉ là một thằng ngốc, không thể liên quan đến vụ án này.

Tống Hà lại hỏi: “Bà thật sự tin vào lời nói về việc trong Trương phủ có yêu quái sao? Hứa Nhược Nương gả vào Trương phủ là do bà và thầy tướng số thông đồng chứ gì.”

Trong lòng Hứa thị chấn động, thấp giọng nói: “Ta… ta chỉ đề xuất với Tô Thắng chuyện này, là chính ông ta bị tiền bạc cám dỗ đồng ý, giờ Trương gia gặp chuyện… thì… thì có liên quan gì đến ta…”

Tống Hà không nói gì thêm, trước khi rời đi nhìn cái bao rách treo trên cây, hỏi A Chính: “Vừa rồi ngươi đã làm gì vậy?”

A Chính cười với hắn, nói: “Ta đang g.i.ế.c heo!” Hắn ta vung gậy sắt lớn trong tay, chỉ vào miệng bao rách, “Bước đầu, trước tiên dùng d.a.o móc cổ nó, để m.á.u chảy, bước thứ hai…”

……

Tiểu bộ khoái nhíu mày nói với Tống Hà: “Lão đại, tiểu tử này đúng là ngốc thật, cái bao rách đó chỉ là một cái bao, đâu phải là heo…”

A Chính nói: “Ta đã thấy g.i.ế.c heo, a tỷ dẫn ta đi xem…”

Khi Tống Hà trở về, hắn ra lệnh cho một bổ khoái ở lại theo dõi động tĩnh Hứa gia, đặc biệt là theo dõi A Chính. Tuy hắn ta là kẻ ngốc, nhưng làm sao biết kẻ ngốc không bị người khác lợi dụng dụ dỗ?

Mỗi bước mỗi xa

Hung thủ g.i.ế.c Trương Văn Ngạn vì lý do gì?

Vì tình? Vì tiền?

Vụ án đến đây vẫn còn nhiều nghi vấn, Tống Hà đi ra khỏi tiệm đậu hũ nhà Hứa gia chuẩn bị trở về, nhưng thấy cách không xa tiệm đậu hũ có một tiệm thịt heo. Lúc này, đồ tể đang cắt thịt cho người mua, thân hình cao lớn, động tác rất nhanh nhẹn, bộ dáng vô cùng thành thạo.

Tống Hà nhìn qua, thấy hắn ta cũng nhìn về phía này, khi ánh mắt chạm nhau liền vội vàng quay đi nói chuyện với người khác.

Trong lòng Tống Hà để ý, rồi trực tiếp đến Trương gia. Hứa Nhược Nương khả nghi, nhưng Tống Hà chưa có bằng chứng thì không thể đưa người đến nha môn, chỉ có thể tiếp tục ở lại Trương phủ.

Bổ khoái ở lại trước đó thấy Tống Hà đến, vội vàng mặt mày khổ sở cầu cứu: “Lão đại, cuối cùng huynh cũng đến rồi, xem ra Hứa Nhược Nương thật sự bị dọa điên rồi, sau khi huynh đi, bất kể ta hỏi cái gì, nàng ta đều nói những lời điên cuồng, thật sự rất đáng sợ.”

Dừng một chút, hắn ta lại nói: “Lão đại, huynh nói Trương gia thật sự có yêu quái không? Vậy Trương Văn Ngạn thật sự…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.