(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bì Dập An mang thai lúc 32 tuổi, tuy rằng vẫn chưa thể gọi là sản phụ lớn tuổi, nhưng Cố Duyên và Giản Chiếu Nam đều lo lắng vô cùng, chỉ hận không thể đi theo bên cạnh cô 24 giờ. Nhưng Bì Dập An thì mặc dù đã mang thai năm tháng, nhưng ngày nào cũng gió mặc gió, mưa mặc mưa, ôm cái bụng to đi làm việc.
Cố Duyên sau khi đoạt giải ảnh đế liền lui về phía sau hậu trường, nhưng những người ái mộ hắn vẫn không ít. Trong lúc hắn không có khả năng để lộ các thông tin về mình, thì Giản Chiếu Nam đã giảm bớt công việc ở phòng khám, chuyên tâm làm nam bảo mẫu cho Bì Dập An.
Bì Dập An lại cảm thấy là hoàn toàn không cần thiết. Chẳng qua chỉ là trong bụng cô có thêm một khối thịt chứ không phải là bệnh nan y gì, không cần đến một tiến sĩ y học suốt ngày đi theo bên cạnh. Thật sự là lãng phí tài nguyên của xã hội.
Lúc cô nói như vậy với Thập Nhị thì con trai của Thập Nhị là Tiểu Ban Mã đang ôm Cigar chạy loanh quanh miệng bi bô nói Giản Đại Đại đã tới rồi!
Thời Nhĩ trừng mắt lên với Bì Dập An, nói cô đây là điển hình của loại người được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Lúc Giản Chiếu Nam bước chân vào phòng làm việc của Bì Dập An thì Tiểu Ban Mã đang ráng áp lỗ tai lên bụng cô chớp chớp cặp mắt to nói bên trong có tiểu đệ đệ.
Thuận tay ôm Tiểu Ban Mã lên, Giản Chiếu Nam năm nay đã 36, nhưng ngoại trừ tính tình càng lúc càng tốt, thì năm tháng không hề để lại một chút dấu vết gì lên bề ngoài của hắn, “Sao con lại biết là tiểu đệ đệ chứ, con không nghĩ rằng đây là tiểu muội muội sao?”
Tiểu Ban Mã nhìn Giản Chiếu Nam le lưỡi, nói: “Con đương nhiên là biết, đây là tiểu đệ đệ!”
Bì Dập An và Thời Nhĩ đều cười.
Trên đường về nhà Bì Dập An đột nhiên muốn ăn cháo hải sản Thịnh Hưng, không nhịn thèm được, cho nên nhất định một hai phải đến đó.
Giản Chiếu Nam dừng xe ở bên vệ đường ôn tồn dịu dàng thương lượng với cô: “Nhưng Cố Duyên đang ở nhà chờ chúng ta, sáng hôm nay em nói muốn ăn thịt nướng, vì thế cậu ấy đã chuẩn bị suốt cả một ngày. Lúc anh ra ngoài, cậu ấy còn dặn dò nói chúng ta nhanh chóng trở về. ”
Bì Dập An lập tức giận dỗi, thai phụ đôi khi chính là như vậy, muốn ăn cái gì thì nhất định phải ăn cho bằng được, nếu không cả người liền cảm
thấy ngứa ngáy khó chịu, “Nhưng mà em rất muốn ăn. Nếu anh không chở, thì em tự đón xe đến đó cũng được.”
Giản Chiếu Nam cũng đã thích ứng với tính tình hiện tại của cô, cho nên hết sức thuần thục nâng gương mặt cô lên, rồi hôn xuống tới tấp, vừa xoa tóc vừa xoa lỗ tai, vất vả lắm mới dỗ dành được cô nhưng cũng đành phải gọi điện thoại cho Cố Duyên, nói bọn họ sẽ ăn ở bên ngoài rồi mới trở về.
Cố Duyên im lặng trong chốc lát, hơn mười giây sau nhàn nhạt đã biết rồi.
Bì Dập An đang bị con sâu thèm ăn leo lên não, căn bản không cần quan tâm những chuyện này, chỉ nghĩ trong đầu lát nữa phải gọi những món gì.
Lúc cảm thấy ngon miệng mỹ mãn thì đã hơn tám giờ, Bì Dập An mang thai lại có bệnh hay quên, được ăn no nê thì cảm thấy rất vui vẻ, sau khi vào nhà liền chạy đến nhào tới trong lồng ngực Cố Duyên, ôm cổ hắn, cắn cắn lên cằm.
Cố Duyên cũng để cô tùy tiện quấy rối, chỉ đỡ lấy eo cô vững vàng ôm lại, cho đến khi cô có ý đồ vói tay vào trong quần áo hắn mới ngăn lại, “Em phải đi ngủ trước mười giờ, bây giờ anh cùng em tắm rửa.”
Cô lớn bụng, phòng tắm ít nhiều gì cũng có chút trơn trợt, vì thế cùng cô tắm rửa liền biến thành việc làm hàng ngày của Cố Duyên và Giản Chiếu Nam.
Đương nhiên, công việc này hai người bọn họ từ trước đến nay đều tranh giành nhau, bởi vì ít nhiều gì cũng có thể lấy được một chút phúc lợi.
Giản Chiếu Nam hôm nay không tranh giành với Cố Duyên, hôm nay hắn đã độc chiếm Bì Dập An suốt 3 tiếng đồng hồ, cho nên tranh chỗ tốt này so với Cố Duyên đã bận rộn suốt một ngày, thì cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong phòng tắm sương khói lượn lờ, bên cạnh bồn tắm có một cái ghế nhỏ, lúc Cố Duyên giúp Bì Dập An kỳ cọ thì sẽ để cô ngồi trên đó.
Nhưng giờ phút này Bì Dập An vẫn ngồi trên ghế, nhưng lại không phải đang tắm rửa.
Cố Duyên trần truồng đứng trước mặt cô, dưới háng là một cây thẳng tắp cao cao, phần đầu mượt mà đã nhét vào miệng Bì Dập An, Cố Duyên ôm mặt cô, thở hổn hển, thật nhẹ nhàng đẩy đẩy vào trong, cho đến khi thấy cô không chịu nổi nữa, giọng nói gần như mất tiếng hỏi: “Ăn ngon không cục cưng, hửm?”
Lúc hắn nói câu này ánh mắt mơ màng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, có mấy sợi tóc mái ướt đẫm dán trên trán, càng thêm gợi cảm hấp dẫn người khác, Bì Dập An bị hình ảnh này của hắn khiến cho đặc biệt có cảm giác, ngậm lấy côn th*t hắn, mút từng chút một, còn dùng tay trêu ghẹo hai quả trứng phía sau, yêu kiều rên rỉ.
Cố Duyên vốn chỉ muốn trừng phạt cô bỏ lại mình cùng anh Giản đi ăn riêng, nhưng không nghĩ tới cuối cùng người chịu tội chính là mình, Bì Dập An mang thai, hắn căn bản không dám dùng sức, cũng may Bì Dập An “khẩu kỹ” không tồi, Cố Duyên bị cô ngậm lấy, cũng chỉ có thể ngửa mặt thở dốc.
Hưởng thụ qua đi, Cố Duyên ôm Bì Dập An ngồi lên trên bồn rửa tay, hắn tách hai chân cô mở ra, nửa quỳ nửa đứng khẩu giao cho cô, phía dưới cô cũng đã rất trơn ướt, Cố Duyên ngậm lấy â/m đ/ế liếm vài cái thì cô đã bắt đầu kêu hừ hừ, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, mềm như bông, nói với Cố Duyên: “Ông xã, thoải mái lắm, anh dùng thêm chút sức đi.”
Cố Duyên nào dám đấu đá lung tung như trước, hai tay cố định lấy hai chân cô, bảo đảm cô tuyệt đối an toàn, gần như cả khuôn mặt hắn đều chôn ở bộ phận sinh dục của cô, sống mũi cao thẳng cọ lên trên âm đế, hắn dùng tay đẩy môi â/m h/ộ ra, đầu lưỡi linh hoạt bắt chước động tác tính giao thọc vào rút ra, lại chạm vào điểm mẫn cảm của cô, chờ khi cô sắp đến thời điểm cao trào liền liều chết dùng sức mút vào, khiến nước cô tiết ra cũng bắn một phần lên mặt Cố Duyên.
Vì tránh cho cô ngã trúng bụng, tư thế chính thức là vào từ phía sau, Cố Duyên một bàn tay đan vào tay Bì Dập An chống lên trên tường, một tay đỡ bụng Bì Dập An, côn th*t ở cửa huyệt cọ cọ hai cái thì cô liền bắt đầu không ngừng chảy nước
Cô vốn rất mẫn cảm, sau khi mang thai thì càng tăng thêm, trên cơ bản là không đến mười phút thì sẽ cao trào, Cố Duyên thật cẩn thận cắm vào, không dám làm quá sâu, lướt qua liền ngừng, nhưng ngược lại Bì Dập An không thoả mãn, khe khẽ khóc thút thít dụ dỗ hắn, “Ông xã... sâu một chút đi... khó chịu...”
Cố Duyên phải vừa cắm vừa dỗ dành: “Ngoan một chút, bác sĩ nói không thể quá kịch liệt, sẽ ảnh hưởng đến em bé.”
Bì Dập An rầm rì nói đáng ghét, nhưng vẫn chìm đắm trong khoái cảm.
Ngày hôm sau Bì Dập An không cần đi làm, ngủ một giấc cho đến khi mặt trời lên cao, lúc thức dậy Giản Chiếu Nam đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở đầu giường, cúi người hôn cô một cái, hôm nay hắn có một cuộc họp quan trọng cho nên cần phải ra ngoài.
Cố Duyên ôm Bì Dập An vào trong lòng, cười như một con tiểu hồ ly, nói với Giản Chiếu Nam: “Anh Giản, không cần sốt ruột trở về, anh cũng đã lâu không đến phòng khám.”
Giản Chiếu Nam nắm thật chặt cà vạt, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, quyết định không so đo với thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi.
Buổi chiều, Cố Duyên và Bì Dập An đến cửa hàng đồ dùng trẻ em. Từ khi Bì Dập An mang thai, Cố Duyên liền đặc biệt thích xem mấy thứ này, lần nào cũng mua về rất nhiều quần áo và giày em bé, nói anh mua cho con gái mình mặc.
Bì Dập An bất đắc dĩ nói: “Cố Duyên, đứa bé này em cũng không biết là của ai, hơn nữa cũng chưa chắc là con gái.”
Cố Duyên mang khẩu trang lên, lấy một đôi giày màu xanh lam nhỏ xinh nhìn trái nhìn phải, từ kiểu dáng đến chất liệu đều là loại cao cấp, “Anh mặc kệ, từ trong bụng em chui ra thì chính là của anh, nhất định là con gái cưng.”
Nhưng trước khi đi hắn bị người ta nhận ra. Người phụ nữ kia ôm một đứa bé trong lồng ngực, sau khi nhìn thấy Cố Duyên thì kích động đến nỗi khóc lớn lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nói mình chính là người hâm mộ lâu năm của Cố Duyên, đã được 8 năm rồi, bây giờ ngay cả con cũng đã có, mà vẫn còn xem phim hắn đóng.
Cố Duyên lễ phép đồng ý yêu cầu chụp ảnh chung của cô ấy, nhưng nhờ cô ấy không công khai hình ảnh Bì Dập An.
Fan hâm mộ kia gật đầu mạnh mẽ, trước khi đi còn sờ sờ bụng Bì Dập An, đây nhất định là một đứa bé vô cùng xinh xắn.
Cùng ngày hôm đó, sau khi trở về, hình ảnh Cố Duyên chụp cùng người hâm mộ đó chỉ trong một tiếng đồng hồ đã đến đầu trên internet, trong lúc nhất thời đã kéo ra không ít những người hâm mộ cũ của hắn, các cô ấy có người cũng đã kết hôn sinh con nhưng vẫn rất hâm mộ hắn, bọn họ lại được một phen túm tụm với nhau cùng hoài niệm những “tháng năm rực rỡ” của bọn họ.
Người hâm mộ kia còn viết một dòng trạng thái rằng: Đã yêu anh ấy từ lúc còn là thiếu nữ cho đến khi làm mẹ, tôi chưa từng hoài nghi về sự nổi bật của anh ấy, lúc Cố Duyên lui về hậu trường tôi cũng có chút oán trách, nhưng nhìn thấy anh ấy hiện giờ, tôi cảm thấy mình may mắn biết chừng nào khi nhìn thấy được sự lựa chọn của anh ấy, cảm ơn Cố Duyên, cảm ơn chị.
Bì Dập An đọc xong cũng cảm thấy vô cùng cảm động, thời niên thiếu cô cũng có thần tượng mà mình yêu say đắm, cho dù loại tình cảnh này sẽ theo thời gian dần dần phai nhạt, nhưng cô sẽ vĩnh viễn nhớ rõ những cảm xúc của mình khi đó.
Quay đầu lại, Cố Duyên của bọn họ đang tập trung tinh thần xem sách nuôi dạy trẻ con, lúc phát hiện cô đang nhìn mình, lại nhoẻn miệng cười một cái...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");