Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 33: Đại kết cục




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không ai ngờ rằng Cố Duyên lại chỉ mới 22 tuổi đã ở trong một trường hợp công khai như vậy, nói về quyết định chính thức cho tương lai của mình. Ngay cả người dẫn chương trình có thâm niên lâu năm trong ngành cũng đứng trên sân khấu ngây ra hết cả 10 giây.

Các hãng truyền thông lớn thì lại càng bận rộn, từ trưởng bộ phận đến các nhân viên thực tập đều bận đến trời đất tối tăm.

Ngay sau đó, trên tất cả các trang homepage của các web hàng đầu trong ngành đều là hình ảnh của Cố Duyên.

Nhưng phản ứng của công chúng thì ôn hòa hơn nhiều so với sự tưởng tượng của giới truyền thông, có lẽ hình tượng của Cố Duyên bình thường đã được xây dựng một cách quá tốt, hắn vốn dĩ cũng không phải chỉ là dựa vào gương mặt như đa số các minh tinh hiện giờ, tiền hắn kiếm cũng không phải là dựa vào các fans cấp thấp, cho nên việc hắn có bạn gái cũng không phải là khó tiếp thu.

Huống hồ là, Cố Duyên biểu hiện trước máy quay vô cùng hoàn hảo.

Chuyện này vốn cũng đã được thương lượng với Hoàng Sơn. Trước đêm hôm nay, Hoàng Sơn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ra tay từ các phương tiện truyền thông, chỉ nội việc tiêu hao tiền lót tay cho các đơn vị lớn thì cũng đã mất hết trăm vạn.

Cho nên đương nhiên là phải mang lại được kết quả hài lòng. Tiếng tăm của Cố Duyên cũng liên tục được các bài báo, chủ đề dẫn dắt và đề cao, trầm trồ khen ngợi, sôi nổi chúc phúc, còn có người muốn tìm hiểu về thân phận của bạn gái Cố Duyên.

Mọi chuyện đều thuận lợi như nước chảy thành sông.

Lúc Bì Dập An đến Đài Truyền Hình từ chức, thì lại không phải hết sức thuận lợi như vậy, lão Thành bên kia dường như đã đoán ra được gì đó, cho nên không muốn thả Bì Dập An đi, lại còn muốn thông qua cô để làm thân với Cố Duyên bên kia.

Công lực giả vờ của Bì Dập An cũng là hết sức mạnh mẽ, làm bộ làm tịt vô cùng thuần thục, miệng nói liên tục không ngừng, mới nghe thì có vẻ như là đã kể về rất nhiều việc nhưng nghĩ kỹ thì lại không hề hé ra chút nào.

“Như vậy sau này sẽ ở bên cạnh hắn làm bà chủ gia đình à?” Lão Thành hỏi.

Bì Dập An cười theo: “Thành ca, anh thật sự hiểu rồi, tôi là vì muốn cùng với bạn bè gây dựng sự nghiệp cho nên mới xin nghỉ, sau này khi mở studio thì còn xin anh chỉ giáo nhiều hơn.”

Câu này thì Bì Dập An nói một cách không hề có áp lực gì, bởi vì những gì cô nói đều là sự thật. Quả thật là cô muốn cùng với Thập Nhị đến Thâm Quyến mở một studio chuyên làm phim phóng sự.

Đây cũng là ước mơ thời niên thiếu của cô và Thập Nhị.

Lão Thành bán tín bán nghi: “Cô nói thật không đấy, đối với tôi thì không cần phải ngại.”

Bì Dập An thở dài, nói: “Thì tôi đã nói rồi, còn thật hơn so với vàng nữa. Nếu anh đã quen biết tôi nhiều năm, còn không rõ được con người của tôi hay sao, tôi sao có thể sống cùng một nam minh tinh được.”

Trước giờ cô làm người làm việc đều chừa lại cho mình một con đường lui, Đài Truyền Hình cũng thế, vì vậy không hề cố tình làm khó Bì Dập An nữa.

Giản Chiếu Nam ở trong xe chờ Bì Dập An, chuyện hắn và Cố Duyên tuy rằng đã đi qua, nhưng mạng lưới truyền thông internet vẫn sẽ vĩnh viễn nhớ kỷ thay bọn họ, nếu không cẩn thận thì khó mà đảm bảo sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Bì Dập An sau khi xin nghỉ việc hình như cũng không có vẻ gì là quá nuối tiếc, bộ dạng vô cùng bình thường.

“Em có vui vẻ không?” Giản Chiếu Nam nghiêng người hôn lên khóe môi cô, ôn ôn hòa hòa hỏi.

Bì Dập An giống như không có xương cốt dựa vào lưng ghế, nghĩ ngợi một lát, mới nhẹ nhàng nói: “Vui chứ, từ đây về sau mình sẽ là bà chủ, không bao giờ bị cấp trên la mắng nữa.”

Giản Chiếu Nam cũng không vội vã lái xe, hắn nghiêng người, lẳng lặng nhìn gương mặt Bì Dập An tựa hồ rất bình tĩnh không gợn sóng, trong mắt hắn có ngàn vạn nhu tình, nhưng cũng có tất cả sức mạnh, cứ như vậy chăm chú nhìn cô.

Hồi lâu sau, Bì Dập An cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, bả vai cũng sụp xuống, bất đắc dĩ cười bi thương: “Được rồi. Đừng nhìn em như vậy, em sẽ khóc đó.”

Xoá bỏ khoảng cách giữa hai ghế ngồi, Giản Chiếu Nam chồm tới, nhẹ nhàng ôm Bì Dập An vào lồng ngực, thời gian hắn ở chung với Bì Dập An nhiều hơn những người khác, đối với công việc này cô đã cố gắng biết bao nhiêu, hắn còn không phải rất rõ ràng hay sao.

“Không sao, ở trước mặt anh thì có thể khóc.”

Bì Dập An đáy mắt mơ hồ, ngấn lệ lập loè, cô ngửi được mùi nước hoa nhẹ nhàng trên người Giản Chiếu Nam khiến mình thư thái hơn, nỗ lực không để nước mắt rơi xuống, nhưng giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào.

“Thực xin lỗi Nam Nam, lại còn bắt anh theo em đến Thâm Quyến.”

Giản Chiếu Nam: “Đừng nói những câu nói như thế, phòng khám của anh cũng quả thật là phải mở chi nhánh, Thẩm Quyến cũng là một địa phương không tệ.”

Hắn tìm mọi cách không để Bì Dập An tự trách.

“Nếu thật sự muốn xin lỗi, đêm nay chúng ta chơi một ít trò chơi đặc biêt, được không?”

“ ”

Nhưng dù sao đi nữa muốn rời khỏi Nam Thành thì cũng phải nửa tháng sau, Bì Dập An và Thời Nhĩ đi trước, Giản Chiếu Nam sau đó mới đến. Còn Cố Duyên vì loại hình công việc đặc thù, cho nên Bì Dập An ở đâu thì đối với hắn cũng không có gì khác biệt.

Lúc ở cổng chờ lên máy bay, Thời Nhĩ có vẻ bình tĩnh một cách lạ thường, Bì Dập An ngồi bên cạnh cô ấy, hai người còn đang thương lượng về các công việc của studio.

“A, hôm qua tớ đột nhiên nhớ tới studio của chúng ta có thể đặt tên là Nhị Bì, cậu cảm thấy thế nào?” Bì Dập An cười hì hì nói.

Thời Nhĩ rốt cuộc cũng cười, “ Đây là cái tên quỷ gì vậy, chúng ta mở cửa hàng vật liệu xây dựng ở nông thôn hay sao. ”

Bì Dập An thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ấy còn có thể cười được thì không sao cả.

Trước giờ làm thủ tục lên máy bay mười phút, Chiêu Sác Cập người ngợm nhếch nhác tìm được Thời Nhĩ.

Tâm trạng của hắn ta có vẻ không ổn định, Bì Dập An nhíu mày nhìn hắn, kéo Thời Nhĩ ra sau lưng muốn che chở cô.

Cho dù đã biết Chiêu Sác Cập đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, nhưng trong thời khắc này, Bì Dập An đột nhiên không thể thốt lên được bất cứ một lời khó nghe nào.

Bởi vì hắn ta thoạt nhìn rất đau khổ. Nếu có người đụng một chút vào vết thương của hắn, thì chắc chắn hắn sẽ ngay lập tức đổ sập xuống.

Chiêu Sác Cập cả người đều run lên khe khẽ, môi khép khép mở mở, nức nở nói một câu cũng không nên lời, khóe mắt đỏ bừng, nhìn Thời Nhĩ cầu xin.

Không tiếng động hơn hẳn âm thanh. Đã có người tò mò nhìn qua bên này.

Thời Nhĩ kéo kéo tay Bì Dập An, thấp giọng nói: “Không sao đâu, cứ để tớ nói chuyện với anh ta một lát.”

Bì Dập An nhìn cô ấy một cái, thở dài, ừ một tiếng, rồi nói: “Có chuyện gì thì cứ gọi tớ.”

Hai người bọn họ đi ra quán cà phê, Thời Nhĩ đi phía trước, Chiêu Sác Cập nhắm mắt theo đuôi đi phía sau, trong mắt Bì Dập An, hắn ta giống như một đứa bé đi lạc, kinh sợ đi theo Thời Nhĩ, vừa đáng thương vừa đáng trách.

Thời Nhĩ cũng không lãng phí quá nhiều thời gian với hắn, không đến mười phút thì đã quay lại, không thấy bóng dáng Chiêu Sác Cập.

Cô ấy cũng không có biểu hiện dao động cảm xúc, Chiêu Sác Cập đến cũng không quá ảnh hưởng đến cô ấy.

Bì Dập An vô cùng tâm lý, cũng im lặng theo.

Trong những lúc như vậy, điều Thời Nhĩ cần tuyệt đối không phải là sự an ủi.

Cô ấy cần an tĩnh suy nghĩ và lắng đọng lại.

Từ Nam Thành đến Thâm Quyến, đi máy bay chỉ cần hơn 2 tiếng đồng hồ, Thời Nhĩ lại xin tiếp viên một cái chăn, cô nói muốn ngủ một giấc.

Bì Dập An cũng vẫn không nói gì.

Chỉ là một lát sau, khi cô nghe thấy tiếng Thời Nhĩ giấu mình dưới tấm chăn thấp giọng khóc thút thít thì liền duỗi tay vỗ vỗ lên bả vai cô ấy.

Một đoạn tình cảm, nếu hai bên đều thật lòng, bất kể là nguyên nhân gì mà chia tay, thì cả hai người đều sẽ đau khổ như nhau.

Thời Nhĩ bây giờ, bất quá chỉ là dựa vào một chút sức lực cuối cùng chống đỡ trái tim tàn tạ, vội vã chạy trốn khỏi cái nơi đã từng là quê

hương của cô, bây giờ đã trở thành chỗ khiến cô thương tâm nhất.

......

Thâm Quyến, nửa năm sau, Studio “Mười Phần Lấp Lánh”,

Thời Nhĩ mặc một bộ vest nữ, xinh đẹp hào phóng đi vào phòng Bì Dập An, Bì Dập An đang nghe điện thoại, giương mắt nhìn cô, ra hiệu bảo cô chờ một lát.

Nửa năm nay Thời Nhĩ đã thay đổi rất lớn, gia đình cô vốn có điều kiện, từ nhỏ đã được ba mình cưng chiều, dù thích bất cứ cái gì cũng không phải là chuyện khó, bởi vì cái gì cũng không thiếu, tất cả mọi người đều đối xử tốt với cô, cho nên đã khiến cô trở thành ngây thơ và hết sức đơn giản.

Cho đến khi biến của nửa năm trước xảy ra, thì cô dường như đã thay đổi thành một người khác, không còn dịu dàng chất phác, làm việc cũng sạch sẽ lưu loát, studio “Mười Phần Lấp Lánh” có được ngày hôm nay, cô cũng có một nửa công lao.

Bì Dập An cúp điện thoại, cười nói với Thập Nhị: “Bà chủ Thời, cậu thật lợi hại, bên phía Gia Thành cũng bị cậu thuyết phục được, nữ hoàng Khương Giai kia có tiếng không dễ chịu đấy.”

Thời Nhĩ liếc liếc: “Nữ hoàng có một nam sủng, cứ ra tay từ chỗ anh ta là được.”

Bì Dập An dựng một ngón tay cái lên, “Phục cậu!”

Trò chuyện một hồi thì liền nói đến cuộc sống cá nhân của Bì Dập An, nói như Thập Nhị, là không có người nào viên mãn hơn Bì Dập An.

Giản Chiếu Nam thay đổi địa điểm mở chi nhánh phòng khám thành Thâm Quyến, Cố Duyên mỗi khi được nghỉ liền lập tức trở về, hai người bọn họ còn đầu tư vào việc làm ăn chung, nhìn quả thật giống như hai anh em.

Bọn họ mua một biệt thự ở Hoa Châu Loan, nuôi một con mèo tên là “Hột Vịt Bắc Thảo” rất đáng yêu, Thời Nhĩ cũng thường xuyên đến đó chơi.

“Hôm nay đến chỗ tớ đi, vợ của Hột Vịt Bắc Thảo sinh được mấy con mèo con, người ta tặng lại một con cho chúng tớ, Cố Duyên cũng vừa mới xin nghỉ phép được một tháng.” Bì Dập An nói.

“Được thôi, tớ muốn ăn lẩu.”

Lúc tan sở chính là Cố Duyên đích thân đến đón hai người bọn họ, Bì Dập An sau khi nhìn thấy hắn, rõ ràng thay đổi bộ dáng, Thập Nhị quả thực chướng mắt.

“Bì Bì, cậu có thể kềm chế một chút không.” Thập Nhị trợn mắt không còn gì để nói, “Chỗ này còn có một con chó độc thân đấy!”

Bì Dập An khoe khoang quay về phía cô, làm bộ mặt trêu chọc.

Ngược lại Cố Duyên thì chút ngượng ngùng, chào Thập Nhị: “Thời Nhĩ, đã lâu không gặp.”

Thời Nhĩ khách sáo gật gật đầu, nói: “Đã lâu không gặp, Cố Duyên, gần đây càng ngày anh càng nổi tiếng đấy, mấy cô gái làm việc trong studio

của chúng tôi đều đang xem chương trình gameshow mà anh tham gia đấy.”

Khoảng cách từ studio đến Hoa Châu Loan cũng không xa. Sau khi xe dừng lại Thập Nhị vô cùng quen thuộc tự mình đi vào trong, Hột Vịt Bắc Thảo đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ trong sân, bị Thập Nhị đột nhiên ôm vào lòng.

“Có nhớ dì không hả, Hột Vịt Bắc Thảo! Con của mày đâu rồi?”

Bì Dập An và Cố Duyên âu yếm một hồi mới xuống xe đi tới, Hột Vịt Bắc Thảo kêu meo lên một tiếng, rồi nhảy từ trong lồng ngực Thời Nhĩ xuống, lắc mông chạy về phía chân Cố Duyên, cọ cọ hắn.

Thời Nhĩ tức giận đến nỗi mắt trợn trắng, “Hột Vịt Bắc Thảo là mèo đực, vì sao lại mê mẩn nhan sắc của Cố Duyên như vậy?!”

Bì Dập An đi tới hai bước ôm lấy cánh tay Thời Nhĩ, cười to nói: “Chuyện này không có liên quan gì đến Cố Duyên, là do bản thân cậu không được mấy con mèo yêu thích.”

Nhưng Thời Nhĩ thì lại rất thích mèo.

Cố Duyên bế Hột Vịt Bắc Thảo lên, ba người nói cười vui vẻ đi vào phòng.

Vừa mở cửa nhà bếp ra, thì đã thấy Giản Chiếu Nam đang bận rộn ở đó, nước lẩu đã nấu xong, mùi cay thơm bốc lên khắp cả căn phòng, Giản Chiếu Nam đang bày một rổ nấm vừa rửa xong ra bàn ăn, Bì Dập An chạy đến hôn hắn một cái, một nụ hôn dịu dàng và trong sáng.

Con của Hột Vịt Bắc Thảo còn bé, vì thế nó được đặt nằm trong cái ổ nhỏ ở phòng khách, đốm hoa trên người đó giống hệt như Hột Vịt Bắc Thảo vậy.

Thời Nhĩ vẻ mặt tràn đầy tình thương của mẹ, ngồi xổm xuống bên cạnh con mèo con nhìn nó giống y như đây là đứa bé cô sinh ra vậy, Hột Vịt Bắc Thảo dường như cảm giác được đứa nhỏ của mình bị một “phần tử phi pháp” mơ ước, liền kêu meo meo chạy tới ngoạm vào da cổ mèo con chạy đi.

Thời Nhĩ cũng đi theo, thấy Hột Vịt Bắc Thảo ngoạm con mèo con đến bên chân Giản Chiếu Nam, tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì ném nó ra sân.

Bì Dập An quan sát toàn bộ quá trình thì cười đến nỗi sắp đau xóc hông.

Bữa tối đã bắt đầu, bốn người cùng ăn vô cùng thân thiết, vừa ăn vừa trò chuyện, không khí ấm áp đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cái lẩu ùng ục sôi tỏa ra mùi thơm phưng phức, thịt dê tươi ngon quay cuồng trong nồi nước lèo, một đám thịt viên cá viên nổi lên trên bề mặt, Bì Dập An gấp gáp không chờ nổi vớt ra một viên nhét vào trong miệng, quả nhiên bị nóng đến suýt nữa thì bỏng lưỡi.

Cố Duyên cau mày đưa tay duỗi ra hứng ngay mép môi cô, ý bảo cô nhổ ra, rồi lại bóp chặt miệng cô muốn kiểm tra đầu lưỡi, Giản Chiếu Nam cũng chạy qua thăm khám.

Thời Nhĩ không còn gì để nói hừ một tiếng, “Hai người các anh đủ rồi đấy, một cục cá viên thì có thể làm cô ấy bị bỏng chết hay sao?”

Bì Dập An: “Nuốt rồi.”

Cố Duyên & Giản Chiếu Nam: “...”

Mặt trời đã chìm xuống ở phía Tây, bóng đêm đang kéo đến, Bì Dập An và Thời Nhĩ ngồi trong phòng khách cạnh bên cửa sổ nói chuyện phiếm, Hột Vịt Bắc Thảo dẫn theo mèo con nhảy tới nhảy lui xung quanh hai người bọn họ, ngoài cửa sổ ánh đèn hai bên bờ sông hòa cùng ánh sáng của mấy ngôi sao trên bầu trời đêm, đều trở nên hết sức lấp lánh.

Giản Chiếu Nam ngồi trên sô pha gọi điện thoại, sắp xếp các công việc hàng ngày của phòng khám, Cố Duyên đang lắp ráp căn nhà gỗ dành cho mèo mà hắn mua về từ nước ngoài, Hột Vịt Bắc Thảo sau khi nhìn thấy liền lập tức chạy qua chỗ hắn.

Con mèo con thì lại không chạy theo bố mình, mà bước từng bước tập tễnh đi về phía Thời Nhĩ.

Thời Nhĩ hết sức cẩn thận ôm nó lên, kinh ngạc và vui mừng nói với Bì Dập An: “Bì Bì, nó thích tớ nè!”

Bì Dập An gật đầu, nói: “Đúng vậy, hay là cậu mang nó về nuôi đi.” “Thật sao?”

“Thật, vốn dĩ cũng đã định cho cậu.”

“Hay quá, tớ còn đang định nhân lúc mọi người không chú ý tới, sẽ trộm nó mang về!”

“... cậu định đặt tên cho nó là gì?” “Cigar!”

“Vì sao lại gọi là Cigar?”

“Lúc tớ học sơ trung, khi học được đến từ đơn này thì đã tính toán, sau này nếu có một con mèo thì sẽ gọi nói là Cigar!”

“À.”

Cigar chạy về phía Thời Nhĩ kêu lên dịu dàng nũng nịu, trong lòng cô tức khắc vô cùng mềm mại, hết sức tập trung tiếp tục chơi với nó.

Bì Dập An quay mặt nhìn về phía phòng khách, nửa gương mặt dịu dàng của Giản Chiếu Nam dưới ánh đèn càng thêm anh tuấn, eo lưng thẳng tắp, dáng người đỉnh đạc, giống như một cây tùng kiên cố rất đáng để dựa dẫm.

Cảm nhận được ánh mắt Bì Dập An, Giản Chiếu Nam quay về phía cô cười một nụ cười hết sức dịu dàng, bao gồm toàn bộ tình yêu của hắn.

Cố Duyên đã ráp được một nửa căn nhà gỗ, Hột Vịt Bắc Thảo vô cùng quấy rối, hắn phải ôm nó xuống hết lần này đến lần khác, lại còn vừa ôm vừa uy hiếp nó: “Nếu còn quấy rối thì sẽ bảo mẹ mày đem tặng mày cho người khác luôn, có biết không?”

Bì Dập An cười khúc khích, Cố Duyên nhìn qua, khuôn mặt mộc vô cùng tuấn tú, thậm chí còn đẹp hơn so với lúc trang điểm lên sân khấu, có nhiều hơn mấy phần dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, tóc mái hơi dài được hắn chải hết lên đỉnh đầu rồi cột lại thành một quả táo nhỏ.

“Mẹ của Hột Vịt Bắc Thảo đâu rồi, mau đến đây quan tâm nó một chút đi!” Cố Duyên kêu lên.

Tất cả những cảnh tượng này Bì Dập An đều muốn lưu vào ký ức, trong lòng hết sức ấm áp, vô cùng cảm tạ ông trời đã ban cho cô sự viên mãn như bây giờ.

Trong ngôi nhà này có hai người đàn ông tốt nhất với cô, có người bạn tốt nhất với cô, còn có mấy con vật cưng đáng yêu nữa.

Mặc kệ trong tương lai cho dù có xảy ra biến cố gì hay không, nhưng sự dịu dàng hoà thuận trong thời điểm này đã khiến cô cảm thấy vĩnh viễn biết ơn. Biết ơn Cố Duyên và Giản Chiếu Nam đã yêu cô như vậy, biết ơn Thời Nhĩ đã ở bên cạnh cùng cô kề vai chiến đấu suốt mười năm trời, biết ơn Hột Vịt Bắc Thảo đã cho cô những khoảnh khắc hạnh phúc và an bình.

Cô đã có một cuộc sống không còn gì phải phàn nàn.

Cô đứng dậy, khẽ mỉm cười, nhìn Cố Duyên nói: “Em đến đây!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.