Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 28: Sinh hoạt ba người




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong thang máy, Bì Dập An đứng giữa hai người đàn ông, bởi vì chiều cao của ba người cách biệt rất lớn, cho nên nhìn như một vết lõm kì dị. Bì Dập An ngơ ngẩn nhìn vào bóng ba người bọn họ trong gương thang máy, không hiểu sao lại có một loại cảm giác hài hòa quái lạ.

Cho đến khi ấn mật mã vào cửa thì tinh thần của cô vẫn còn có chút hoảng hốt.

Nhưng không chờ cô sắp xếp lại những nghi vấn trong nội tâm, thì cả người đã bị Cố Duyên ôm vào lồng ngực hôn lên môi, môi hắn hơi lạnh, nhưng hơi thở lại nóng rực như lửa, hai tay ôm mặt cô hôn say đắm, còn phát ra tiếng dính nhớp của nước bọt, nhiệt tình đến mức không coi ai ra gì.

Bì Dập An bị hắn ấn lên trên tường không thể động đậy, khóe mắt thoáng thấy Giản Chiếu Nam đứng một bên, cứ lẳng lặng mà nhìn hình ảnh này như vậy.

Nhận thấy Bì Dập An thất thần, Cố Duyên thở hổn hển buông cô ra, theo ánh mắt cô nhìn qua, Giản Chiếu Nam cười với hai người bọn họ bằng vẻ mặt vô tội.

Cố Duyên phát ra một tiếng cười ngắn ngủi trầm thấp, mang theo một chút hài hước, nhẹ nhàng bóp cằm Bì Dập An, hành vi thân mật vô cùng, nhưng lời phát ra từ miệng lại làm người ta chấn động.

Hắn nói: “Bì Dập An, chỉ một mình anh không đủ, có phải không? Em yên tâm, từ nay về sau anh cùng anh ấy sẽ đồng thời cùng ở bên cạnh em, em thích không?”

Bì Dập An tâm trạng đã không thể dùng từ giật mình để hình dung, cô cảm thấy Cố Duyên điên rồi, ngơ ngác nhìn hắn, qua một hồi lâu sau, cũng nói không nên lời.

Giản Chiếu Nam duỗi tay đón cô từ trong lòng Cố Duyên ra ngoài, yêu thương hôn hôn lên trán cô, dịu dàng hỏi: “Em sợ hả?”

Bì Dập An gật đầu theo bản năng.

Giản Chiếu Nam nắm tay cô, ấn cô xuống sô pha, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, ngước mắt nhìn vào đôi mắt Bì Dập An, giơ tay sờ lên mặt gương, giống như dụ dỗ, dùng ngữ khí mềm nhẹ nhất, từng bước một khiến cô bước vào cái bẫy mà bọn họ đã bố trí.

“An An, lựa chọn là một việc rất khó khăn đúng không? Cố Duyên tốt như vậy, nhưng anh cũng thích em như vậy, em thật sự không dễ dàng chọn một người, có phải không?”

Trong lúc hoảng hốt, Bì Dập An phát giác có chỗ nào đó không ổn. Những cô đang ở trong mê cung nên không nhìn ra được, chỉ thấy Giản Chiếu Nam như gió xuân trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Duyên tuấn tú bất phàm, cô thành thành thật thật nói phải.

Giản Chiếu Nam hôn hôn lòng tay cô, nói: “Vậy không cần phải lựa chọn nữa, hai người bọn anh đều ở bên cạnh em, em muốn sao cũng được hết. Có chịu không?”

Bì Dập An mở to mắt, nhắm nuốt ý nghĩa trong lời nói của Giản Chiếu Nam, sau khi hồi phục tinh thần cô ngẩng đầu nhìn người bạn trai chính quy của mình, lẩm bẩm gọi tên hắn: “Cố Duyên...”

Cố Duyên trong lòng vẫn có một chút bất mãn, nhưng đã bị giọng nói yếu ớt và dựa dẫm của Bì Dập An đánh tan đi, cô còn biết gọi tên hắn, còn biết việc này phải có sự đồng ý của hắn, cũng coi như là cho Cố Duyên một chút an ủi.

Hắn đi qua, ngồi vào bên cạnh cô, rốt cuộc cũng không thể giữ gương mặt lạnh lùng được, đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấp giọng dỗ dành cô: “Tề nhân chi phúc, anh chỉ cho phép em chiếm thôi, cho nên, em phải yêu anh nhiều hơn một chút có biết không?”

Tiếng mưa rơi bị nhốt bên ngoài cửa sổ, trong phòng yên tĩnh lại ấm áp, cây đèn trần lớn trong phòng khách chiếu sáng không gian nhà như ban ngày. Nếu không phải cái đồng hồ treo tường còn đang chạy tích tắc tích tắc, thì Bì Dập An Rất có thể sẽ thực sự cho rằng mình đang nằm mơ.

Cô không còn sức lực, dựa trên sofa tự hỏi. Hai người đàn ông không nói một lời nhìn cô cho cô có đủ thời gian suy nghĩ.

Khoảng nửa tiếng sau, Bì Dập An mới mở miệng nói được một câu hoàn chỉnh nhất từ nãy đến giờ.

Cô hỏi: “Hai người các anh có biết bản thân mình đang nói gì không?” Giản Chiếu Nam và Cố Duyên đồng thời gật đầu.

Bì Dập An dùng ánh mắt như nhìn hai thằng ngốc đánh giá bọn họ. Cô giơ hai tay đồng thời sờ trán hai người, lẩm bẩm: “Không có bị sốt...”

Giản Chiếu Nam bị thái độ của cô chọc cười, hắn sờ sờ tóc cô, lại nhìn nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã sắp khuya.

Đành phải dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Cố Duyên nói: “Ngày mai cậu phải đi sớm, tôi không tranh đêm nay với cậu, tôi đi trước, cậu cứ nói chuyện với cô ấy đi, đừng quá sốt ruột, sẽ làm cô ấy sợ.”

Cố Duyên gật đầu, lại bảo Giản Chiếu Nam ngày mai mang bữa sáng đến cho Bì Dập An.

Giản Chiếu Nam nói: “Tôi biết rồi, cậu phải chú ý đúng mực, hôm nay cũng đừng thức khuya quá.”

Hai người bọn họ cứ như vậy sắp xếp sinh hoạt cuộc sống cho Bì Dập An.

Trước khi đi, Giản Chiếu Nam cúi đầu hôn lên khóe môi Bì Dập An dịu dàng nói: “Tối nay ngoan một chút, ngày mai anh đến đưa em đi làm.”

Cố Duyên đưa Giản Chiếu Nam đến huyền quan, hai người hình như vẫn còn đang tiếp tục thương lượng chuyện gì đó, cố tình hạ âm lượng thật thấp. Bì Dập An nghe không rõ ràng, cũng mặc kệ thế nào, cô cũng đã thừa nhận, không ngờ trong lòng cô không hề có một chút tình cảm nào, thậm chí còn có một chút hưng phấn khác thường đang chậm rãi dâng lên.

Sự hưng phấn đó trực tiếp chạy lên đại não, nhiễu loạn thần trí của cô, khiến cô lâm vào hoảng hốt, sau khi phục hồi tinh thần lại thì đã bị Cố Duyên ôm vào phòng ấn xuống giường.

Không phải ở chỗ nào khác mà chính là phòng riêng của Bì Dập An. Khắp nơi đều là mùi hương của cô, cô cũng không mạnh mẽ uy phong như ngày thường vẫn thấy, cả người đều mềm mại nhu hòa, ngoan ngoãn bị hắn đè dưới người, lún sâu trên giường êm ái, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Nhưng hắn giờ phút này chỉ muốn ôm cô.

Đã mấy lần hắn cố gắng kềm chế ý muốn đi tìm cô, thật sự nếu hôm nay không đến nhìn cô một cái thì hắn sẽ điên lên mất. Có trời mới biết hắn đã gian nan đến mức nào mới có thể đưa ra được quyết định này.

Nếu không phải sự sợ hãi mất đi cô đang dần dần trở thành thực tế, thì hắn cũng không cần phải buông tay chấp nhận chuyện như vậy.

Rõ ràng là một cái ôm rất dịu dàng nhưng Bì Dập An bị Cố Duyên ôm vào trong lòng, lại cảm nhận được một sự đau đớn và tuyệt vọng không nói nên lời. Giống như hắn đã đứng bên bờ vực, một chân đã bước ra ngoài, chỉ có sợi dây thừng trong tay cô mới có thể cứu được hắn bây giờ.

Cho nên, cứu hay là không cứu, đồng ý hay là cự tuyệt? Lựa chọn của Bì Dập An là... hôn hắn.

Cố Duyên bị Bì Dập An đè xuống dưới, cô mở chân ngồi lên eo hắn, vừa hôn hắn vừa đưa tay cởi cúc áo hắn, còn chưa cởi xong hoàn toàn áo sơ mi thì Bì Dập An đã gấp gáp duỗi tay sờ lên eo bụng hắn, đó là vị trí cô thích nhất.

Bầu không khí vốn dịu dàng bị nụ hôn của cô đánh vỡ, Cố Duyên vẫn hơi mơ hồ, bị động thừa nhận sự nhiệt tình của cô, bị cô sờ đến hơi thở

hơi rối loạn, dùng giọng mũi gọi tên cô: “... Bì Dập An, cục cưng của anh...”

Môi Bì Dập An di chuyển khỏi ngực, giống như dỗ dành một đứa trẻ, cắn nhẹ hai cái lên ấn đường và mũi hắn, vừa nhẹ giọng dịu dàng vừa gọn gàng dứt khoát hỏi: “Có làm không?”

Cố Duyên ánh mắt sáng quắc như ánh trăng, lại còn lấp lánh như có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao trong đó.

Hắn nói: “Làm.”

Lần cuối là trong phòng tắm, đã lăn lộn đến hai giờ sáng, vốn là định tắm rồi đi ngủ, ngày mai hai người đều còn phải đi làm, đặc biệt là Cố Duyên, Ngô Thành sẽ đến đây đón hắn lúc 5:30 sáng, sau đó, hai người bọn họ sẽ ra sân bay đi Tân Cương.

Nhưng tắm rửa một lúc thì không còn là chuyện dễ dàng nữa, trên người cô đều là những vết do hắn không khống chế được sức lực mà tạo thành, bắp đùi và ngực, trên da thịt mịn màng trong suốt, đều rải đầy những dấu hôn đỏ thắm, nhìn thế nào cũng rất quyến rũ.

Vòi hoa sen vẫn không ngừng phun nước ấm, cả phòng tắm sương khói lượn lờ như tiên cảnh. Cố Duyên ấn Bì Dập An ở trên tường mà hôn, phía dưới dương v*t như cái chày sắt cọ cọ lên huyệt khẩu và hoa môi của cô, Bì Dập An mới vừa cao trào không bao lâu, chỗ đó mẫn cảm vô cùng, cọ không được mấy cái đã cọ ra một bắp đùi dính dính chất lỏng trơn nhớt.

Eo cô đau vô cùng, nhưng phía dưới càng cảm thấy hết sức trống trải, mềm mại nhẹ nhàng cầu xin hắn.

Cố Duyên vừa nghe cái miệng nhỏ kia kia của cô nói lời kích thích, hai cánh tay liền tìm tòi xuống chân, nâng cả người cô treo lơ lửng, dương v*t cực lớn đẩy đẩy một chút huyệt khẩu non mềm của cô, đột nhiên cả cây hoàn toàn đi vào, lại cả cây rút ra, ra hết lại vào hết, rất hung hăng.

Chỗ kỳ diệu nhất của tư thế này chính là hai người đều có thể dễ dàng nhìn thấy được nơi giao hợp của mình, Cố Duyên đã lâu không quan hệ với cô, cho nên không khống chế được, trạng thái hôm nay của hắn lại đặc biệt tốt, vừa kịch liệt kích thích vừa thở dốc nặng nhọc trêu chọc Bì Dập An, nói: “Cưng à, em cúi đầu nhìn xem, nhìn xem anh làm em như thế nào...”

Bì Dập An rầm rì nói câu chán ghét, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dương v*t thô tráng của hắn nong huyệt khẩu cô ra mức lớn nhất, lúc mãnh liệt rút ra còn có thể mang theo một chút thịt mềm, khi cắm vào, một chút thịt mềm kia lại bị hắn mạnh mẽ nhét vào.

Bởi vì động tác quá kịch liệt, nước bắn tràn lan, âm mao hắn cũng bị nhuộm thành từng sợi từng sợi, nhỏ nước tích táp, đều là thứ do cô tiết ra.

Kích thích thị giác trực tiếp thay đổi biến thành phản ứng thực tế của cơ thể. Bì Dập An khống chế không nổi liền co chặt hạ thể, từng chút từng chút mút côn thịt Cố Duyên vào, hai tay cô còn bấu vào cánh tay hắn, rên rỉ: “Cố Duyên... Cố Duyên...”

Vừa nhìn thì thấy chính là bộ dạng bị cắm cho sung sướng tới cực hạn.

Cố Duyên bị cô hút đến nổi eo tê dại, liều mạng đè nén khoái cảm cực hạn kia xuống, vụn vặt trả lời cô: “Ừ... anh đây...”

“... A... sướng quá... lại sắp tới...” Bì Dập An dần dần không chịu nổi một lượng lớn khoái cảm mãnh liệt tràn tới, cô ôm chặt cánh tay Cố Duyên, thút tha thút thít, nức nở thét lên chói tai.

Cô vừa cao trào, âm huy*t liền run rẩy dữ dội, như là có vô số cái miệng nhỏ liều mạng mút lấy Cố Duyên, mã mắt hắn bị ái dịch khi cao trào của cô tưới lên, liền chịu không nổi, không muốn nhịn nữa, sau mấy chục cái kích thích ra vào, Cố Duyên cũng kêu rên mà bắn.

Lúc này Bì Dập An đã thật sự mệt đến mức không thể động đậy đầu ngón tay, dưới sự giúp đỡ của Cố Duyên mới miễn cưỡng tắm rửa xong, chống cự được đến trên giường, sau đó hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Cố Duyên cuốn cô trong chăn, ôm cả người lẫn chăn vào lòng dỗ dành, động tác này đối với Bì Dập An mà nói là quá sức ngột ngạt, nhưng cô đã ngủ như chết, hoàn toàn không cảm nhận được sự quấy nhiễu của bên ngoài, tự nhiên cũng không biết Cố Duyên moi khuôn mặt cô từ trong chăn ra, nhìn chằm chằm suốt hai tiếng đồng hồ.

Cho đến khi Ngô Thành gọi điện thoại đến, Cố Duyên mới phát hiện ra mình đã một đêm không ngủ.

Cố Duyên nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, khi hắn đi Bì Dập An vẫn còn say giấc. Cố Duyên lay lay cô muốn chào tạm biệt, nhưng cô không tỉnh táo, chỉ ư ư vài tiếng rồi xoay người quay mông ra với Cố Duyên tiếp tục ngủ.

Cố Duyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cặp mông đầy đặn của cô, hôn hôn lên má cô rồi mới ra khỏi cửa.

Lúc 5 giờ 30 phút tuy rằng đã rạng sáng nhưng bầu trời vẫn còn rất âm u. Có lẽ vì hôm qua mưa lớn, cho nên không khí cũng khá lạnh lẽo. Bất tri bất giác thì mùa hè nóng bức cùng sắp qua đi và mùa thu se se sắp tới.

Ra khỏi cửa chính sảnh tòa nhà, Cố Duyên đã thấy xe Giản Chiếu Nam, hắn mở đèn xe, chiếu sáng một đoạn cho Cố Duyên.

Cố Duyên dừng bước, đứng yên, Giản Chiếu Nam mở cửa xe đi tới chỗ Cố Duyên.

“Nếu đã tới, vì sao không lên?” Cố Duyên hỏi.

Giản Chiếu Nam mỉm cười, nói: “Hiếm khi cậu có thể dành được thời gian...”

Cố Duyên tính cách vốn dĩ là trầm mặc ít nói, làm nghệ sĩ, một thời gian đã quên được người ta chăm sóc được người ta nhường nhịn. Không hề giống với Giản Chiếu Nam, đã chăm sóc cho người nhà và bệnh nhân quen tay từ lâu, cho nên điều đầu tiên là sẽ nghĩ tới cảm nhận của người khác.

Hai tính cách khác biệt lại vì Bì Dập An mà kết hợp với nhau.

Lúc Bì Dập An tỉnh lại thì phát hiện người bên cạnh đã thay đổi thành một người khác. Vừa mở mắt đã thấy một đôi mắt khác đang nhìn mình chằm chằm, loại cảm giác này, thật sự không hề tốt một chút nào, cô hoảng sợ vội vàng co rúm bả vai lại, trong lòng không vui nói: “Anh làm gì mà nhìn em như vậy làm em sợ đó...”

Giản Chiếu Nam ôm lấy cổ cô kéo vào lồng ngực mình, không ngờ vẫn có tâm trạng trêu chọc: “Không phải Cố Duyên, rất thất vọng sao?”

“... Nếu em nói phải thì sao?” Bì Dập An ngẩng đầu, môi ái muội vuốt ve cằm Giản Chiếu Nam, cắn một cái, lại liếm một cái.

Giản Chiếu Nam cúi đầu, chính xác đặt môi lên môi cô, sau một nụ hôn ướt át, hắn nói: “Thất vọng cũng vô ích thôi, bây giờ người ở bên cạnh em là anh.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.