(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh quay cuối cùng ở Australia chính là cảnh nhảy dù trên không, trước khi cho khách mời quay thì đã thử trước qua một lần, trong đó có một cô gái chiều cao đáng nể, khóc lóc nữa giờ rồi mới nhảy, công việc này chính là như vậy, nếu bọn họ không nếm trải, thì mọi người mãi mãi cũng sẽ không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, không thể biết các thí sinh khách mời có thể làm được hay không.
“Chị An, thật ra hôm nay chị không cần phải cùng nhảy thử với chúng tôi.” Giang Sơn nói.
Bì Dập An thuận miệng đáp: “Nhảy dù trên không miễn phí, vì sao tôi lại không chơi chứ.”
Giang Sơn run lên, cảm thán một tiếng, nói: “Chị thật sự biến thái ···”
Bạn ở vừa nói chuyện vừa phải chuẩn bị các bước quan trọng để tiến hành quay cảnh cuối cùng- nhảy dù trên không cho các khách mời, Bì Dập An tránh phía sau máy quay, viết thêm một số lời thoại cho Ngôn Tinh Đồ xem.
Sau khi các khách mời lên máy bay thì đã không phải là phạm vi công tác của tổ biên tập nữa, thừa dịp rảnh rỗi, có mấy người chạy đi tranh thủ ăn cơm.
Nhiệt độ ở Australia lúc này cũng không phải là quá cao, trung bình là 20°, mấy hộp cơm để chồng chất ở dưới đất cũng không sao.
Lúc Tinh Tinh mở hộp cơm ra thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa đưa miếng cà chua vào miệng vừa cảm thán nói: “Còn nhớ lần trước chúng ta đến sa mạc quay không, vất vả lắm mới có được 15 phút để ăn cơm thì cơm đã bị thiu rồi.”
“Nhưng ít nhất lúc đó tốt xấu gì cũng có cơm ăn, cái lần mà ăn mì gói với nước lạnh mới là ấn tượng đó!” Tiểu A phản bác.
Mấy người trong tổ biên tập đều không nhịn được cười, Bì Dập An nhìn hộp khoai tây nghiền thở dài, nói: “Nếu có cơm thì tốt rồi”.
Á Nam trợn mắt liếc cô một cái, “Còn mơ tưởng cái gì hả? Có ăn là được rồi.”
Không ngờ bữa cơm tối hôm đó thật sự là có cơm trắng, mà còn có quả cherry tráng miệng nữa.
Á Nam múc một muỗng cơm trắng đầy vun nhét vào miệng, cảm thán nói: “Bì Dập An cậu đúng là nói một câu thành sấm truyền đó.”
Đông ca đúng lúc cũng đến ăn cơm, nghe vậy trừng mắt nhìn Á Nam một cái, nói như đùa: “Á Nam cậu rốt cục tốt nghiệp ở trường nào vậy hả, bốn chữ thành ngữ đó không dùng được. Cái này phải gọi là tâm tưởng sự thành.”
“Nếu dùng câu như anh nói, thì có nghĩa là có người cố ý ư.” Á Nam lập tức cãi lại, còn nói thêm: “Nhưng mà con người Cố Duyên coi như cũng chấp nhận được, thế mà cũng biết mời toàn bộ tổ văn nghệ tổng hợp ăn một bữa, cuối cùng là anh ta kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ!”
Bì Dập An sửng sốt, hỏi: “Đây là Cố Duyên mời?”
Đông ca ho khan một tiếng, có chút chột dạ nói: “Đúng vậy.”
Bì Dập An ăn không vô nữa, qua loa một lát sau đó lập tức trở lại làm việc.
Hôm sau là sẽ đến địa điểm quay cuối cùng - Nhật Bản, bộ phận hậu cần tối nay sẽ đi trước một bước để chuẩn bị, công việc của Bì Dập An chính là giải thích kịch bản và chăm sóc khách mời, đương nhiên là vẫn phải luôn đi theo Ngôn Tinh Đồ.
Điều đáng nói là Ngôn Tinh Đồ ở cùng một gian phòng với Cố Duyên.
Lúc này Ngôn Tinh Đồ nằm trên giường, Cố Duyên vừa rửa mặt đi ra khỏi phòng tắm, tóc ướt hết một nửa, khuôn mặt đẹp kỳ lạ với mớ tóc dính lên mặt.
Bì Dập An và Đông ca đều ở phía sau máy quay xem xét, Đông ca thở dài nói: “Cùng một thành phần xuất thân, sao cậu ta có thể trưởng thành thành như vậy nhỉ?”
Bì Dập An cúi đầu cười cười, nhỏ giọng vui đùa nói: “Có lẽ lúc Nữ Oa sáng tạo ra con người, hắn là được nặn một cách nắn nót, còn anh là lấy một cục bùn gắn vào.”
Cố Duyên nhìn vào tấm gương thấy Bì Dập An nói đùa với người khác, đáy mắt chiều hôm càng tối tăm, thầm nghĩ cô ấy đến đây làm việc hay đến đây đùa giỡn.
Sau đó xoay người nói với Ngôn Tinh Đồ: “Cậu trở về là phải quay ngay Cẩm Y Vệ đúng không?”
Ngôn Tinh Đồ lập tức ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Duyên nói: “Anh Duyên, làm sao mà anh biết vậy?”
Hai khách mời trò chuyện biên kịch tự nhiên là phải theo sát.
Cố Duyên dùng dư quang nhìn lướt qua Bì Dập An cuối cùng cũng im lặng, vừa lòng cười cười, nói với Ngôn Tinh Đồ: “Tôi sao lại không biết chứ, đạo diễn Tào cũng khá thân thiện.”
Bì Dập An vội vàng viết lên bảng nhắc thoại bốn chữ ‘thỉnh giáo kỹ thuật diễn’ cho Ngôn Tinh Đồ xem.
Ngôn Tinh Đồ ngầm hiểu, lập tức nói với Cố Duyên: “Anh Duyên, thật ra em vẫn rất lo lắng, nghe nói đạo diễn Tào rất nghiêm khắc. Anh diễn tốt như vậy có thể thị phạm một chút cho em rút kinh nghiệm không?”
Câu này cũng không phải là nịnh nọt, Cố Duyên chính là thủ khoa lúc thi đầu vào, mấy năm sau đó tuy rằng cũng vừa đi học vừa làm nghề nhưng thành tích chưa từng bị thụt lùi, năm nào cũng đều là hạng nhất, huống chi hắn còn được đề cử Nam chính Giải Kim Tượng.
Cố Duyên cười cười, nói: “Được chứ, cậu muốn xem tôi diễn đoạn nào?”
Ngôn Tinh Đồ hai mắt sáng lên, cậu ta vốn dĩ cũng không trông cậy vào việc Cố Duyên có thể đáp ứng ngay, cho nên hưng phấn nói: “Vậy ‘Kế thừa Đế nghiệp’ đi, đoạn quyết liệt với hoàng hậu đó, được không, em đã xem rất nhiều lần!”
“Cũng không phải không được, nhưng mà phải có người diễn phụ, ở đây làm gì có ai đóng vai hoàng hậu cho cậu chứ?” Cố Duyên nhẹ nhàng quăng ra một câu.
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Bì Dập An, trong phòng này chỉ có một mình cô là nữ, Tiểu Hoa và Thanh Y đều đã đi ngủ rồi, không thể gọi người ta dậy được.
“Đừng... đừng nhìn tôi. Tôi không biết diễn xuất.” Bì Dập An bị một tá đôi mắt sáng lấp lánh làm cho sợ đến mức lùi về sau một bước.
Ngôn Tinh Đồ nhảy xuống giường túm lấy cô đẩy ra trước máy quay, chắp tay trước ngực cầu xin: “Chị An, xin chị giúp đỡ!”
Cố Duyên ở bên cạnh, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên một độ cong sung sướng. Hắn...
Giống như đã thực sự đặt mình trong hoàng cung tráng lệ huy hoàng, nhìn Trần Hoàng Hậu A Kiều đối diện tấm gương đồng, duỗi tay lấy cây lược khắc hoa mẫu đơn, thấp giọng nói: “A tỷ lúc nào cũng minh diễm động lòng người như vậy.”
Trần A Kiều nhìn nam tử đầu đội thập nhị lưu miện qua tấm gương đồng, cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Triệt đệ, A Tỷ so với Vệ thị kia thì sao?”
Lưu Triệt vén sợi tóc ra sau tai cho nàng cẩn thận, nghe vậy không cần nghĩ ngợi đáp: “Nhạc tỳ mà thôi, sao có thể so sánh với A tỷ được.”
Cảnh kế tiếp chính là Lưu Triệt ôm A Kiều qua giường triền miên, ôn tồn nhắc nhở những chuyện năm xưa, Bì Dập An ngồi ở trên ghế chờ Cố Duyên ôm, vừa xấu hổ, vừa khẩn trương, cả phòng đều nhìn chăm chú vào cô, còn có cái máy quay phim nữa, Bì Dập An lại cắt sâu một cảm nhận, diễn viên không phải là công việc dành cho người làm.
Lúc được một cái khuỷu tay ôn nhu bế lên, những gì Bì Dập An bị nghẹn trong phút chốc sắp hét ra miệng, cô nhắm chặt hai mắt không dám nhìn thẳng vào Cố Duyên.
Bì Dập An bị hắn đặt trên giường, sau đó thấy hắn nằm nghiêng qua cánh tay gối dưới đầu cô, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, Cố Duyên nhỏ nhẹ ôn tồn thì thầm bên tai cô.
“A tỷ, còn nhớ khi còn bé, cô mẫu hỏi trẫm, nếu cưới A Kiều làm vợ thì có thích không...” Cố Duyên mặt dán trên đỉnh đầu Bì Dập An, thần sắc si mê, đôi mắt lại mang theo một tia oán hận, ngũ vị tạp trần.
Bì Dập An cứng đờ chôn trong lòng Cố Duyên, nằm trên giường hắn, quanh mình tất cả đều mùi của hắn, vì hắn mặc áo mỏng, cho nên gương mặt Bì Dập An dán vào trên ngực hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ từ cơ thể hắn.
Tiếng tim đập rộn ràng, Cố Duyên không hề giống với biểu hiện dương dương tự đắc bình thường của hắn, Bì Dập An trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy hắn còn khẩn trương hơn so với mình.
Cánh môi hắn dường như là dán sát vào tai cô, giọng nói đê mê không rõ tiếng: “Trẫm nói, nếu có được A Kiều, thì mang về giấu đi, kim ốc tàng kiều.”
Bì Dập An ngăn không được run run, thật sự dựa vào gần quá.
Ngôn Tinh Đồ và Đông ca cũng xem đến choáng váng, chỉ là một chương trình truyền hình thực tế, Cố Duyên còn có thể diễn xuất chuyên nghiệp thân mật đến mức như vậy với Bì Dập An, không xem bọn họ ra gì, thật sự là làm người ta líu lưỡi.
Vốn dĩ chỉ là một căn phòng không quá lớn, bây giờ không khí ái muội trong nháy mắt càng làm nó nhỏ bé hơn, rõ ràng hai người vẫn quần áo hoàn chỉnh, nhưng nhân viên quay phim làm sao cũng cảm thấy rằng bọn họ lập tức có thể cởi sạch rồi làm nhau luôn vậy.
“Có thể cắt chưa?” Bì Dập An cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nghẹn ngào nhỏ giọng hỏi Cố Duyên.
Cố Duyên lướt tay vuốt qua mái tóc cô một cái, rồi dùng âm thanh chỉ có bọn họ nghe được với nhau nói: “Là do cô đi nhầm phòng, cô bạn sinh viên chuyển trường ạ.”
— — — —
Đêm đó, lúc Bì Dập An nằm trằn trọc trên giường ở khách sạn thì nhận được một tin nhắn.
Là một số lạ, nhưng từ phong cách nói chuyện mà xem, thì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể biết được chủ nhân của nó là ai.
Tin nhắn chỉ nói một câu: tôi ở dưới lầu.
Bốn chữ hết sức ngắn gọn, giống y như bản thân hắn.
Bì Dập An cả kinh lập tức từ trên giường ngồi dậy, lúc quyết định làm bộ không nhận được, tiếp tục đi ngủ thì lại thấy một tin nhắn mới tiếp tục đến: xuống dưới.
Bệnh tâm thần hả!
Bì Dập An chỉ một chút nữa là đập điện thoại, cô cẩn thận suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định đi xuống lầu. Cô muốn biết rốt cuộc là Cố Duyên muốn gì.
Lúc thay quần áo không cẩn thận đã đánh thức Á Nam, cô ấy mơ mơ màng màng hỏi cô làm gì đó, Bì Dập An đành phải nói đói bụng ngủ không được, đi tìm đồ ăn.
Á Nam trở mình tiếp tục ngủ, Bì Dập An thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy bản thân mình sao lại giống với yêu đương vụng trộm vậy?
Cũng may Cố Duyên còn biết tìm một chỗ kín đáo trong lúc chờ đợi, Bì Dập An tìm được hắn trong một chỗ rẽ tăm tối.
Hắn đã thay quần áo, là loại áo liền mũi hoodie đơn giản, bên dưới mũ áo còn đeo một cái vành nón lưỡi trai ép rất thấp, che đậy mặt hắn kín mít, nhưng Bì Dập An vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Cho dù là ở giữa một đám người phương Tây cao ráo, thì Cố Duyên vẫn rất nổi bật, chân dài eo thon, vai rộng khuôn mặt nhỏ, bất cứ lúc nào cũng lấp lánh như một viên kim cương sáng nhất.
Trong tay hắn còn cầm theo một cái hộp cơm bằng giấy, trực tiếp nhét vào tay Bì Dập An.
“Tưởng Đông nói tối hôm nay cô không có ăn nhiều.” Cố Duyên ngữ khí vẫn bình bình đạm đạm, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài cũng không thể hiện cảm xúc gì. Nhưng thái độ thì cứ giống như là bạn bè thân thiết nhiều năm của Bì Dập An, hỏi: “Không phải nói muốn ăn cơm sao? Sao lại không ăn nhiều một chút.”
Bì Dập An chân mày xoắn chặt, cô cảm thấy toàn thân đều khó chịu, nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu, “Cố Duyên, anh có ý gì?”
Cố Duyên cũng không biết bản thân mình là làm sao nữa, đột nhiên nổi điên chạy đến đây tìm cô, rõ ràng biết có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng là hắn thật sự không nhịn nổi.
Bộ dạng ngoan ngoãn của cô nằm trong lồng ngực hẳn đã thiêu đốt hắn đến mức cả người khó chịu khô nóng, cho nên chỉ muốn tới nhìn cô một cái.
Nhưng ở trong mắt cô, hắn nhất định là một kẻ không đàng hoàng.
Nghĩ vậy hắn có chút bực bội đè thấp vành nón, rũ mắt nhìn mũi chân cô, nặng nề nói: “Cô không còn nhớ tôi sao?”
Bì Dập An đương nhiên nhớ rõ, không phải trong lúc quay khi hắn nói ra câu nói đó, thì cô đã nhớ lại trong nháy mắt còn gì? Nhưng mà như vậy
thì sao chứ? Ý hắn muốn nói cho cô biết, hắn đã từng gặp qua cô mất mặt thế nào à?
“Nhớ, vậy thì sao?” Bì Dập An không rõ hắn có ý gì, đối với cô lúc nóng lúc lạnh, lúc không vui thì có thể trước mặt mọi người chỉ trích thái độ làm việc của cô không tốt, lúc vui thì có thể mời cả tổ ăn cơm chỉ vì một câu muốn ăn của cô.
Cố Duyên không nói lời nào, hai tay đút túi, mũi chân phải dí dí mặt đất, không muốn nhìn thẳng Bì Dập An, nơi đó sẽ không kiên nhẫn thể hiện rất rõ ràng, nếu hắn nhìn nhiều sẽ càng sốt ruột hơn thôi.
Bì Dập An đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói chuyện, có chút nóng nảy, cất cao giọng: “Anh nói chuyện đi chứ.”
Cố Duyên ngẩng đầu nhìn cô một cái thật sâu, rồi không nói tiếng nào bỏ đi mất.
Bì Dập An trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, mắng một câu, mẹ kiếp.
Cơm hộp bị cô thuận tay ném vào thùng rác, Bì Dập An thậm chí không thèm xem trong đó đựng cái gì.
Dù sao cô cũng không quan tâm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");