"Sao em không kêu cậu ta kiềm chế một chút, tối qua chắc là bị cậu ta phá mất giấc ngủ hả?" Bạch Xuyên nháy mắt nói thầm với cậu, lần nữa thành công khiến cho cậu đỏ mặt.
"Anh đừng nhắc đến việc đó nữa... Em xấu hổ..." Da mặt mỏng đúng là da mặt mỏng, màu sắc hồng nhuận cực kỳ đáng yêu hiện rõ trên khuôn mặt cậu, lấy hai tay che mặt cậu lắc lắc đầu mấy cái bày tỏ mình không muốn bị trêu chọc nữa.
"Có sao đâu, hai người là vợ chồng rồi còn có con nữa, những chuyện như thế cũng là rất bình thường mà..." Bạch Xuyên còn muốn đùa với cậu thêm vài câu, ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Vũ đứng lù lù trước mặt nhìn mình chằm chằm.
"Coi chừng tôi đó." Bạch Vũ trừng mắt nhìn anh trai mình rồi ôm cậu đứng dậy nhường chỗ cho Phương Yến.
"Chào dì." Bạch Xuyên lảng tránh ánh mắt, đợi Phương Yến ngồi vào ghế liền lịch sự chào một câu.
"Sơ Mặc và đứa trẻ vẫn bình an chứ?" Phương Yến không nhanh không chậm mà hỏi luôn điều mình đang cần được biết.
"Dạ, vẫn khỏe. Dì cũng siêu âm luôn nhé." Bạch Xuyên thu lại dáng vẻ đùa cợt, không có lấy một chút cảm xúc trên khuôn mặt, đối với bà chỉ có ánh nhìn tôn trọng và cử chỉ ân cần của một bác sĩ dành cho bệnh nhân.
"Ừm." Phương Yến cũng không nhiều lời thêm nữa, rất thoải mái và có vẻ quen thuộc đi lại gần bàn siêu âm.
"Đã biết được giới tính của em ấy rồi, là con gái." Bạch Xuyên viết thêm mấy dòng vào bệnh án của Phương Yến rồi nhìn bà chậm rãi nói.
"Vậy còn giới tính thứ cấp thì sao?" Phương Yến sắc mặt có hơi khựng lại mà hỏi tiếp.
"Nếu dì muốn biết được giới tính thức cấp thì cần làm nhiều bước xét nghiệm hơn một chút, tuy rằng không gây nguy hiểm nhưng sẽ khá là phiền phức ạ. " Bạch Xuyên nhìn biểu cảm trên gương mặt Phương Yến thì thấy bà ấy có vẻ không mong muốn đứa trẻ là con gái cho lắm.
"Thời gian chờ kết quả có lâu không?" Phương Yến tiếp tục đặt câu hỏi cho anh, biểu tình hỗn loạn trên gương mặt ngày càng thể hiện rõ hơn.
"Đương nhiên sẽ khá là lâu rồi." Bạch Xuyên vẫn nhàn nhạt đáp lời bà ấy.
"Đừng có nói là mẹ lại muốn bỏ đứa bé?" Bạch Vũ đừng cùng cậu ở phía sau quan sát, bây giờ mới lên tiếng.
"Không... Mẹ không có ý đó..." Phương Yến hốt hoảng quay lại nhìn con trai mình, vội vàng mà phủ nhận.
"Nhưng nếu như đứa bé đó là omega thì sao? Mẹ sợ ông ta không thích đứa trẻ là omega, hay mẹ sợ một điều gì khác..." Bạch Vũ thần sắc lãnh đạm, ánh mắt sắc bén cùng âm giọng trầm thấp đầy bạo phát mà hướng về phía mẹ mình.
"..." Phương Yến giống như bị nói trúng nỗi lo lắng trong lòng, càng bối rối hơn.
"Bản tính của ông ta là vậy, cho dù có thành tâm mà hối lỗi thì bên trong vẫn là cái bản chất tồi tệ ấy mà thôi." Bạch Vũ vừa nói, trong đầu lại hiện lên khung cảnh cậu yếu ớt run rẩy, quần áo bị xé rách cùng với miệng cứ luôn khẳng định bản thân rất bẩn ngày trước, không nhịn được mà cao giọng hơn.
"Anh ơi, bình tĩnh đi mà." Cậu được Bạch Vũ ôm trong lòng, cũng cảm thấy sợ hãi vì chứng kiến Bạch Vũ đang nổi cơn thịnh nộ, vội vàng ôm lấy eo anh muốn làm anh bình tĩnh lại.
"Không, mẹ biết ba con tồi tệ, nhưng ông ấy sẽ không động vào con gái ruột của mình đâu." Phương Yến sau những tháng ngày cùng Bạch Hàn sống chung lại đổi thái độ mà bênh vực cho ông ta.
"Ngay đến con dâu của mình, là omega của con trai ruột mà ông ta còn dám nhắm tới thì những việc đó không phải là không có khả năng. Mẹ lấy cái gì ra đảm bảo ông ta sẽ không làm ra những chuyện trái luân thường đạo lý chứ?" Bạch Vũ biết cậu đang cố gắng làm mình bớt đi nỗi tức giận trong lòng, nhưng những chuyện ngày trước cậu gặp phải cho dù đã trải qua bao lâu anh cũng khó lòng mà buông xuống được.
"Mẹ... Mẹ không biết..." Phương Yến bất giác mà run rẩy mấy cái, làm sao bà có thể quên đi được những chuyện xấu xa mà Bạch Hàn đã làm ra, đã phản bội và bỏ rơi mình như thế nào chứ. Nhưng những ngày ở cùng ông ta, được ông ta quan tâm, chăm sóc như vậy, biết tin bà có thai nên ông ta cũng đã rất vui, rất tự hào... Điều đó đã khiến cho trái tim của bà lần nữa rung động trở lại. Trước khi tới đây bà còn tự nói với chính mình sẽ tha thứ cho ông ấy, sống cùng ông ấy quãng thời gian về sau này. Chỉ là hiện tại, đứa con trong bụng lại là con gái, còn chưa chắc về giới tính thứ cấp, nỗi lo sợ trong lòng lại giống như sóng biển mạnh mẽ vô tình mà ập tới.
Bạch Vũ đặt cậu ngồi lên ghế rồi tiến lại gần Phương Yến, nhìn mẹ của mình yếu ớt đáng thương trong cơn hoảng loạn như vậy, bực tức trong lòng anh cũng vơi đi phân nửa. Anh kéo mẹ mình lại gần, để bà ấy tựa đầu vào lòng anh, giọng trầm thấp ân cần "Mẹ đã nói sẽ không bỏ nó đi rồi, vậy thì cứ bình bình an an sinh nó ra, nó không có tội, cũng không nên vì người đàn ông đó mà bỏ lỡ một sinh linh đáng yêu như thế. Nó là em con nên con sẽ không để ông ta làm điều xấu xa đó đâu, con sẽ bảo vệ nó."
Phương Yến nghe những lời ấy của Bạch Vũ thì không kìm nén nổi nữa, ở trong lòng con trai mà bật khóc thành tiếng. Bởi vì tính cách hay ghen ghét đố kỵ của bản thân bà còn đang loay hoay không biết nên đối xử với anh và cậu như thế nào, nhưng bây giờ thì bà đã hiểu rồi... Con trai bà nói đúng, bà trước đây đã bỏ lỡ khoảng thời gian đáng quý nhất với Bạch Vũ, không thể phạm thêm sai lầm mà bỏ lỡ đứa nhỏ này nữa.
"Mẹ à, nếu cảm thấy ở bên cạnh... ông ta mà có nguy hiểm... Mẹ nhớ gọi cho Bạch Vũ để anh ấy đến đón mẹ về..." Cậu mặc dù rất muốn bước tới cùng ôm, cùng an ủi bà với Bạch Vũ nhưng cả cơ thể lại vô thức kháng cự lại, chỉ đành đứng một bên mà nói lời động viên.
"Mẹ biết rồi... Xin lỗi con nha, Sơ Mặc..." Phương Yến buông Bạch Vũ ra, đưa tay lau nước mắt trên má rồi nở một nụ cười hiền xin lỗi cậu.
"Mẹ có làm gì con đâu mà xin lỗi..." Cậu lại hoang mang mà lùi lại một bước.
"Trước kia là mẹ không tốt, nếu biết trước Nguyên Nhã là người của bọn bắt cóc thì mẹ đã không đưa cô ta về nhà mình rồi, còn tàn nhẫn mà mắng chửi con trước mặt cô ta nữa..." Phương Yến cúi đầy, giọng đầy áy náy.
"Những chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi, con không còn để trong lòng nữa đâu mà. Nhưng mà sao mẹ biết được ạ?"
Chuyện này xảy ra khi bà đã bị nhốt cùng một nơi với Bạch Hàn nên không thể biết được trừ khi có người bên ngoài nói với bà ấy.
"Là Dật Nhiên nói cho mẹ nghe. Con bé rất may mắn khi được Bạch Vũ và con cứu ra khỏi nơi đó. Mẹ cũng phải cảm ơn hai đứa thay nó nữa." Phương Yến mới biết được chuyện đó cách đây cũng không lâu lắm, gần đây thôi Phương Dật Nhiên mới chịu gọi điện cho bà, cũng do dự mà kể bà nghe cảm nhận lúc bị bắt cóc.
"Mọi chuyện lúc đó khá rắc rối, còn liên quan tới cả hiệp hội nên không tiện nói ra nói vào nhiều. Con bé có nói gì về người đứng đầu nơi đó không?" Cho tới hiện tại thì cả bên Thẩm Tư Đằng lẫn người của Bạch gia đều chưa tìm ra tung tích của người mang tên Mạnh Phi đó, cũng có lẽ vì hắn là do Mạnh Ngạn giả mạo nên mới khó tiếp cận như vậy. Cũng một phần là nhờ Bạch Xuyên nên cả anh và Thẩm Tư Đằng mới biết được gia thế hỗn loạn của nhà họ Mạnh đó. Anh đã từng hỏi Phương Dật Nhiên lúc mới đưa con bé về nhà nhưng nó chỉ lắc đầu nói không biết.
"Con bé không hề đề cập tới đám người trước đây nhưng lại nói với mẹ là hiện tại nó cứ có cảm giác như bị một ai đó theo dõi." Phương Yến nghi ngại một lát mới hướng sang phía con trai mà nói.
"Theo dõi, có biết ai theo dõi nó không?" Bạch Vũ nhìn sang Bạch Xuyên một cái đầy nghi ngờ.
"Theo tôi thấy thì bình thường Phương Dật Nhiên vẫn có vệ sĩ đi bên cạnh để bảo vệ, nhất là sau vụ việc lần trước ba mẹ con bé cũng sẽ tăng cường bảo vệ con bé hơn. Cho dù có thật thì đám người xấu đó cũng chỉ dám theo dõi từ xa mà thôi." Bạch Xuyên nghe tới đây cũng chen vào góp ý kiến.
"Ừm. Không chắc chắn có phải là đám bắt cóc lúc trước quay lại không nhưng khả năng cao là vậy." Bạch Vũ gật đầu đồng tình.
"Nếu đã như vậy thì A Vũ à, gọi cho Tư Đằng kêu cậu ta cho người giám sát Phương Dật Nhiên đi, sẽ nhận ra kẻ khả nghi ngay thôi. Còn về Mạnh Phi hay Mạnh Ngạn thì từ từ rồi điều tra cũng được." Bạch Xuyên rời khỏi ghế bác sĩ mà chậm chạp đi tới chỗ cậu. "Cũng có thể A Ly sẽ bị nhắm tới nữa, chúng ta cần đề phòng hơn mới được."
Bạch Vũ không hề nhiều lời, đã rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Tư Đằng bên phía hiệp hội, sau đó lại gọi cho Tôn Thanh Thanh phân phó việc gì đó.
"Chú ý an toàn bản thân, em hiện tại không chỉ phải lo lắng cho một mình thôi đâu đó." Bạch Xuyên xoa xoa đầu cậu mấy cái, môi khẽ cong lên dịu dàng.
"Em biết rồi." Cậu cũng cười tươi nhìn Bạch Xuyên.
"Này..." Bạch Vũ đỡ Phương Yến đến nơi hai người đang đứng, mắt lườm anh trai đầy sự ghen ghét.
"Ok, cậu giỏi. Tôi té." Bạch Xuyên thừa biết máu ghen của em trai mình nên cũng không so đo gì hơn, quay lại vào bàn ngồi.
"A Vũ, đỡ Sơ Mặc đi. Bụng Sơ Mặc lớn như vậy, đi đứng cần cẩn thận hơn." Phương Yến kéo tay Bạch Vũ sang phía cậu.
"Ừm." Bạch Vũ cũng chẳng ngần ngại mà ôm lấy cậu. Có thể sẽ có người nói anh đây có vợ bỏ mẹ, không coi trọng chữ hiếu... Vậy thì xin lỗi mấy người nha, anh đây chẳng qua chưa biết nên cư xử như thế nào với mẹ của mình thôi. Một nửa anh muốn vì đứa em trong bụng mà tha thứ cho bà nhưng một nửa còn lại lại khó có thể bình thường mà đối diện với bà ấy, tại vì cậu.
Trước khi về lại Bạch gia, Bạch Vũ và cậu đưa Phương Yến về căn nhà đó trước, trao trả bà cho Bạch Hàn một cách không thể trọn vẹn hơn.
Bạch Vũ cũng đã ở trước mặt ba của mình nhắc nhở về giới tính của đứa em nhỏ kia, cũng thẳng thắn nói ra những suy nghĩ của mình. Việc đó không phải để làm xấu đi quan hệ cha con giữa anh và Bạch Hàn mà là muốn ông ta biết anh sẵn sàng bảo vệ cho cô em gái bé bỏng khỏi bản tính xấu xa có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào kia.
Bạch Hàn sững sờ có tức giận có nhưng lại không thể phủ nhận, ông cũng ở trước mặt con trai mình mà khẳng định bản thân sẽ không làm ra việc cực kỳ tệ hại đó, sẽ cố gắng chăm lo cho cả Phương Yến và con gái đúng với vai trò của một người cha.
Tương lai không thể biết trước, chỉ có thể sống hết mình ở hiện tại, cùng người mình quan tâm trải qua những giây phút hạnh phúc bên nhau.