Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 17: Không cho tò mò




Cứu mạng, ban ngày ban mặt, bạn cùng bàn của tôi lại vàng.

Vốn tưởng rằng omega nghe thấy loại ngôn ngữ vũ nhục kiểu này sẽ tỏ vẻ khó chịu, ai ngờ Lạc Uẩn vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.

Đối phương vắt chéo chân ngồi trên mép giường, rõ ràng là góc độ ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lại tự nhiên toát ra vẻ bễ nghễ.

"Nếu là cậu*?" Lạc Uẩn cười lạnh, ánh mắt điềm tĩnh trong một cái chớp mắt lộ ra trào phúng: "Bằng vào pheromone không dùng được của cậu? Hay là bằng cơ thể gầy yếu chỉ một chân đã bị đá bay này?"

*Nên để để cậu hay mày đây mọi người? '<

Trước khi mặt Từ Khinh Kính biến đổi, khoé miệng Lạc Uẩn giương lên, môi mỏng khẽ mở, thả ra lời nói tức chết người không đền mạng: "Cho dù có bố thí cho cậu cơ hội, cậu có thể che đi dấu vết đánh dấu của Phong Dã? Làm người thì phải biết tự mình hiểu lấy."

Bị châm chọc liên tục khiến sắc mặt Từ Khinh Kính xuất sắc như vỉ pha màu.

Khinh bỉ pheromone rác rưởi của Alpha không thể lấn át được đánh dấu của một Alpha khác, lực sát thương không thua gì nói nơi đó của nam nhân không dùng được.

Mấu chốt là Lạc Uẩn nói còn mẹ nó không sai.

Từ Khinh Kính càng nghĩ càng giận, vẻ mặt càng thêm vặn vẹo. Thật ra hắn lớn lên cũng được tính là tiểu soái trong thẩm mĩ đại chúng, không thì cũng sẽ không là người được chọn làm giáo thảo, nhưng lúc này gân xanh trên trán ở gương mặt kia nổi lên, dữ tợn, đáng sợ.

Hắn không nói hai lời đã nắm chặt tay vung qua, lổ hổng ở người phẫn nộ càng nhiều, Lạc Uẩn cầm cổ tay hắn vặn một cái khiến người gào khóc kêu đau. Cậu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người kia, nói: "Thật sự cho rằng tôi là Omega mặc người xử lý?"

Từ Khinh Kính không nghĩ thân hình thon gầy của Lạc Uẩn thật sự có tài, nhất thời chủ quan. Số lần hắn đánh nhau ẩu đả rất nhiều nên đã nhanh chóng đã thoát được.

Từ Khinh Kính còn muốn tiếp tục công kích, Lạc Uẩn chỉ camera phía trên, mặt kính đen loé sáng, nốt đỏ phía trên lúc sáng lúc không.

"Hậu quả khi ẩu đả omega vị thành niên chắc không cần tôi nói đâu nhỉ?" Lạc Uẩn nói, "Nếu nghiêm trọng một chút, tố cáo cậu dâm loạn cũng không phải không được."

"Mẹ mày ---" Từ Khinh Kính chỉ vào chóp mũi cậu, "Mày có bản lĩnh thì đi tố cáo, để xem trường bảo vệ tao hay bảo vệ mày."

Giống như nghe được chuyện cười nào đó, Lạc Uẩn buồn cười. Mắt cá chân bầm tím đặt trên lan can giường bệnh, đuôi mắt phượng thon dài lộ ra khinh bỉ.

Cậu biết nguyên nhân Từ Khinh Kính không biết sợ. Một, cậu ta là vương bài của lớp thể dục; Hai, cô của cậu ta là chủ nhiệm giáo dục*.

*Raw: 教导主任: Ở hầu hết các trường trung học cơ sở và tiểu học ở Trung Quốc có một người lãnh đạo phụ trách các công việc giáo dục và giảng dạy hàng ngày, chịu trách nhiệm thực hiện các yêu cầu quản lý thường xuyên về giảng dạy và trực tiếp chịu trách nhiệm và báo cáo với hiệu trưởng. Trách nhiệm chính là chuẩn bị kế hoạch giảng dạy của trường theo chương trình quốc gia và các yêu cầu liên quan, phân công các khóa học và tuyển dụng nhân viên quản lý giảng dạy và giáo dục cấp trung (như trưởng nhóm giảng dạy và nghiên cứu, giám đốc lớp, trưởng nhóm chuẩn bị bài học, v.v..) để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ dạy học và nâng cao chất lượng dạy học.

"Tôi giữ vị trí hạng nhất, nếu mà khoa trương một chút ấy, hiện tại nhà trường còn trông cậy tôi thi được thứ hạng cao cao để tuyên truyền quy mô lớn."

"Nói đến thân phận, Phong Dã với cậu, ai quan trọng hơn?"

"Không phải mình tôi nói đâu, nếu mà thật sự xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn Phong Dã sẽ đứng về phía tôi."

Phong Dã, lại là Phong Dã, chỗ nào cũng là Phong Dã.

Từ Khinh Kính siết chặt nắm đấm, trong mắt chứa một khóm lửa, hắn cắn mạnh vào hàm khiến người rất khó để không nghi ngờ có cắn vào răng hay không.

Hai người đối mặt, con mắt Lạc Uẩn trong sáng, không chút sợ hãi nhàn nhã trừng với hắn.

"Được thôi, không nghĩ tới miệng của mày lợi hại vậy đấy."

Không khí giương cung bạt kiếm hơi lơi lỏng, Từ Khinh Kính hút điếu thuốc, cắm tay đang vén màn giường vào túi, khi đi còn không quên buông lời hăm doạ để vớt vát lại tôn nghiêm: "Mày có bản lĩnh thì nên cầu nguyện Phong Dã sẽ mãi mãi bảo vệ mày đi."

Trong lòng Từ Khinh Kính nhịn một cục tức, đi ra vài bước thì gặp người, hắn ngậm điếu thuốc hỏi Lâm Khả: "Mới vừa nghe lén được bao nhiêu?"

",Không, tôi mới đến." Lâm Khả sợ hắn, giọng nói rất nhỏ.

Từ Khinh Kính liếc hai mắt cậu ta, cười nhạo: "Tốt nhất là thế. Mày đến đây xin lỗi?"

"Xin lỗi gì cơ?"

"Mày mẹ nó giả vờ cái gì? Không phải là mày đâm vào người ta hả?"

Mặt Lâm Khả thoáng trắng bệch, xấu hổ không nói nên lời, đôi mắt mở lớn: "Tôi không có cố ý! Tôi, là tôi không cẩn thận."

"A, ai thèm quản mày cố ý hay không chứ."

***

Không bao lâu, Phong Dã đã mang theo bác sĩ trở về.

Vừa mới vào cửa đã phát hiện ra không đúng lắm, hắn ngửi ngửi thấy trong không khí hỗn loạn mùi rượu cay độc. Như là một con chó lớn, hắn dùng sức che đi hương vị trên người Lạc Uẩn, hai tay chống trên giường, chóp mũi cọ mặt cậu.

Sợi tóc đùa nghịch khiến Lạc Uẩn hơi ngứa.

Cậu giơ ngón tay chạm vào trán Phong Dã: "Ngửi cái gì mà ngửi, thật sự coi mình là chó à."

Phong Dã không để ý câu đùa này, trong khoảng thời gian hắn rời đi, trên người Lạc Uẩn không biết từ đâu nhiễm phải mùi của Alpha. Hắn mới đánh dấu tạm thời Lạc Uẩn, dục vọng khống chế và bảo vệ càng tăng, giống như địa bàn của mình bị người khác không chào hỏi mà xông tới.

Phong Dã tức không chịu được, nắm lấy tóc đen: "Mới nãy có Alpha nào đến đây à?"

"Là người lần trước bị cậu đạp á." Lạc Uẩn nói.

“Từ Khinh Kính?” Tim Phong Dã đập lỡ một nhịp,

"Cậu ta có làm gì cậu không?"

Lạc Uẩn nhướng mày: “Có thể làm gì tôi chứ, camera còn mở mà."

Phong Dã nghĩ mà sợ, ảo não nói: “May mà không có việc gì, biết thế tôi sẽ không đi đâu."

"Xen ngang một chút nhé. Không phải là bị trật chân à? Để chị xem chút nào." Một nữ bác sĩ xinh đẹp lên tiếng. Cô rất cao, ngũ quan sắc bén lập thể, không trang điểm nhưng hơn hẳn khi trang, là một đại mỹ nhân điển hình.

Lạc Uẩn từng nghe nói phòng y tế có một Alpha nữ, hôm nay là lần đầu tiên cậu gặp. Số lượng Alpha nữ ít ỏi, cậu tò mò nhìn nhiều hơn một chút.

"Sao vậy? Có hứng thú với chị à?" Nữ bác sĩ ấn cổ chân Lạc Uẩn, xác định xương cốt không có vấn đề, xoay người lấy thuốc giảm ứ đọng và băng vải.

Hoàn toàn không giống như những nữ sinh cậu từng gặp qua, Lạc Uẩn vừa bị nhắc nhở chợt phát hiện mình đặc biệt không lễ phép, sắc mặt hồng hồng thẹn thùng: "Xin lỗi."

Phong Dã đứng ở một bên nhìn Lạc Uẩn thẹn thùng. Lông mi đen nhánh của thiếu niên run rẩy, gương mặt lộ mây đỏ.

“???”

Đây là đang làm gì, tán tỉnh với Alpha khác trước mặt tôi?

Hắn tức đến nỗi mắt đầy sao, hận không thể xé băng gạc đánh dấu lần nữa: "Còn nhìn nữa, đẹp lắm à?"

Giọng điệu vừa ấm ức vừa chua, Lạc Uẩn còn cảm nhận được mùi dấm: "...."

Thừa lúc nữ bác sĩ lấy thuốc ở quầy, hai người nhỏ giọng nói chuyện.

"Tôi không nhìn, chỉ là tò mò thôi."

"Lần đầu tiên thấy cậu tò mò với Alpha khác đấy, còn thẹn thùng."

"Chị ấy là Alpha nữ mà, tôi chỉ là có chút tò mò."

"Không cho tò mò."

“Ngang ngược vô lý, vô cùng ấu trĩ.”

"Cậu phải hiểu, dục vọng chiếm hữu của Alpha ở thời kỳ này đều rất mạnh."

“......”

Trên đường về, Phong Dã cởi áo khoác để Lạc Uẩn mặc. Áo khoác đen Phong Dã mặc còn hơi rộng, Lạc Uẩn khoác vào che luôn mông của cậu, mùi bạc hà nồng che phủ cả người.

Phong Dã còn muốn ôm cậu về.

Lạc Uẩn nhảy bằng một chân không thành vấn đề: "Sức của cậu không có chỗ dùng phải không? Tôi không có tàn phế."

"Cậu phải hiểu, mới đánh dấu tạm thời, tôi muốn tiếp xúc thân mật với cậu." Phong Dã không bỏ qua, thấy Lạc Uẩn do dự, hắn không ngừng cố gắng: "Tôi đã giúp cậu mà, cậu cũng giúp tôi đi. Không thì đổi sang cõng nhé."

Thấy Lạc Uẩn sắp đồng ý, tim Phong Dã không nhịn được nhảy nhót, hắn cúi người đợi cõng.

[ Lý do này dùng tốt thật!!! Ngày mai tìm cơ hội đòi ôm một cái. ]

Lạc Uẩn: “......”

Cậu nhéo mũ áo hoodie của Phong Dã: "Đứng lên, tôi nhảy về."

Từ phòng y tế đến khu dạy học phải đi qua một con dốc thoải. Ở chân dốc, Phong Dã phát hiện điện thoại của mình còn ở phòng y tế.

"Tôi để quên điện thoại rồi, đi một chút sẽ về nhé." Phong Dã chạy rất nhanh, chỉ để lại một cái bóng.

Lạc Uẩn nhàm chán tùy tiện ngồi ở một bên ghế nghỉ ngơi, ngắm nhìn hoa vàng đón xuân nở khắp sườn con dốc.

Gió nhẹ thổi qua, áo khoác trên người mang theo ấm áp.

Đến phòng y tế, Phong Dã nói qua mục đích đến. Nữ bác sĩ cười chỉ vào di động màu đen trên bàn: "Ừ, chị giúp em giữ đó."

Quan hệ giữa cô và Phong Dã khá tốt, ngẫu nhiên từng cùng nhau đánh cầu hai lần. Phong Dã cầm di động không đi, xoay người về lại bên giường xách túi rác. Còn may đồ bên trong không bị bẩn.

"Em tiện thể vứt cho chị nhé." Hắn nói.

Nữ bác sĩ cười dựa vào quầy: "Vứt cái gì mà vứt, chỉ là một túi rác mới, chị không nghĩ em biến thái vậy đâu."

Phong Dã không để ý lời cô trêu, vẻ mặt bình thường xoay người rời đi.

Chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa đã bị cô gọi lại: "Lần sau đánh dấu tạm thời đừng có tàn nhẫn như vậy, cẩn thận doạ chạy người ta rồi không theo đuổi lại được, giống như ba em đấy."

“......” Phong Dã nhíu mày, xoay người hỏi: “Chị biết hai người ba của em ạ?"

Nữ bác sĩ nhướng mày: "Ôi chao, chị chưa nói với em à? Chị với Lăng Ý Tuyết là bạn học trong trường đại học, sau khi tốt thì làm chung một bệnh viện, cũng xem như bạn lâu năm."

"Nãy chị nói doạ người ta chạy là có ý gì?" Phong Dã cảm thấy kì quái, cái gì mà hắn giống như ba?

Lúc này đổi thành nữ bác sĩ kinh ngạc: “Tiểu Tuyết chưa nói với em á?"

Cho dù Phong Dã có hỏi thế nào, nữ bác sĩ cũng không nói nữa. Hắn lấy đồ trong túi ra đi nhà vệ sinh, rửa sạch sẽ rồi bỏ trong túi.

Trên đường về, hắn vẫn luôn nghĩ chuyện bác sĩ vừa nói.

***

Khó trách hắn vẫn luôn không biết lý do ba lớn và ba nhỏ ly hôn.

Ba lớn ngoại trừ tính cách hơi lạnh nhạt, hơi bể bộn, nhưng rất tốt với Lăng Ý Tuyết.

Lúc hắn lên cấp hai vẫn mãi không nghĩ ra vì sao họ ly hôn, sau đó hắn hỏi Lăng Ý Tuyết, Lăng Ý Tuyết cũng không nói, chỉ bảo là tính cách không hợp.

Đúng rồi, đột nhiên hắn nhớ lại vài tuần trước khi ly hôn, vừa lúc gặp phải kỳ mẫn cảm của ba lớn.

Mà Alpha trong kỳ mẫn cảm có tiếng là táo bạo, dễ giận, dục vọng cao, nhu cầu lớn.

“.......”

Chắc là không phải đâu.

Vì sinh hoạt không hài hoà mà đi đến nông nỗi ly hôn á?

Phong Dã lướt lướt điện thoại kiểm chứng, càng xem càng kinh hồn bạt vía. Mới nãy thôi, hắn vừa cắn Lạc Uẩn đau phát khóc.

"Lấy được điện thoại rồi hả?" Lạc Uẩn đứng dậy, bám vào bả vai Phong Dã chuẩn bị nhảy bằng một chân lên con dốc.

Phong Dã bỏ điện thoại vào túi, không nghe Lạc Uẩn nói gì cả, trực tiếp ôm eo kéo người vào trong ngực, bế cậu lên, bắt đầu leo dốc.

"?" Hai chân Lạc Uẩn chợt nhẹ, cậu sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên không dám giãy quá mạnh.

Con dốc dài hai - ba mươi mét, một bàn tay Phong Dã đặt ở eo Lạc Uẩn, một tay vòng qua gối không nghỉ ngơi mà bước thẳng lên, đi tới đầu con dốc rồi cũng không bỏ người xuống.

Lạc Uẩn gọi: "Này này này, cậu mau bỏ tôi xuống, tôi tự đi được."

Phong Dã nhàn nhạt à một tiếng, nhéo chân Lạc Uẩn rồi bỏ người xuống.

Khi lên cầu thang, hắn đỡ Lạc Uẩn lên. Vừa đi vừa suy nghĩ một đường, nghĩ đến các loại sinh hoạt không hài hoà của X. Ví dụ như hôn môi có vị, đánh dấu tạm thời quá đau, đánh dấu hoàn toàn như muốn giết người, kích cỡ không hợp, kỹ thuật quá kém. Có vô số trường hợp chia tay đều là vì thế.

Lại nghĩ đến việc Lạc Uẩn không thích kẻ ngốc, vậy là sức cạnh tranh bằng con số không.

"Cái đó, lớp trưởng." Phong Dã kéo tay Lạc Uẩn, đặt người lên tường, chân dài chen giữa hai chân cậu, sau đó từ từ cúi người.

Sống lưng chạm vào men sứ lạnh, Lạc Uẩn đột nhiên không kịp đề phòng mà bị ấn lên tường, xương bả vai mảnh khảnh chạm vào mặt tường lạnh lẽo.

Cậu hơi ngây người.

Đối diện với ánh mắt Phong Dã, đáy mắt hắn vừa đen vừa sạch, cậu mới hậu tri hậu giác hoàn hồn.

- - mình bị Kabe-don.

*Kabe-don: hành động dồn người khác vào vách tường thường thấy trong truyện tranh hoặc hoạt hình thiếu nữ.

Hai môi cách nhau thật gần, nếu cậu hơi ngửa mặt là có thể hôn nhau rồi.

Môi Phong Dã rất mỏng, đường cong mượt mà sắc bén, màu hồng nhạt, còn không có mùi gì kỳ quái, ngược lại còn mang theo pheromone vị tuyết trấn an.

Tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng. Giữa lúc hoảng hốt, thậm chí cậu còn cho rằng Phong Dã sẽ hôn cậu ở giữa cầu thang.

"Cậu làm gì...." Lạc Uẩn cúi đầu, vành tai cực kỳ nóng.

[ Cậu ]

[ Chỉ đùa một chút ]

"..." Lạc Uẩn cảm thấy trò đùa này thật sự là hủy diệt bầu không khí.

"Mới nãy đánh dấu tạm thời không phải khó chịu một tý, ngược lại còn rất đau hả?" Phong Dã nói, "Cậu ngàn vạn lần đừng ghét tôi."

Tư duy nhảy số thật nhanh.

Tuy là Lạc Uẩn không biết vì sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, nhưng mà nghĩ cẩn thận, thì thật ra hồi nãy khi cắn xuống...

Rất....thoải mái.

Tuy là ngắn không đến một giây, cơ thể nhũn ra, da đầu tê dại, nhưng mà so với tay...thoải mái hơn nhiều.

Tưởng tượng đến việc mình công khai nghĩ màu vàng ở trong trường, Lạc Uẩn xấu hổ đến mức cả mặt đều đỏ.

"Không ghét cậu, giúp tôi tiết kiệm một vạn hai, cảm ơn cậu còn không kịp mà." Lạc Uẩn chớp chớp mắt.

Phong Dã hít một hơi thật sâu, bỏ tay đang giữ chặt tay Lạc Uẩn ra. Cổ tay trắng ngần bị hắn nặn ra một vòng dấu vết đỏ hồng, Phong Dã chột dạ xoa xoa cho cậu: "Da cậu thật mềm."

Bên tai Lạc Uẩn đỏ hồng một giây, nhanh chóng rút tay về, nói: "Tôi tự xoa được."

"Lúc về tôi sẽ luyện tập thật nhiều, lần sau, lần sau đánh dấu tôi bảo đảm sẽ khiến cậu thoải mái kêu ra tiếng.

Lạc Uẩn: “???”

Cứu mạng, ban ngày ban mặt, bạn cùng bàn của tôi lại vàng.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Họ Từ không phải thiên mệnh đâu, chỉ là gần 90%. Nói một chút, Uẩn Uẩn và Phong Dã chắc chắn là 99,99%.

---

Hôm nay mình chèn một bài hát về mẹ, hi vọng mọi người nghe thử (๑´•.̫ • '๑).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.