Chương 487
Trước đây cô cảm thấy, những người giàu đều có chút vấn đề về thần kinh, quả nhiên cho dù là mất trí nhớ hay không mất trí nhớ thì đều như vậy.
Nghĩ đến mình đi nhờ xe đến đây, Lam Ngọc Anh do dự, mở miệng nói: “Vậy anh đợi tôi một chút nhé, tôi đưa anh đến bờ sông, chỗ đó phong cảnh rất đẹp.
Hoàng Trường Minh nói giọng mũi “ừ” một tiếng, rồi lại nhả khói.
Nhìn cô rút chìa khóa trong túi ra, mở ổ khóa trên cửa, dường như đã lâu không có ai ở đây, ổ khóa có chút rỉ sét. Một lúc lâu mới mở ra được, sau đó bước qua ngưỡng cửa đi vào nhà.
Cũng không ngồi lại đây, cô bỏ những đồ tạm thời không dùng đến ra, chỉ để lại đồ thờ cúng. Lần nữa đóng cửa lại, Lam Ngọc Anh đi ra ngoài: “Ừm, chúng ta có thể đi được rồi.”
Mộ của bà ngoại nằm ở phía sau núi, được chôn dùng ông ngoại, năm đó rời đi, cô có về thăm bà một lần, bốn năm này, cô đều không trở về. Ở nước ngoài không phổ biến đốt tiền giấy, mỗi năm vào tết thanh minh, cô chỉ có thể đến chân núi và đặt một bó hoa làm vật thờ cúng.
Trong mơ, cô thỉnh thoảng gặp lại bà mình, bà vẫn nở nụ cười hiền hòa như trước, không có nửa lời trách móc.
Hoàng Trường Minh im lặng đi sau cô cả buổi, lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình sông núi đối diện, đủ để quay về đối phó với con trai, sau đó cất điện thoại đi nhìn cô.
Thấy cô ngồi xổm trước bia mộ, phía trên có ảnh một bà cụ, chắc là bà ngoại hoặc bà nội của cô.
Toàn bộ quá trình cô không nói gì cả, chỉ giữ nguyên tử thể đó, sắp xếp hoa quả và đồ ăn nhẹ trong túi ra, sau đó âm thầm đốt tiền giấy. Khi cô đứng dậy quay người lại, rõ ràng là đã khóc, viền mắt đỏ hoe.
Tim Hoàng Trường Minh như bị thứ gì đó đâm vào. Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh, cũng giật mình: “Anh đã chụp xong chưa?” “Rồi” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng đáp. Lam Ngọc Anh gật đầu, không nói gì, sau khi thắp hương cho bà xong cô có chút chán nản, đi dọc theo bờ sông về thôn.
Chỉ là đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô đi chậm lại, sau đó đi vòng sang phía bên kia anh, vốn dĩ Hoàng Trường Minh đang đi bên cạnh bờ sông, sau khi cô đi qua vị trí của hai người đã đổi. “Làm gì vậy?” Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi.
Lam Ngọc Anh giơ tay chỉ sang một bên để anh nhìn rồi nói: “Bên cạnh bờ sông có rất nhiều bãi cỏ trơn trượt, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt ngã xuống sông. Anh không biết bơi, ngã xuống thì không tốt lắm “Sao cô biết tôi không biết bơi?” Hoàng Trường Minh nhíu mày sâu hơn, nghi hoặc hỏi.
Lam Ngọc Anh ngây người, đến lúc này cô mới nhận ra mình vừa nói cái gì, cô cắn chặt môi hai giây, vội vàng giải thích: “Tôi đoán. Tôi thấy vừa rồi anh chụp ảnh, luôn trốn trên bờ sông, nên cho rằng anh sợ nước, cho nên đoán ra anh không biết bơi. “Cô quan sát tôi thật kỹ nhỉ?” Hoàng Trường Minh ẩn ý
Lam Ngọc Anh chỉ có thể ngượng nghịu cười.
Trên đường về, gặp được thím Triệu và mấy người hàng xóm. nói. “Ngọc Anh, thật sự là cháu trở về rồi. Vừa rồi thím nghe thấy tiếng động bên sân, hơn nữa sau đó còn nhìn thấy ô tô đồ trước cửa, nên đoán rằng cháu đã trở về, lâu quá rồi không gặp cháu nha. “Thím Triệu, thím có khỏe không?” Lam Ngọc Anh cười đi về phía trước chào hỏi. “Vẫn rất tốt.”
Thím Triệu kéo lấy tay cô nói, lại hình về phía thân hình cao lớn đang đứng đợi cách đó không xa: “Trở về cùng bạn trai à?”
Những người khác đều nhìn cô, không giấu nổi nụ cười.
Trước kia, khi bà ngoại vẫn còn sống, Hoàng Trường Minh thường xuyên cùng cô về quê, hơn nữa sự kiện cửa hàng tạp hóa sớm đã tạo thành một hiệu ứng rầm rộ. Khi đó không ít người biết cô đã tìm được một người bạn trai giàu có, vớ được chàng rể kim quy.
Đáng tiếc, vật đổi sao dời.
Lam Ngọc Anh chỉ cười cười, chẳng buồn giải thích. Lần này cô về đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay giặt. Cô dự tính sẽ ở lại đây một đêm. Đặt chân đến cửa nhà, trời cũng đã tờ mờ tối, Hoàng Trường Minh mở cửa xe, nổ máy nhưng mãi không rời. “Sao vậy?” Lam Ngọc Anh hỏi. “Vạch xăng báo hết rồi.” Anh nhíu mày nói. Lam Ngọc Anh khẽ kêu lên: “Hả?”
Hoàng Trường Minh nhíu mày mạnh hơn, khẽ nhếch môi, ngữ khí có phần bất lực: “Xăng trong bình cũng chẳng còn là bao nhiêu, e là chưa đi khỏi quê đã cạn rồi.
Lam Ngọc Anh ngó qua cửa xe nhìn vào, vạch xăng bên trên đúng là kịch rồi.
Cô cảm thấy hơi khó tin. Không ngờ rằng một người lái xe dày kinh nghiệm như Hoàng Trường Minh cũng có lúc phạm phải sai lầm không đáng như vậy.
Thấy anh rút chìa khóa xe xuống, đẩy cửa ra, Lam Ngọc Anh cũng bắt đầu phiền muộn: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ở dưới này cũng không có trạm xăng, hơn nữa cho dù có xe cũng chỉ toàn xe ba gác chở dầu củi, chẳng giúp được gì. Trong thị trấn thì có đấy, chỉ là vào tầm này thì.. “Xem ra tối nay tôi chỉ có thể ngủ nhờ nhà cô thôi.”
Cuối cùng, Lam Ngọc Anh vẫn đồng ý.
Dẫu sao cũng là nhờ Hoàng Trường Minh mà cô mới có thể thuận lợi trở về quê, coi như trả anh món nợ này. Căn nhà đã lâu không có người ở, bụi phủ những lớp rất dày. Lam Ngọc Anh phải quét dọn rất lâu mới dọn ra được một căn phòng có thể gọi là ở được.