Thời gian làm việc không tính quá bận rộn.
Lam Ngọc Anh lăn con chuột, sửa số tiền trong tài liệu, thì điện thoại trong ngăn kéo đột nhiên vang lên.
Cô liếc nhìn rồi cầm lên để ngang vai trái, khóe miệng bất giác cong lên: "Alo?” “Đêm nay anh không về nhà ăn."
Tiếng nói bình thản của Hoàng Trường Minh truyền đến, dường như cũng đang làm việc, mà cũng âm thanh giống như đang xoay bút.
Lam Ngọc Anh nghe vậy vội hỏi: “Ấy, anh phải làm thêm sao?” “Không phải.” Hoàng Trường Minh đáp lại, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mừng thọ ba anh.”
Trong nháy mắt Lam Ngọc Anh đã hiểu.
Tuần trước lúc ăn lẩu với Hoàng Thanh Thảo, hai người từng nói đến chuyện này, sinh nhật cha Hoàng xem như là chuyện lớn, anh làm con trai nhất định phải có mặt, chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, không biết vợ chưa cưới của anh có thể đến hay không thôi. “Sunny, cũng sẽ đi.” Như biết cô đang suy nghĩ gì trong lòng, Hoàng Trường Minh nói. “Ừ.” Lam Ngọc Anh đáp rất khë.
Hoàng Trường Minh im lặng hai giây, sau đó ném ra một câu: “Tan ca anh tới đón em.
Lam Ngọc Anh há miệng, còn chưa kịp nói, bên kia cũng đã cúp điện thoại.
Cô hé miệng nhìn về phía màn hình máy tính, nơi nào còn có lòng dạ làm việc. Cuối cùng nhẫn nhịn đến lúc tan ca, Lam Ngọc Anh đợi một lát ở ngoài văn phòng, thì chiếc Land Rover màu trắng kia chạy tới.
Ngồi vào trong xe, cô vẫn còn do dự: "Hoàng Trường Minh, chúng ta thật sự phải đi chung với nhau sao?" “Ừ.” Hoàng Trường Minh bé tay lái. "Nhưng như vậy không tốt làm đâu!” Lam Ngọc Anh không xác định nói. “Có gì không tốt?” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt hỏi.
Lam Ngọc Anh cắn môi, không trả lời được.
Thực ra cô hiểu anh mưu tính làm như vậy là bởi vì Lê Tuyết Trinh cũng sẽ đến, anh không muốn để cô hiểu lầm hay suy nghĩ lung tung.
Nằm chặt năm đấm, lại không nhịn được mà mở miệng lần nữa: “Hoàng Trường Minh, mừng thọ bổ anh có phải sẽ có rất nhiều người không? Giống như trên TV hay chiếu vậy, người có tiền mở tiệc sinh nhật rất lớn đó." “Nhà anh không phải nhà giàu mới nổi.” Hoàng Trường Minh liếc cô một chút.
Lam Ngọc Anh ngượng ngùng, vẫn lo lắng không thôi, cúi đầu nhìn bản thân: “Vậy em mặc thành như vậy có được không? Có quá tùy tiện không, có phải quá không tôn trọng người ta hay không?”
Hoàng Trường Minh đột nhiên quyết định, cô còn chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý.
Cô mặc chính là đồ đi làm bình thường, rất thoải mái, nhưng cũng không trang trọng chút nào. "Không đầu, ba anh không thích phô trương quá, sinh nhật hàng năm đều chỉ làm ở nhà thôi.” Hoàng Trường Minh mở miệng an ủi cô.
Lam Ngọc Anh gật đầu, nhìn ngó ngoài cửa xe, duỗi tay chỉ vào nói: "Đăng trước có cửa hàng, chúng ta đi chọn quà đi.” "Không cần. Hoàng Trường Minh nhíu mày. "Không được, nhất định phải mua!” Lam Ngọc Anh rất kiên trì.
Dù sao sinh nhật cũng là chuyện lớn, nào có chuyện đi tay không chứ
Hoàng Trường Mình nghe theo lời cô, đến ngã tư phía trước, rẽ phải xe vào bãi đậu xe dưới đất.
Hai người đi thang máy từ tầng hầm lên lầu, người đi dạo phố không ít, nhân hàng bán hàng nở nụ cười chuyên nghiệp đứng trước cửa tiệm.
So với sự lo lắng của Lam Ngọc Anh không biết nên tặng quà gì, thì Hoàng Trường Minh có vẻ không quá hào hứng, không vui vẻ, từ khi xuống xe đã cau mày.
Đi ra khỏi thang máy, Hoàng Trường Minh trầm giọng nói: “Không cho phép tặng dao cạo " Lam Ngọc Anh há miệng. “Cũng không cho phép tặng đồ lót” Hoàng Trường Minh nhíu mày nói tiếp. "... Lam Ngọc Anh không nói gì.
Chưa kịp chọn đã nghe anh phủ định hai thứ, hơn nữa những thứ này đều là cô từng tặng anh, đây rõ ràng là không muốn để cô lại tặng cho người khác, nhưng mà anh đừng bá đạo như vậy chứ, đối phương rõ ràng là ba anh mà.
Lam Ngọc Anh nhìn bảng hướng dẫn bên cạnh, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó rồi hỏi: “Hoàng Trường Minh, ba anh có thích viết thư pháp không?” “Có lẽ có.” Hoàng Trường Minh trầm ngâm.
Hình như lúc rảnh rỗi, Hoàng Kiến Phong đều sẽ ngồi trong phòng sách, nghiên cứu viết hai bức thư pháp, khi còn bé cũng để cho anh viết, ba nói như vậy có thể rèn luyện tính kiên nhẫn và khí chất của con người, nhưng Hoàng Kiến Phong viết nhiều năm như vậy, mà tính tình không thay đổi một chút nào, lúc nào cũng cáu gắt và dạy dỗ người khác, anh chịu viết theo mới là lạ.
Lam Ngọc Anh chỉ vào trên bảng: “Vậy chúng ta vào tiệm này xem một chút đi.
Dựa theo phương hướng bản hướng dẫn, hai người đi vào trong cửa hàng, bên trong đều là mùi giấy và mùi mực, trên quầy trưng bày đủ loại kiểu dáng bút lông và giấy, tất cả mọi thứ đều có liên quan tới thư pháp, không thiếu thứ gì.
Thực ra Lam Ngọc Anh không có hiểu biết về mặt này cho lắm, dưới sự giúp đỡ của hướng dẫn viên mua sắm, cuối cùng chọn cái nghiên mực.
Lúc tỉnh tiền, Hoàng Trường Minh móc bóp tiền ra.
Lam Ngọc Anh kiên trì từ chối: "Không được! Để em trả tiền.
Tấm thẻ đen anh cho cô kia, thực ra vẫn còn nhét ở lớp trong cùng của bóp tiền, nhưng cô không dùng, rút một tấm thẻ tín dụng khác ra.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn trong lòng nhưng sau khi nhìn giả trên biên lai, trong lòng vẫn "hồi hộp” một hồi, trả góp còn mấy tháng nữa, nhưng thôi kệ, đây dù sao cũng là một phần tấm lòng của cô.
Nửa tiếng sau, Land Rover lái vào sân của một biệt thự.
Lam Ngọc Anh nhìn biệt thự ba tầng trước mắt, nuốt nước bọt một cái, biệt thự đơn gia truyền của nhà họ Lam ở khu nhà giàu, so với chỗ ở của họ
Hoàng mới biết cái gì là biệt thự chân chính, chưa kịp đi vào, cũng đã ngửi thấy mùi vị nhà giàu thế gian.
Cô đi theo anh mở cửa xe, chân có chút cứng đờ trên mặt đất, ngay cả hơi thở cũng như muốn nghẹn lại.
Hoàng Trường Minh đi tới, nhíu mày nói: "Ngọc Anh, nếu như em không muốn thì chúng ta trở về" "Không... Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thẩm trầm lắng tập trung nhìn mình kia, cô có thể chắc chắn, lúc này nếu cô nói không muốn, anh nhất định sẽ không làm khó cô, nhưng chỉ sợ anh cũng sẽ không đi vào, sinh nhật cha Hoàng anh không có mặt thì sao mà được.
Lam Ngọc Anh thở ra một hơi. "Hoàng Trường Minh, chúng ta vào thôi." “Chỉ cần em muốn rời khỏi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào." Hoàng Trường Minh năm tay cô, mười ngón tay đan xen. “Ừ.” Lam Ngọc Anh mỉm cười.
Được anh nằm tay dắt từng bước đi vào bên trong, cô không ngừng tiếp sức cho bản thân trong lòng.
Lam Ngọc Anh, mày không được sợ hãi!
Sau khi đi vào biệt thự, có một lối vào rộng trống trải, hai bên có tủ giày bằng gỗ lim, thảm cũng là màu đỏ gạch đậm, trên tường treo các loại tranh thư pháp. Sau khi đi tới là phòng khách sáng sủa và rộng rãi.
Bên trong thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra, dường như rất náo nhiệt.
Có người hầu ra đón, sau khi cầm dép thì lại chạy tới phòng khách cung kính báo cáo: "Ông chủ, cậu cả đã về
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã đi vào phòng khách.
Cha Hoàng ngồi trên sa lon bằng da, ông mặc một thân áo Tôn Trung Sơn, khí thể không giận tự uy không giảm chút nào, chẳng qua lúc này trên mặt có một nụ cười, nhìn ra vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng khi nghe tiếng nhìn sang, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.
Đặc biệt khi nhìn thấy hai người nằm tay, nụ cười hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt bén nhọn ấy phóng tới, hơi thở Lam Ngọc Anh cũng run theo, theo bản năng muốn buông tay ra.
Nhưng Hoàng Trường Minh không thả, ngược lại còn nằm