Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh

Chương 1719




Chương 1719

Tất cả đồng nghiệp đều bị dọa khiếp sợ, nhao nhao bỏ chạy, lúc đó cô cũng bị dọa vô cùng sợ hãi, nhưng chân lại lảo đảo ngã xuống đất, tên buôn ma túy đó chạy về phía cô. May mà có Dịch Kỳ Nhiên mang theo đội lính đuổi đến, anh ta quyết đoán nổ súng bắn vào tay của tên buôn ma túy, dao bị rơi xuống nên cô mới tránh được một tai nạn!

Nếu không phải bọn họ xuất hiện thì lúc đó sẽ xảy ra chuyện cũng không thể biết trước được.

Nếu như may mắn có thể cô chỉ bị dao làm bị thương, nhưng lỡ như không may thì cô sẽ bị đâm chết.. Cho nên, Dịch Kỳ Nhiên ở một mức độ nào đó đối Dịch Kỳ Nhiên thở dài, nói tiếp: “Là anh không suy nghĩ chu đáo, chuyện vừa rồi coi như chưa xảy ra đi! Anh tôn trọng suy nghĩ của em, chuyện chúng ta kết hôn.”

“Em lúc đó đã đồng ý với anh, thì đã suy nghĩ hết rồi, em sẽ không đổi ý”

Trương Tiểu Du nghe ra được sự hiu quạnh trong giọng nói của anh, lên tiếng ngắt lời anh, giống như đã hạ quyết tâm: “Kỳ Nhiên, vừa rồi em chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý tốt, anh đột nhiên nói vậy khiến em có chút không phản ứng kịp, chuyện chúng ta kết hôn là chuyện sớm muộn, bây giờ nhắc ra bàn bạc cũng tốt”

Dịch Kỳ Nhiên nghe vậy, nét mặt anh ta lập tức sáng bừng trở lại: “Cá nhỏ, em thật sự muốn như vậy sao?”

“Vâng! Trương Tiểu Du chậm rãi gật đầu Lúc trước cô lấy lý do giúp đỡ để đồng ý làm vợ chưa cưới của anh ta, trong lòng cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, biết rằng sẽ có một ngày bọn họ sẽ kết hôn, nếu đã là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vậy sớm một chút hoặc trễ một chút thì có gì khác biệt đâu chứ?

Dịch Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngay cả bàn tay đang năm lấy cô cũng nảm chặt hơn: “Thật ra vừa rồi trong lòng anh có chút thấp thỏm, sợ em sẽ không đồng ý! Cho dù trong nhà không thúc giục thì anh cũng đã ba mươi lãm tuối rồi, cũng xem là đã cưới muộn rồi, cũng nên sớm ngày hoàn thành chuyện lớn của đời người, nếu còn chưa kết hôn chắc anh cũng sắp bị khủng hoảng!”

“Chuyện kết hôn, em sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh!” Trương Tiểu Du cười khẽ.

“Được!” Dịch Kỳ Nhiên gật đầu liên tục, lông mày nhướng lên: “Em yên tâm, cứ giao hết cho anh, em không cần lo nghĩ gì cả, anh sẽ sắp xếp hết! Đợi anh sắp xếp mấy ngày rồi cùng em đến trong trấn hoặc mời dì dượng đến Sài Gòn, hai gia đình ngồi lại bàn bạc với nhau, dù sao đây cũng là chuyện lớn trong đời!”

Long mi Trương Tiếu Du run run: “Vâng…”

Trong đầu không khỏi bất giác hiện ra hình ảnh náo nhiệt hai ngày trước Trần Phong Sinh chạy đến trấn cùng ngồi vây quanh với dì nhỏ và dượng.

Trong lúc cô đang thất thần, Dịch Kỳ Nhiên thả tay cô ra, nâng cổ tay lên nhìn vào đồng hồ rồi nhìn vào phòng ngủ nói: “Đã muộn rồi, em ở chỗ bạn em, anh quấy rầy lâu quá cũng không thích hợp. Hơn nữa anh vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến đây tìm em, bố mẹ và bà nội của anh đang ở nhà đợi anh đấy!”

Trương Tiểu Du gật gật đầu.

Ngoài biết anh là người lịch thiệp, cô cũng nghĩ đến anh ta là quân nhân nên gần như thời gian cả năm đều ở trong quân đội, rất ít khi có thể trở về nhà, huống hồ anh ta lại là phát binh điều đến Nam Phi, người thân trong nhà đương nhiên cũng rất nhớ anh ta.

Dịch Kỳ Nhiên nhìn về phía cô, chủ động mời nói: “Cá nhỏ, hay là em cùng trở về với anh nhé? Bọn họ cũng rất nhớ em!”

“Hôm nay không được..” Trương Tiểu Du lắc đầu theo bản năng, cần môi nói: “Đã muộn quá rồi, hơn nữa em chưa chuẩn bị gì cả, cứ thế này mà đi có vẻ có chút thất lễ! Hay là ngày khác nhé!”

Từ tính cách ôn hòa và sự gia giáo tốt bụng của Dịch Kỳ Nghiên, cô có thể nhìn nhìn ra được bố mẹ anh ta là người như thế nào. Trước kia lúc đồng ý làm vợ chưa cưới của Dịch Kỳ Nhiên, cha mẹ của anh ta còn đặc biệt đến Nam Phi gặp mặt, bọn họ đều là những người tiếp xúc rất thoải mái, không làm cho người khác có bất kỳ áp lực nào, tính cách của bà nội Dịch Kỳ Nhiên cũng rất tốt, bà ấy luôn vui tươi, có chút giống với… bà ngoại.

Nghĩ đến bà ngoại, trong lòng Trương Tiểu Du thấy có chút chua xót Chuyện đứa bé đương nhiên không gạt được người già, Trân Phong Sinh cũng sẽ nói cho bà ấy biết, từ sau khi chia tay đến Nam Phi cô vẫn luôn chưa đến thăm bà ngoại, cũng không nói lời tạm biệt, cô không biết phải đối diện với bà cụ như thế nào nữa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.