Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh

Chương 1712




Chương 1712

“Như vậy rất tốt” Trương Tiểu Du vui vẻ nói Dì nhỏ gật đầu, bất đắc dĩ vuốt vuốt tay: “Ừ, hai đứa nó yêu nhau bắt đầu từ khi học đại học, đến bây giờ tình cảm cũng rất tốt, nên quyết định không quản nữa. vốn dĩ dì vẫn nghĩ tính cách của Thị Linh vẫn còn chút ngây thơ, muốn đợi nó trưởng thành một chút rồi kết hôn, nhưng vẫn nên nghe ý muốn của của bọn trẻ.

“Thằng bé đó thật ra cũng rất được, bao nhiêu năm rồi, tình cảm của hai đứa nó cũng rất sâu đậm!” Trương Tiểu Du cười nói.

Tình cảm xuất phát vườn trường thật ra là đơn thuần nhất, để nắm được tay nhau tiến vào hôn nhân, thật sự là rất rất ít, giống như tình cảm của hai đứa ngược lại là rất may mắn.

“Ừ; di nhỏ cười gật đầu, không tự chủ được thở dài một tiếng: “Việc của Linh Linh sắp xếp ổn thỏa rồi, không cần gì phải lo lắng, nhưng ngược lại là chuyện của cháu…”

Nói đến đây liền ngừng lại, Trương Tiểu Du biết dì nhỏ đang tiếc cho hôn nhân của cô và Trần Sinh Phong.

Cũng đúng, từ khi bà biết chuyện ly hôn, hai vị trưởng bối rất hài lòng về Trần Sinh Phong, đối đãi với anh ấy giống như con trai ruột. Trong điện thoại khi gọi đến Nam Phi, khi cô nói hai người đã ly hôn rồi, giọng nói của dì nhỏ phát run, như bị đả kích.

Di nhỏ nắm lấy tay cô, nhìn về phòng ngủ đối diện, nghĩ đến cảnh hôm qua chăm sóc chồng nôn quay về, trong lòng có chút nghĩ ngợi linh tinh, trong giọng nói đem theo chút dò hỏi: “Cá nhỏ, hai đứa…

Trương Tiểu Du biết dì nhỏ muốn hỏi gì, lộ rõ ánh mắt mong đợi Cô hít sâu một hơi, âm thanh hạ thấp xuống: “Dì nhỏ, chúng cháu không thể tái hôn”

“Tại sao?” Dì nhỏ giống như không bất ngờ khi cô lại trả lời như vậy, nhưng nghe xong vẫn có chút thất vọng và kinh ngạc, nhất thời nói chuyện có chút nặng rề: “Cá nhỏ, khi biết hai đứa ly hôn, di thường xuyên mất ngủ, luôn nghĩ đến vợ chồng hai đứa sao lại mỗi người đi một ngả? Chuyện đứa con đã là quá khứ rồi, dì nghĩ cháu nên bỏ xuống đi, dì cảm thấy duyên phận của cháu và Sinh Phong vẫn chưa tận. Thật ra trong lòng dì vẫn muốn hai đứa có thể quay lại với nhau, ly hôn có thể là việc bình thường của đám trẻ các cháu, nhưng có không ít là vì kích động, sau đó cải thiện được là tốt..”

Trương Tiếu Du nghe xong lời dì nói, lông mi chớp chớp, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại nằm trong tay, chạm vào màn hình điện thoại, bên trên hiện lên bản ghi chép trò chuyện: “Dị Kỳ Nhiên” ba từ này vẫn còn.

“Thật ra lần này cháu quay về, còn một chuyện chưa nói” Cô nuốt nước bọt, giọng nói ấm áp “Chuyện gì?” Vẻ mặt dì nhỏ dâng lên sự nghĩ hoặc.

Trương Tiểu Du hít một hơi, cười nói: “Cháu đã có vị hôn phu rồi, là một quân nhân, đóng quân ở bộ đội Nam Phi, chắc sẽ sớm kết hôn thôi”

“Hả..” Di nhỏ bất ngờ.

“Di nhỏ, lần này dì không cần lo lắng cho cháu, cháu cuối cùng cũng có bến đỗ mới rồi Trương Tiểu Du đưa tay phủ lên tay của dì nhỏ.

Di nhỏ động động khóe miệng, không nói gì, chỉ có thể gật đầu.

Mặc dù nên vui vẻ đối với việc cháu ngoại mình có hạnh phúc mới, chỉ là nghe được tin tức này lại vô cùng bất ngờ, một lúc lâu sau bà mới có phản ứng Bà không ngờ rằng cô lại có một vị hôn phu ở Nam Phi, tốc độ phát triển nói đến chuyện kết hôn cũng quá nhanh rồi.

Cảm nhận được gì đó, Trương Tiểu Du ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Cánh cửa phòng đối diện không biết đã mở ra từ lúc nào, bóng dáng rắn rỏi của Trần Sinh Phong đứng đó.

Lời vừa nãy, chắc là anh đã nghe thấy rồi.

‘Vẻ mặt anh tuấn bị che khuất bởi bóng tối, giống như bức tranh sơn màu đẹp đế bị bỏ trong góc tối, không biết đã bị bỏ ở đó bao lâu rồi, ảm đạm không ánh sáng, đôi mắt hoa đào trong suốt khiến người khác cảm thấy tĩnh mịch.

Trương Tiểu Du thu lại tầm mắt, không nhìn qua nữa.

Hôm đó ăn cơm trưa xong, cô và Trần Sinh Phong cùng nhau lái xe về Sài Gòn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.