Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh

Chương 1663




Chương 1663

Tô Yến vẫn luôn lo lắng ghé sát tai ở bên cạnh cửa, vẻ mặt phức tạp mà lắng nghe đón nhận. Đúng là Trương Tiểu Du không từ chức, nhưng việc điều chuyển này so với từ chức còn khó tiếp nhận hơn gấp trăm lần. Trương Tiểu Du lại đi công tác dài hạn ở một nơi xa xôi như vậy. Muốn liên lạc chỉ có thể liên lạc qua Internet Tô Yến hai mắt đỏ hoe: “Trương Tiểu Du, cô thật sự muốn cái này sao?”

“Chim én, tôi đã có quyết định!” Ánh mắt Trương Tiểu Du khẽ chớp chớp, chậm rãi gật đầu.

Cô nhẹ nhàng nắm tay Tô Yến, hai người vốn là đồng nghiệp rồi thành bạn thân, và cả hai đã có một tình bạn sâu sắc.

“Tôi biết cô không muốn rời xa tôi, tôi làm sao mà muốn xa cô chứ? Nhưng mà Tô Yến à, tôi muốn rời đị!” “

Bốn chữ cuối cùng, tuy rằng giọng nói rất mềm mại, nhưng Trương Tiểu Du nói rất kiên định.

Trái tim Tô Yến khế run lên, nhìn thấy trong mắt đối phương một chút ánh sáng cũng không có, cô biết sự đau khổ của Trương Tiểu Du, muốn nói mấy lời khuyên can cũng không dám nói, chỉ đàng nuốt trở vào. Một lúc lâu sau, cô chỉ dám hỏi một câu: “Trương Tiểu Du, vậy thì…chuyện này bác sĩ Trần biết không?”

Khóe miệng Trương Tiểu Du hơi mím lại: “Sớm muộn gì anh ấy cũng biết”

‘Sau đó, cô đi phân loại một số tài liệu liên quan đến Nam Phi, làm xong, cô rời đài truyền hình.

Từ tòa nhà văn phòng bước ra, chiếc Audi A1 màu đỏ đậu bên đường đã biến mất, thay vào đó là một chiếc Cayenne màu đen đang đậu ở đó.

Dáng người cao ráo, thẳng tắp của Trần Phong Sinh đang dựa vào thùng xe, tay không hề đút túi quần, trên mặt đất in rõ bóng dáng cao gầy của anh, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh lập tức đứng thẳng người sải bước đi về phía trước để đón cô: “..” Trương Tiểu Du cau mày.

Rõ ràng là cô đã bị Lý Lan Hoa cố tình bán đứng.

“Lúc này, không bắt được xe đâu!”

Thấy cô nhìn qua bên đường, Trần Phong Sinh chặn tâm mắt lại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô đang buông thống xuống: “Cá vàng nhỏ, em còn đang trong tháng kiêng cữ. Đừng ở ngoài gió quá lâu, hãy mau lên xe! “

Trương Tiểu Du không từ chối thêm nữa, vì quả thực, như anh nói, lúc này hầu như không có taxi Cô gật đầu, tiến lên phía trước, mượn cớ rời khỏi bàn tay anh, và nói: “Cảm ơn anh…”

Trần Phong Sinh lại nghe cô nói hai chữ xa lạ như vậy, thân thể đột nhiên cứng đờ.

Trương Tiểu Du dường như không cảm nhận được, cô mở cửa sau, cúi người ngồi vào.

Đôi tay anh dừng ở giữa không trung_chậm rãi thu lại, muốn kéo cô ra, muốn đem cô ngồi lên ghế phía trước, sau đó thất dây an toàn cho cô, nhưng khi chạm vào thân hình ngày càng gầy yếu của cô, Trần Phong Sinh đành nhịn xuống.

Rõ ràng là anh đã gửi bao nhiêu thuốc bổ, cũng như đồ ăn và canh bổ đều được thay đổi mỗi ngày, nhưng cô lại có vẻ như chẳng hề có da có thịt chút nào, ngược lại càng gầy đi Sau khi giúp cô đóng cửa xe, Trần Phong Sinh. ngồi vào ghế lái, khởi động chiếc Cayenne màu đen.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc này, mặt trời không còn gắt gỏng nữa, ánh nắng hắt vào từ kính cửa sổ ô tô không chói chang, tạo thành một khoảng sáng tối. Cảnh đường phố hai bên đang lướt qua với tốc độ không đổi. Trương Tiếu Du nghiêng đầu, như thể đang nhìn vào phong cảnh.

Trần Phong Sinh đang cầm vô lăng phía trước nhưng lại lén đang nhìn cô qua kính chiếu hậu xe.

Anh đã không gặp cô trong nhiều ngày t viện, cô gần như ở trong khu nhà ở của bệnh viện và không bao giờ ra ngoài, bởi vì anh biết được bản thân cô không muốn nhìn thấy anh, anh cũng không dám tùy tiện tới. Mỗi lần muốn mang đồ cho cô đều phải nhờ Lý Lan Hoa chứ không dám tự mình đưa.

Nhiều lúc, anh chỉ có thể ở dưới lầu, thỉnh thoảng thấy cô xuất hiện ở trước cửa sổ, có một vài giây ngắn ngủi hai mắt nhìn nhau, khi phát hiện ra anh, cô sẽ xoay người rời đi…

Ngay cả khi cô không ngồi ghế bên cạnh, nhưng ở trong cùng một không gian cũng đủ khiến anh ấy cảm thấy thỏa mãn nỗi nhớ mong của chính mình.

Xe đang từ trên cao đi xuống thì gặp lúc đèn đỏ.

Sau khi Trần Phong Sinh. dừng xe, anh mới quay đầu nhìn lại, trầm ngâm nói: “Nguyễn An đã bị Cục Công an bắt giữ, hiện tại đã được chuyển giao cho công tố viên để truy tố chính thức. Anh ta phạm tội bắt cóc và phải bị kết án ít nhất mười năm tù hoặc tù chung thân, chưa kể đến việc tình trạng vết thương của anh ta cũng nghiêm trọng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.