Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh

Chương 1603




Chương 1603

Đêm nay, Lý Lan Hoa có ca trực thế là hai người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.

Bọn họ đi công viên phía sau dãy phòng bệnh. Bấy giờ, không gian yên tĩnh, có ít bệnh nhân đi lại vào lúc này.

Tìm cái ghế dài, hai cô bạn ngồi xuống, tựa lưng vào thành ghế rồi nhìn những vì sao trên bầu trời đêm Trương Tiểu Du hỏi: “Ngày mai chú Lý xuất viện hả?”

“Ừm” Lý Lan Hoa gật đầu.

Trương Tiểu Du nghe xong bèn cười: “Lan Hoa à, bây giờ cậu có thể yên tâm được rồi nhé!”

Đôi mắt của Lý Lan Hoa khẽ chuyển động, nhìn về phía cô: “Cậu biết không Cá Nhỏ, cho tới hôm nay khi bác sĩ chính nói sẽ không có tác dụng phụ sau cuộc phẫu thuật và bố có thể xuất viện thì sự lo lắng của tớ mới biến mất. Bố mẹ đã lớn tuổi, khi già đi, cơ thể dễ mắc đủ thứ bệnh lớn nhỏ. Mặc dù tớ là bác sĩ, thường thấy sinh ly tử biệt nhưng khi nó xuất hiện với người thân của mình thì tớ vân cảm thấy kinh hoảng, sợ hãi”

Nói đến chữ cuối cùng, giọng nói của cô ấy mang theo chút run rẩy.

Trương Tiểu Du cũng bị xúc động theo, cô biết tình cảm mà Lý Lan Hoa dành cho bố mẹ của mình, thật ra cho dù con cái gặp đủ mọi chuyện, song, từ sâu trong tâm vẫn e sợ điều đó. Đổi lại là cô, nếu dì nhỏ hay chú nhỏ cần phải lên bàn phẫu thuật thì chắc cô cũng sẽ lo chết mất.

Cô nắm chặt tay đối phương: “Tớ hiểu mà. Cũng may ông trời có mắt, người hiền lành sẽ sống lâu”

“Đúng vậy!” Lý Lan Hoa gật đầu.

Hiếm lắm hai người mới có cơ hội trò chuyện với nhau như thế này, như quay trở về quá khứ ở trong căn nhà nhỏ tâm tình thiếu nữ. Trương Tiểu Du nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Lý Lan Hoa, quan tâm nói: “Lan Hoa à, thật ra cậu nên suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình.”

“Chuyện tình cảm sao..” Lý Lan Hoa vô thức lặp lại Không biết có phải do câu nói này ảnh hưởng hay không mà ánh sáng trong mắt của Lý Lan Hoa dần ảm đạm, cô ấy cúi đầu, đút tay vào túi áo khoác trắng, lấy ra một điếu thuốc rồi lấy một chiếc bật lửa nhỏ xinh từ túi bên kia.

Quay về một hướng trống trải, “phựt” một tiếng đốt điếu thuốc.

Trương Tiểu Du sững sờ.

Nhận ra cô còn ở bên cạnh mình, Lý Lan Hoa nhanh chóng nhả khói thuốc qua một bên, cũng may gió thổi một chút liền tan đi: “Tớ biết bây giờ Cá Nhỏ đang mang thai, không nên hít phải khói thuốc lá nhưng hiện tại tớ quá cần thuốc, hãy cho tớ hút hai lần”

Điều Trương Tiếu Du chú ý không phải thứ này mà cô mở to mắt, giật mình nhìn chảm chảm cô ấy và hỏi: “Lan Hoa này, từ khi nào… cậu học hút thuốc vậy?”

“Từ rất lâu trước đây” Lý Lan Hoa nhún vai trả lời.

Tiểu kịch trường: tư thế.

Liếc nhìn vào bên trong thì trông thấy Trần Phong Sinh vắt chéo hai chân, trong tay là máy tính.

Trương Tiểu Du khá bất ngờ: “Này cầm thú, anh đang đọc cái gì thế?”

Anh rất ít khi lên mạng, chắc không thể chơi game, cô tò mò muốn xem anh đang làm gì trên máy mà lâu đến thế: Trần Phong Sinh khế nhướng đôi mắt đào hoa của mình: “Nghiên cứu vài tư: thế thôi”

“Tư thế gì?” Trương Tiểu Du nghỉ ngờ.

Trần Phong Sinh xoay màn hình lại cho cô xem, môi mỏng nhếch lên: “Vài tư thế trên giường thích hợp cho phụ nữ mang thai”

“Mặt Trương Tiểu Du đỏ bừng lên.Tên miền mới của bên mình là AzTruyen.net. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Trên màn hình là đủ loại tư thế khiến cho vệt đỏ trên mặt cô giống như bụi cỏ sinh trưởng tốt lan đến vành tai.

Trương Tiểu Du vội quay mặt sang chỗ khác.

Quá cay con mắt rồi.

Trần Phong Sinh khép máy tính lại, sống lưng thẳng tắp đứng dậy từ ghế sofa, anh nhíu mày nói: “Tới nào bà Trần, chúng ta thực hành một chút.”

“…” Trương Tiểu Du thấy tình hình không ổn bèn nhấc chân như được bôi dầu chạy.

Nhưng vừa mới bước thì cả người bị lôi vào trong phòng ngủ, nằm dài lên chiếc giường lớn kia.

Ừm, bắt đầu thực hành tư thế…

Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn cô ấy, cô chợt cảm giác mấy năm nay cô ấy đi bôn ba nước ngoài, có vẻ sống không tốt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.