Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh

Chương 1584




Chương 1584

“Trong suốt một khoảng thời gian dài, chỉ cần em nhắm mắt lại thì hình ảnh kinh hoàng của đêm đó lại hiện ra. Em không chắc chẳn được liệu mình có thể bước ra khỏi bóng tối đó hay không, vì thế, lúc đầu thì anh nhắc đến chuyện về nước, em đã khôi đi. Không phải là vì sự nghiệp, mà là vì em cần thời gian, cần rất nhiều thời gian mới có thể đối mặt được ..”

Trong bốn năm qua, cô ở New York một mình, ngoài việc ngày đêm nhớ anh, cô cũng rất cố gắng để bản thân không bị những bóng đen đó dày vò.

Nhưng suy cho cùng, những chuyện như vậy đối với người phụ nữ mãi là những vết thương không thể hàn gắn được.

Tống Giai Lệ dừng lại một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Nguyễn An, anh ấy…”

“Sau khi về nước, em nhận ra chúng ta không thể nào quay lại được.

Nguyễn An đã theo đuổi em rất nhiều năm, khi em một mình ở NewYork luôn hết lòng chăm sóc. Sau khi biết em vì anh mà tự sát, anh ấy vẫn kiên trì quan tâm em, em muốn có một khởi đầu mới, vì thế đã đồng ý lời cầu hôn của anh “Trước khi quyết định đăng ký kết hôn, em đã nói với anh ấy rằng em không thể sinh con. Nếu anh ấy chấp nhận thì mới kết hôn. Lúc đó anh ấy đã hứa với em và tôn trọng sự lựa chọn của em! Trong tuần trăng mật ở Maldives, anh ấy đã biết được bí mật của em. Em nghĩ đã là vợ chồng thì không nên giấu diếm chuyện gì nên đã nói hết với anh ấy, nghĩ tình cảm anh ấy dành cho mình thì có thế bao dung được…

Tống Giai Lệ cười tự giễu, đưa tay lau những giọt nước mắt lăn dài trên má, chỉ còn lại khóe mắt đâm lệ, chua chát nói: “Thực ra, em không trách Nguyễn An, anh ấy nói không có gì sai, thực sự là em đã có lỗi với anh ấy rất nhiều. Em hiểu được sự tức giận của anh ấy. Vì thế, sau khi anh và chị Du về nhà em đã không không báo cảnh sát”

“Em là một người phụ nữ không thể sinh nở được. Không riêng gì anh ấy, bất kỳ người đàn ông nào khi sống cùng em, cho dù là yêu em như thế nào đi nữa, nghĩ đến em đã từng vì một người đàn ông khác mà bị bao nhiêu người đàn ông ngoại quốc …đến nối phải cắt đi tử cung, không thể sinh con, thậm chí đến cả sinh con trong ống nghiệm cũng không thế!”

Nói xong lời cuối cùng này, trong phòng bệnh giường như chỉ còn lại tiếng nước rơi trong ống truyền, đều đặn hai giây một lần, sự im lặng kéo dài rất lâu. Tên miền mới của bên mình là AzTruyen.net. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh xám xít, tế bào khắp cơ thế dường như trở nên lộn xộn, anh ngồi trên ghế cứng ngắc như một pho tượng, từ đầu đến cuối không hề thay đối tư thế.

Quả táo nơi yết hầu lăn đi lăn lại mấy lần trước khi thốt ra thành tiếng: “Giai Lệ, tại sao trước nay em chưa từng nói với anh? Sau bốn năm về nước cũng không nói gì với anh?”

Ngay cả khoảnh khắc cô lựa chọn kết thúc cuộc đời mình, cô cũng chưa từng nói với anh .

“Em không muốn anh thương hại em!” Tống Giai Lệ nặng nề lắc đầu. “Phong Sinh, em cũng có tự trọng của em. Năm đó em từ NewYork về tìm anh, thứ mà em cần là tình yêu của anh chứ không phải tình thương! Nếu như anh vì tình thương mà đồng ý quay lại với em, tình yêu không đơn thuần như vậy, em không cần!”

Trần Phong Sinh chưa từng nghĩ, phía sau sự trả thù năm đó lại có sự liên quan như vậy. Anh đã về nước nhiều năm như vậy, anh không hề biết răng Tống Giai Lệ luôn giấu kín trong lòng, nếu như không có chuyện bạo hành gia đình lần này thì có lẽ cả đời anh cũng không thể nào biết được.

Anh cứ tưởng rằng, bốn năm trước Tống Giai Lệ lựa chọn không cùng anh về nước chỉ là cô ấy không thế từ bỏ sự nghiệp múa ba lê của mình, anh không thế ngờ lại có một lý do nặng nề như vậy.

Nếu như Tống Giai Lệ sau khi về nước nói cho anh biết tất cả những chuyện này, thì ngày hôm nay liệu sẽ có một kết cục khác không?

Anh sẽ lựa chọn cùng cô ấy bắt đầu lại không?

Sau khi cuộc hôn nhân hợp đồng bốn năm kết thuốc, liệu anh ấy có thực sự buông tay Trương Tiểu Du.

Câu trả lời lại là không!

Trần Phong Sinh biết rất rõ chuyện này, năm đó khi lựa chọn quay về nước, một khi đã quyết định rời đi, nhất lại là đi vô thời hạn, thì anh đã xác định rất rõ tình cảm của mình. Hơn nữa sau này khi biết rõ chân tướng sự việc, anh cũng không thể nào có thể từ bỏ Tiểu Du của mình.

Trên mu bàn tay, nổi lên đầy gân xanh. Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể thốt ra mấy từ: “Giai Lệ, anh xin lỗi!”

Muốn nói ra trăm vạn lời, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra ba chữ nhạt nhão và yếu ớt này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.