Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh

Chương 155 1




Chương 1551

“Em lấy quần áo cho anh à?”

Trần Phong Sinh sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết sau khi hiểu ra, mặt mày hớn hở, “Anh còn tưởng là em..”

Lúc đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô rồi cô quay lưng bỏ đi, cho đến khi trở về phòng vẫn xụ mặt ra, vừa rồi anh còn tưởng đâu cô sẽ thu dọn đồ đạc và trở về Sài Gòn, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi.

“Em tin anh, Cầm thú ạ!” Trương Tiếu Du chợt khẽ khàng lên tiếng ngất lời anh.

“Em nói gì cơ?” Trần Phong Sinh nhướn mày lên cao hơn cả khi nấy.

Trương Tiểu Du bị khóa chặt trong đôi mắt đào hoa của anh, bên trong như có ánh lửa, cô không còn giả vờ tức giận như trước nữa mà bật cười, rồi chậm rãi nói: “Em bảo là, em tin anh, tin anh và cô ấy không có quan hệ gì với nhau, là cô ấy có ý đồ với anh và chủ động dụ dỗ anh”

“Thật sao?” Trần Phong Sinh ung dung.

Trương Tiểu Du không né tránh ánh mắt của, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vị trí ngực trái của anh, “Ừ, quan trọng là ở chỗ này của anh!”

Mặc dù lúc đó khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong cô rất sửng sốt, nhưng khi quay ngoắt bỏ đi ra thang máy, thật ra cô cũng lờ mờ đoán được, tâm sự của Chu Lan Vy rõ mồn một như thế, ngay đêm đầu tiên cô đến, đã không nhịn được chạy hẳn tới phòng, hơn nữa, cô y tá ở lầu một đã nói rằng chính Phó chủ nhiệm Lưu gọi điện thoại nên giữa chừng anh mới đi tới phòng họp.

Chẳng qua vừa rồi cô chỉ cố tình giả vờ, chứ không ghen tuông hay tức giận thật.

Trương Tiểu Du rất nghiêm túc khi nói tin anh.

Trong quá khứ, cả hai đã có nhiều hiểu lãm về chuyện của Tống Giai Lệ, vô tình dẫn đến vụ li hôn sai lầm, bây giờ cô muốn bắt đầu lại với anh, thì nên dốc lòng vun vén cho mối quan hệ này, cô không muốn lịch sử lặp lại một lần nữa nên cần phải tin tưởng lẫn nhau.

Người cô bỗng nhiên nhẹ bắng, chiếc ba lô trên tay rơi xuống đất.

Trương Tiểu Du định cúi đầu nhặt, nhưng Trần Phong Sinh đã bế cô lên, sải bước đi vào phòng ngủ.

Cô lại được đặt xuống cuối giường, cảm bị nâng lên, những nụ hôn tới tấp đáp xuống, miệng cô bị môi và lưỡi của anh bịt kín.

Trương Tiểu Du bị nụ hôn của anh làm cho thở không ra hơi, khó khăn lắm mới dứt ra được để hít thở mấy hơi, chẳng mấy chốc đã lại bị đôi môi mỏng của anh đuổi theo, cho đến khi hai má cô đỏ bừng, cả người mềm nhữn, Trân Phong Sinh mới kết thúc nụ hôn này.

Gáy bị tay anh giữ chặt, mặt vùi vào trong lồng ngực.

Có thể cảm nhận được nhịp tim rộn ràng ở nơi mà khi nấy Trương Tiểu Du chạm tay vào Trần Phong Sinh quỳ trên một chân trước mặt cô, vừa khéo ở ngang tầm với cô, tuy răng tư thế không được thoải mái, nhưng anh vẫn giữ nguyên, ôm chặt cô vào lòng, không gian như ngưng đọng lại, hai người họ cứ lặng lẽ ôm lấy nhau như vậy.

Hàng mi của Trương Tiểu Du rũ chớp chớp, chọc ngón tay lên cơ bắp anh, “Cầm thú, có thật là vừa rồi không chạm vào một cọng tóc của cô ấy không đấy?”

Trần Phong Sinh trầm ngâm một chút, lười biếng hỏi ngược lại: “Chà, anh đẩy cô ta ra có tính không?”

Trương Tiểu Du khit mũi, túm lấy ngực áo anh, mặc dù nói tin anh nhưng suy cho cùng thì gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng, cô không nhịn được ngẩng đầu lên gõ một bên hỏi lại: “Cầm thú, Bác sĩ Vy đẹp thế, thân hình thì nóng bỏng, lại còn chủ động dâng lên tận miệng anh, mà anh không rung động chút nào á?”

“Không!” Trần Phong Sinh trả lời không đắn đo.

“Thật không?” Trương Tiểu Du lên tiếng xác nhận lại giống như anh vừa làm.

Trần Phong Sinh gật đầu, lười biếng nhíu mày, nghiêm túc đáp: “Ừ, anh không hề đụng vào thứ không nên động chạm, cũng không nhìn thứ không nên nhìn!”

Khi nghe anh nói lời này, Trương Tiểu Du cảm thấy rất vui.

Nhưng nhớ lại cảnh tượng mình vừa trông thấy, cô vẫn cảm thấy nóng mắt, chồng mình bị phụ nữ khác dụ dỗ thì đâu thể nào không thấy khó chịu cho được, nhất là nghĩ đến thân hình bốc lửa của nữ bác sĩ kia, cô không khỏi ghen ty Cho dù đã bị vóc dáng cao lớn của Trần Phong Sinh che đi nhưng vẫn có thể thấy được đại khái, ngực tấn công mông phòng thủ, đường cong quyến rũ mê người, cộng thêm cách ăn mặc hở hang, nếu cô mà là đàn ông cũng chưa chắc đã có thể kiên cường trước cám dỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.