Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh

Chương 154 7




Chương 1547

Cô y tá đứng bên lặng lẽ thở dài Những điều nên nói đã nói rồi, không nghe theo lời khuyên thì chẳng trách người khác được!

‘Vào ngày thứ ba, Trương Tiểu Du cuối cùng đã uống hết được gói thuốc đông y thứ ba.

Đương nhiên là không có ngoại lệ, chính Trân Phong Sinh dùng miệng mớm, ép cô uống cạn, lần này cô được cho một cây kẹo mút.

Buổi sáng trước khi đi, Trần Phong Sinh đã nhắc cô rằng có thể cuộc họp sẽ kết thúc trong khoảng nửa ngày nữa, dự định sau khi kết thúc, sẽ đưa cô ra ngoài dạo chơi một vòng thủ đô, mặc dù không đi được những nơi tốn nhiều sức lực như leo núi Trầm, nhưng có thể đưa cô vào thăm quảng trường Ba Đình.

Đây thực sự là lần đầu tiên Trương Tiểu Du đến Hà Nội, nên ít nhiều gì cô cũng thấy khá phấn khích.

Dự tính khoảng hai giờ anh sẽ về khách sạn, nhưng đã ba giờ mà vẫn không thấy anh về.

Trương Tiểu Du không đợi được nữa, để tiết kiệm thời gian cộng thêm ở trong phòng cũng nhàm chán, nên cô mang theo thẻ phòng đi ra ngoài trước, định xuống lầu đợi anh.

Từ thang máy bước ra, sảnh khách sạn vẫn vô cùng nhộn nhịp, người ra vào tấp nập.

Trương Tiểu Du nhìn thấy trước mặt có vài bóng dáng quen thuộc, hình như là đông nghiệp ở bệnh viện Trần Phong Sinh, bởi vì sáng nào cũng ăn cơm ở nhà hàng, khi gặp mặt đều chào hỏi anh.

Có vẻ như họ đã quay lại được một thời gian và một số người đang đi về phía nhà hàng.

Trương Tiểu Du đắn đo, muốn xem trông ai quen hơn thì tiến lên nói chuyện, đang loay hoay thì đột nhiên có người gọi cô trước, “Cô Tiểu Du!”

Thấy một cô y tá mà mình đã từng gặp, cô vui vẻ nói: “Ngô Mai, hội thảo của các cô kết thúc rồi đấy à?”

“Vâng!” Cô y tá gật đầu.

Trương Tiểu Du không nhịn được hỏi, “Thế còn Cầm thú… khụ khụ, ý tôi là Trần Phong Sinh?”

“Bác sĩ Sinh cũng về cùng chúng tôi rồi mà!” Cô y tá đáp: “Nhưng khi tôi vừa vào thang máy thì hình như tôi thấy anh ấy nhận được cuộc gọi từ Phó chủ nhiệm Lưu, sau đó đi tới phòng họp thứ tư trên tầng ba. . Hình như có việc gì đó cần trao đổi, cô hãy tới đó tìm anh ấy!”

“Được rồi, cảm ơn cô!” Trương Tiểu Du mỉm cười.

“Không có chỉ!” Cô y tá xua tay.

‘Sau khi biết được anh đang ở đâu, Trương Tiểu Du cũng không gọi điện thoại quấy rầy, ngẫm nghĩ rồi đi thẳng vào thang máy.

Nhưng thay vì quẹt thẻ quay trở lại tầng đang ở thì cô đi đến tầng ba, nhìn những con số màu đỏ trong thang máy liên tục tăng lên Ở tầng ba.

Trần Phong Sinh đút một tay vào túi, tay kia cầm điện thoại di động, đôi chân dài uể oải bước lên thảm phòng họp thứ tư trước đây từng đến tham dự cuộc họp tạm thời với đồng nghiệp.

Anh vừa quay lại đợi thang máy thì nhận được điện thoại của Phó chủ nhiệm Lưu đã trở lại từ trước trên một chiếc xe khác, nói là muốn thảo luận với anh về nội dung tóm tắt của cuộc hội thảo, Trần Phong Sinh đương nhiên sẽ không từ chối, vì vậy nên không lên tầng trên ngay lập tức, mà giữa chừng ghé vào tầng ba.

Đi thêm hai bước nữa là tới phòng họp, anh gõ cửa.

Cửa không khóa, Trần Phong Sinh đẩy cửa đi vào, phòng họp thứ tư tương đối nhỏ, tạm thời là nơi yên tĩnh cho khách làm văn phòng tạm thời, bên trong có một chiếc bàn họp hình bán nguyệt với những chiếc ghế bọc vải nỉ màu đỏ.

Đảo đôi mắt hoa đào nhìn quanh, không thấy bóng dáng Phó chủ nhiệm Lưu đâu, mà lại thấy một dáng người mảnh mai khác.

Trần Phong Sinh nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Vy? Sao cô lại ở đây?”

Thấy Chu Lan Vy đứng dựa vào bức tường ở bên cửa, khi bước vào cửa, anh không để ý thấy ngay, cô ta mặc một chiếc áo măng tô mỏng có thắt lưng, phía dưới chỉ có chân trần và đi một đôi giày cao gót.

Lúc này Trần Phong Sinh vẫn chưa nghĩ ngợi nhiều, cho rắng Phó chủ nhiệm Lưu gọi cả cô ta tới.

Chu Lan Vy có vẻ căng thẳng, nhưng lại nhìn anh bằng ánh mắt ngượng ngùng, trả lời anh: “Bác sĩ Sinh, thật ra là tôi đã nhờ Phó chủ nhiệm Lưu gọi điện cho anh”

Nghe vậy, đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh bỗng nhíu chặt, trầm giọng hỏi: “Cô có việc gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.