Chương 1456
Hai cánh tay khẽ giật giật, quả nhiên cảm nhận được áo trước ngực có chút buông lỏng, cô vừa giơ tay khoác áo thì áo ngực căng ra, do động tác rút tay về dùng sức quá lớn khiến khuy áo bị buông lỏng.
Còn có chuyện nào túng quản hơn chuyện này sao!
Trương Tiểu Du thật sự khóc không ra nước mắt, lúc này cô đã sớm chẳng còn quan tâm khuỷu tay có đau hay không nữa, cố gắng chắp tay sau lưng, xấu hổ muốn thần không biết quỷ không hay mà cài lại khuy áo sau lưng lại.
Nhưng cái áo giống như muốn đối nghịch với cô vậy, mân mê hồi lâu, trên trái cũng đã lấm tấm mồ hôi mà vẫn không cài được.
Cảm nhận được hai lường ánh mắt quá rõ ràng kia nhìn đến, Trương Tiểu Du quản bách đến không chịu được, cô nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, mục đích chính là muốn tìm một cái nhà vệ sinh công cộng gần đây.
Ngay tại lúc cô đang không biết nên làm thế nào thì một đôi tay thon dài như ngọc bỗng nhiên vươn đến sau lưng cô.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da, Trương Tiểu Du lại giống như bị phỏng, đang định né tránh thì lại bị cả nửa người anh nghiêng đến bao phủ lấy: “Đừng nhúc nhích! Em còn muốn chạy sao?”
Nghe vậy, cô thành thật không dám động đậy nữa.
Liếm khóe môi, cố gng hít sâu một hơi, mặc dù Trương Tiểu Du rất muốn cố gắng xem nhẹ nó, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng xúc cảm lòng ngón tay hơi thô ma sát lên làn da sau lưng cô, da gà toàn thân nối nhanh chóng nổi lên Không biết là do vô tình hay cố ý, động tác của Trần Phong Sinh rất chậm.
Châm đến mức dáng ngồi của Trương Tiểu Du cũng sắp cứng ngắc, cuối cùng, đôi tay kia của anh cũng rút ra khỏi vạt áo của cô, sau đó cô ôm ngực, đỏ mặt như gấc trừng mắt nhìn anh.
‘Vừa rồi khoảnh khắc lúc anh cài khuy áo lại, đôi tay kia của anh có xẹt qua nách.
Trương Tiểu Du vừa thẹn vừa cáu: “Cầm Thú… anh!”
Trần Phong Sinh thụ tay lạu, xúc cảm mềm mại vẫn còn vương lại trên lòng ngón tay, khiến anh lúc thu tay lại có chút lưu luyến, giữa lông mày hiện lên sự lười biếng, anh nhếch môi: “Ngại quá, nhất thời không khống chế được!”
“Trương Tiểu Du cân răng Không biết có phải vì cảnh tượng kiều diễm vừa rồi mà nhiệt độ không khí bên trong xe đã trở nên khô nóng hơn không, lúc này bên trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh ngoài sự lười biếng thì còn có chút nóng bỏng, cảm giác dẫn vặt như tối qua không được ngủ ngon Trương Tiểu Du chỉnh lại quần áo xong, trực tiếp mở cửa xe đi xuống chờ ở bên ngoài Lưng dựa vào trên thân xe, cô hít thở không khí mới mẻ, lúc này mới cảm thấy cảm giác hoa mắt chóng mặt đã giảm đi không ít, trái tim cuối cùng cũng đần quay trở lại nhịp đập bình thường, lúc cô giơ tay dán lên gương mặt vẫn còn đang nóng, đột nhiên nghe thấy có người “chậc chậc” hai tiếng “Tuy là ở trong xe, nhưng lúc này trời còn rõ như ban ngày, dạy hư trẻ con là không tốt đâu!”
Trương Tiểu Du nghe thấy giọng nói này, trên gương mặt đỏ lựng lập tức xuất hiện vẻ kinh ngạc vui mừng, co ngẩng đầu quả nhiên thấy một gương mặt quen thuộc rơi vào trong đáy mắt, cô kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Lan Hoạt”
Cách đầu xe chỉ vài bức là một cô gái trẻ tuổi đang cầm một bó cấm chướng, trên người mặc áo lông đơn giản cùng quần ống thẳng, dưới chân là đôi giày thể thao, tóc được búi thành đuôi ngựa, để lộ gương mặt sạch sẽ thuần.
khiết, mặc dù là mặt mộc không trang điểm, nhưng vì do đường nét gương mặt rất sâu, môi hồng răng trắng, cho nên mang theo một vẻ đẹp tự nhiên mỹ lệ.
Lúc Lý Lan Hoa đi tới, Trương Tiểu Du cũng nhanh chóng tiến lên.
Trong nháy mắt hai người tay cầm tay, đồng thời cho đối phương một cái ôm, biểu thị sự vui sướng và kích động, cô quả thực không dám tin: “Trời đất ơi, cậu về từ khi nào!”
Từ bốn năm trước lúc cô kết hôn, Lý Lan Hoa cũng đã rời khỏi Sài Gòn, đến những nơi xa xôi ở nước ngoài làm tình nguyện cho Hội Chữ Thập Đỏ, ròng rã bốn năm trời chưa từng gặp nhau, hai người còn gần như là lớn lên bên nhau, tiểu học, trung học cơ sở rồi trung học phổ thông đều học chung một lớp, thẳng.