Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh

Chương 138 8




Chương 1388

Mặc dù hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần nhưng Trương Tiểu Du vẫn không được ngủ thẳng giấc. Cô phải đi cùng Tô Yến và con gái của cô ấy đến bệnh viện tư nhân.

Sau khi ca giải phẫu cấy ghép thành công, Linh Nhi bây giờ ngày nào cũng nhảy nhót tưng bừng chứ không giống còn vẻ làm con ma bệnh lâu năm. Có điều cô bé vẫn còn quá nhỏ nên để an toàn, cách nửa năm phải tới bệnh viện kiểm tra một lần.

Linh Nhi với hai cái kẹp tóc sừng dê xinh đẹp trên đầu đang loay hoay với con búp bê trong tay. Sau khi vào thang máy, cô bé đã hí ha hí hửng khoe với cô: “Dì Cá nhỏ. Dì nhìn xem, đây là quà mà ba con tặng sau khi đi công tác ở ‘Cannes về á. Nhưng mà nó không phải búp bê bình thường đâu nha, nó là thiên thần Vietorias Secret á”

“Đẹp lầm. Mai mốt Linh Nhi lớn lên cũng sẽ trở thành một người mẫu giỏi”

Trương Tiểu Du mỉm cười “Hì hi” Linh Nhỉ thẹn thùng cười với cô. Nhưng sau đó con bé xoắn xuýt nhăn gương mặt tròn trĩnh của minh lại trông rất buồn: “Nhưng ba con nói con gái không nên nổi tiếng quái”

Trương Tiểu Du thấy được vẻ phấn khích khi nhắc đến Trần Phong Niên trên gương mặt bé con, cô cũng biết được rằng con bé này rất ÿ lại vào ba nó.

“Yến, sao cô không kêu anh hai đi kiểm tra chung?” Cô không kìm được mà bật thốt Dù sao thì Trần Phong Niên cũng là ba ruột của Linh Nhi nên đáng lẽ phải báo cho anh ấy mới phải. Nhưng vừa hỏi xong thì cô đã hối hận ngay, quả nhiên, hai mắt Tô Yến tối lại ngay: “Anh ấy phải chuẩn bị hôn lễ nên bận lắm…”

Trương Tiểu Du cảm thấy ảo não không thôi. Vừa hay lúc ấy thang máy kêu một tiếng “đinh” rồi mở ra, cô cúi đâu ôm Linh Nhi vào lòng rồi vội àng lảng sang chuyển khác: “Thang máy đến rồi. Đi thôi, chúng ta cùng đi đánh đội cầm thú nào!”

Kiểm tra rất thuận lợi nên làm cũng rất nhanh. Nửa tiếng sau, bọn họ đã đi thang máy xuống dưới lầu.

Tô Yến thấy cô nhân lúc thang máy dừng lại ở khoa tim mạch thì nhìn quanh một hồi mới mở miệng cười: “Cá nhỏ, “Cầm thú” nhà cô cũng đi công tác sắp về rồi ha?”

“Ừ…” Trương Tiểu Du gật đầu. Cô thâm tính toán trong lòng rồi mới ngượng ngùng nói: “Hết thứ ba là anh ấy về. Còn hai ngày nữa!”

“May quát Cuối cùng cô cũng đã thoát khỏi tình trạng chăn đơn gối chiếc rồiI’ Tô Yến không từ bỏ cơ hội chọc cô.

Trương Tiểu Du bị cô ấy chọc đến mức đỏ bừng cả mặt, giãm mạnh cả chân: “Yến, cô dám nói những lời này trước mặt bé con sao!”

Bé con đang ôm búp bê vừa nghe đến đó đã dùng hai cái tay nhỏ bịt chặt lỗ tai, đã vậy còn chớp mắt ra vẻ “Bé con Linh Nhi không có nghe thấy gì hết á!”

“Con bé lươn lẹo này!” Trương Tiểu Du xấu hổ đến mức dở khóc dở cười.

Băng qua cây cầu thủy tinh thật dài rồi đi thẳng ra ngoài từ cửa phòng khám bệnh. Lúc vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy hình ảnh một chiếc xe màu trắng ngang nhiên nảm chân phía trước. Trần Phong Niên đeo kính nhảy xuống từ ghế lái Cô đã quen nhìn anh ấy ngồi trên xe công tác như một vị sếp lớn nên đây là lần đầu tiên thấy anh ấy tự lái xe Trương Tiểu Du dấu vết lốp xe để lại trên mặt đất mà âm thầm thở dài một cái Hóa ra hai anh em bọn họ lại có thói quen lái xe y chang nhau!

“Thình thích”

Con bé Linh Nhi vốn đang dùng tay trái và tay phải nằm tay hai người các cô ngày cả búp bê cũng chẳng cần mà hào hứng chạy đến bên ba nó.

Trần Phong Niên cúi người ôm chặt con gái vào lòng, hai đầu lông mày hờ hững phía sau tròng kính cũng xuất hiện vẻ dịu dàng. Sau đó anh ta hơi nhãn mày nhìn về phía Tô Yến rôi nói với giọng không vui: “Sao em không gọi cho anh Tô Yến nhìn hai cha con bọn họ rồi nhàn nhạt trả lời: “Chắc hẳn anh đang rất bận. Với lại dù gì cũng chỉ tới đây kiểm tra lại, em cảm thấy mình có thể tự, đi được nên không muốn làm phiền anh!”

“Thế nào gọi là làm phiền?” Trần Phong Niên tức giận, trầm giọng nói: “Tô Yến, anh là ba của Linh Nhỉ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.