Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Người xưa thường hay có câu nói hồng nhan bạc phận, dường như câu này quả đúng với Nhiếp Trường Hoan là một nữ diễn viên có sắc lẫn tài nhưng vận may dường như không mỉm cười với cô khi đóng phim mãi mà chẳng nổi tiếng, không chỉ vậy chồng sắp cưới thì bị con gái riêng của mẹ kế cướp mất, vai diễn nữ thứ số ba mà cô vất vả lắm mới giành được cũng không còn. Sau tất cả những chuyện đó cô đã quyết chí tìm cho mình một kim chủ để ôm chặt bắp đùi cầu thăng tiến.Vận may cũng đến với cô khi người đàn ông có tiền có quyền nhất Thành Đô âm thầm chìa chân cho Nhiếp Trường Hoan ôm, “Đến đây, ngủ với tôi, từ nay về sau em sẽ trở thành người muốn gì được nấy ở Thành Đô này!”
Bánh bao nhỏ đứng sau lưng cô liền thò đầu ra nhìn đại kim chủ sáng loáng ánh vàng, bi bô hỏi, “Đại kim chủ, có muốn mua một tặng một không...”
Nhiếp Trường Hoan mang theo một cái đuôi nhỏ bốn tuổi gả cho vị “hoàng đế không vương miện” - Giang Thiếu Huân, cô cố gắng khiêm tốn, không muốn khoa trương công khai tin tức kết hôn, nhưng người đàn ông kia lại nói với một đám ông chủ, quản lý cấp cao trong giới giải trí rằng, “Lúc vợ tôi quay phim, trong vòng ba trăm mét, tuyệt đối không được để bất kỳ giống đực nào xuất hiện, kể cả muỗi đực cũng không được!”
Mọi người đều biết Nhiếp Trường Hoan là chiếc xương sườn mềm của Giang Thiếu Huân, thậm chí chính cô cũng từng mừng thầm, tự nhủ tại sao mình lại có thể may mắn đến như vậy.
Mãi cho đến sau này, Tống Miên Miên trở về.
Giang Thiếu Huân chỉ cần con trai không cần cô, nhưng cô, thà rằng bản thân tay trắng rời đi, cũng tuyệt đối không bỏ rơi con trai mình.
Trong vòng một đêm, cô từ bà Giang biến thành tình nhân của Giang Thiếu Huân, tất cả mọi người đều chờ cô biến thành trò cười, nhưng cô, vẫn là người được Giang Thiếu Huân yêu thương nhất.
Có người không chịu nổi hỏi cô tại sao, Trường Hoan liền cười một tiếng đáp, “Không phải người ta vẫn nói chính thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm sao?”
Bình luận truyện