Chương 71: Người Đàn Ông Không Đứng Đắn Này, Thật Là Không Biết Xấu Hổ
Trường Hoan của anh không phải là một người vâng lời như vậy, Trường Hoan của thường ngày mỗi khi đối mặt anh có nhiều cảm xúc sinh động và tự nhiên hơn.
Mặc dù ngoan ngoãn cũng làm anh cảm thấy vui vẻ nhưng không phải vào lúc này, tâm trạng anh đang rất khó chịu.
Ánh mắt của Giang Thiếu Huân thâm thúy trầm lắng, anh siết lấy cánh tay của Trường Hoan, đôi môi mỏng hạ xuống cần cổ trắng nõn như thiên nga của cô, giống như là đang trừng phạt mà cắn một cái.
Trường Hoan nhíu mày, khẽ rên lên một tiếng vì đau, cũng né tránh một chút, Giang Thiếu Huân lại giữ eo của cô lại, không cho phép cô trốn tránh.
Đau đớn trên cổ dần biến thành tê dại, Trường Hoan cảm thấy sức lực toàn thân giống như bị rút đi, cả người đều dựa vào lồng ngực của Giang Thiếu Huân, cô nhắm mắt lại, lông mi cong dài khẽ run rẩy, Giang Thiếu Huân quá xấu xa rồi, chỉ biết làm những chuyện bắt nạt cô như vậy.
Cho đến khi cần cổ trắng nõn của Trường Hoan xuất hiện một dấu hôn rõ nét thì Giang Thiếu Huân mới hài lòng buông cô ra.
Trường Hoan sờ lên cổ của mình, nhìn vào gương, thấy dấu hôn vô cùng rõ ràng, cơ bản là không thể che đi được, lúc này cô mới vừa xấu hổ vừa tức giận mà giậm chân, “Anh tư, anh muốn em mặc quần áo kiểu gì đây hả? Bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao? Em còn muốn quay phim đấy.”
Không lẽ lúc nào cũng phải mặc loại quần áo có cổ cao để che lại?
Lúc quay phim có rất nhiều loại trang phục, đặc biệt là phim hiện đại, Trường Hoan vô cùng lo lắng, tức giận liếc Giang Thiếu Huân một cái, “Anh cố ý!”
Vì sao Giang Thiếu Huân lại phải hôn ở cái chỗ dễ thấy như vậy?
Rõ ràng là cố ý, cố ý để cho người khác nhìn thấy dấu hôn này, để cho họ biết rằng Nhiếp Trường Hoan đã sớm là hoa có chủ rồi.
Trường Hoan có chút tức giận giơ tay lau đi, kết quả càng lau càng đỏ, Trường Hoan tức không chịu được, xoay người, giơ nắm đấm đấm vào ngực anh, phồng má trợn mắt nói, “Ngoại trừ bắt nạt em thì anh còn biết làm gì nữa chứ?”
Cuối cùng thì phản ứng quen thuộc của cô cũng trở lại, tâm trạng của Giang Thiếu Huân chợt tốt lên rất nhiều, đôi môi mỏng của anh cong lên thành một đường cong nhàn nhạt, sâu trong ánh mắt có ý cười hiện lên, “Tôi không bắt nạt em thì bắt nạt ai?”
“Đi tìm cô nàng bé nhỏ ngày hôm qua mà bắt nạt, dáng người nuột nà, chân dài miên man, chắc đã phục vụ anh tốt lắm, có vậy mới khiến anh một đêm không về nhà.”
Trường Hoan xổ toàn bộ những lời nói cô vẫn luôn kìm nén trong lòng từ hôm qua ra ngoài, sau khi nói xong, dường như ngay cả chính bản thân cô cũng bị dọa, kinh ngạc tới mức hai mắt trừng lớn, vội vàng che miệng của bản thân lại.
Cô thật sự rất muốn đánh cho mình một bạt tai, sao lại không giữ được bình tĩnh như vậy?
Giang Thiếu Huân bật ra một tiếng cười trầm thấp, anh tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô.
Chẳng trách cô lại giận dỗi như vậy, hóa ra là đang ghen, anh cứ tưởng là cô không quan tâm anh có về hay không nên mới không quay về.
Giang Thiếu Huân giơ tay, lòng bàn tay hơi lạnh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Hoan lên, vuốt ve quầng thâm quanh mắt cô, “Thì ra Hoan Hoan đang ghen.”
“Mới không có…” Làm sao cô có thể ăn giấm được, chẳng qua cả đêm qua cô vẫn luôn gặp ác mộng, cô mơ thấy cô và anh cãi nhau một trận rất lớn, mơ thấy anh tức giận rồi đánh cô, mắng cô mà thôi.
“Tôi cùng với cô ta không có gì cả, em yên tâm đi.” Giang Thiếu Huân ôm cô vào lòng, giống như đang trấn an mà vỗ nhẹ lưng Trường Hoan.
Trường Hoan ngước mắt nhìn anh, trong đáy mắt đều là vẻ không tin, Giang Thiếu Huân làm ra vẻ cúi đầu xuống muốn hôn cô, Trường Hoan bị anh dọa, vội vàng giơ tay ra ngăn lại, “Anh tư, thật sự không được… Ngày mai em còn phải quay phim nữa…”
“Lúc tôi đi công tác, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện cho tôi, tôi sẽ mở máy suốt hai mươi bốn giờ, quan trọng nhất là…”
Giang Thiếu Huân còn chưa nói xong, Trường Hoan đã tiếp lời, con ngươi linh động của cô lóe lên ý cười, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, “Biết rồi, biết rồi, không được gần gũi với người đàn ông khác.”
“Biết như vậy thì tốt.”