Ôm Lấy Ánh Trăng

Chương 7




07. MẸ RUỘT

Edit: Tanfania

---

Ngày mai còn thi đấu nên hai người không dám chơi quá trớn, chỉ làm một lần.

Thẩm Niệm làm ổ trong ngực Lâm Hác, lúc anh sắp ngủ thì Lâm Hác bỗng hỏi: "Anh ơi, tranh vẽ của em anh đã vẽ chưa?"

"... Chưa vẽ."

"Ừ."

Mơ hồ cảm giác thấy sự mất mát của đối phương, Thẩm Niệm mơ màng nói: "Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Tiểu Hác là khi nào? Ta muốn vẽ cái này..."

Lâm Hác cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, không để ý người trong lòng còn chưa nói hết câu đã ngủ mất.

Lâm Hác cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc. Mỗi lần trở về thăm nhà nhìn thấy Thẩm Niệm ở nhà chờ cậu thì liền thấy rất hạnh phúc, những lúc ôm Thẩm Niệm rất hạnh phúc, mỗi khi dạo phố cùng Thẩm Niệm rất hạnh phúc, nhìn Thẩm Niệm vẽ tranh rất hạnh phúc, khi thân mật cùng Thẩm Niệm cũng rất hạnh phúc, chỉ cần là nghĩ đến Thẩm Niệm là đã cảm thấy cực kì hạnh phúc.

"Có lẽ là những khi đi chung với anh đi."

*

Thời gian thi đấu được xác định vào lúc hai giờ chiều hôm đó, địa điểm thi đấu ngai tại sân vận động của trường học Lâm Hác. Các thí sinh thi đấu đến từ các trường khác nhau, mỗi trường đều chọn ra một đội với những thành viên ưu tú nhất. Lâm Hác là sinh viên năm nhất duy nhất của trường bọn họ, bởi vì quá xuất sắc nên được nhóm đàn anh đặc cách cất nhắc lên thành thành viên chính thức.

Thẩm Niệm ngồi ở ghế Vip do Lâm Hác sắp xếp, anh nhìn xung quanh khán đài mới phát hiện làm gì có phụ huynh gì gì đó, tất cả đều là bạn bè của Lâm Hác cả. Xung quanh chỗ ngồi của Thẩm Niệm phần lớn là các sinh viên cùng trường với Lâm Hác, vì vậy kể từ lúc ngồi xuống đến giờ Thẩm Niệm vẫn luôn nghe thấy nhóm nữ sinh phía sau đang thảo luận về Lâm Hác.

"Lâm Hác đâu Lâm Hác đâu, ra sân rồi sao?"

"Sắp rồi!"

"Á á các cậu nhìn kìa, đó là tuyển thủ của trường chúng ta đấy!"

"A a a a! Lâm Hác ở phía sau!"

Thẩm Niệm dời ánh mắt về phía sau hàng ngũ tuyển thụ ra trận theo lời các nữ sinh, các đội viên quay lưng về phía khán đài này bước ra. Ngay lúc ánh mắt Thẩm Niệm đang khóa chặt trên người Lâm Hác thì đối phương dường như tâm ý tương thông quay đầu nhìn về phía anh nở nụ cười.

"A a a Lâm Hác nhìn bên này cười kìa!"

"Ôi mẹ ơi quá là đẹp trai luôn ớ!"

Các nữ sinh đều đang cực kỳ kích động vì động tác ngoái đầu của Lâm Hác, chỉ có Thẩm Niệm biết rõ Lâm Hác là đang nhìn mình cười. Loại công khai bí mật nhỏ giữa thiên hạ thế này khiến tim anh đập rộn lên.

Thẩm Niệm không hiểu rõ về bóng rổ lắm, anh không rành về thể thao, hiểu biết của anh về bóng rổ chỉ giới hạn ở việc tình cờ xem qua các trận thi đấu được chiếu lại trên TV mà thôi. Nhưng Thẩm Niệm có thể cảm nhận được lần này Lâm Hác phát huy cực kì tốt, mỗi một động tác của Lâm Hác đều toát lên sự kiêu ngạo, những lần dẫn bóng ném rổ, mỗi khi lắc đầu vẩy rớt mồ hôi rơi xuống, những lúc vì để mất điểm mà vẻ mặt xuất hiện nét không vui, mỗi lúc dành được điểm số mà vui vẻ nhếch miệng cười với Thẩm Niệm, anh cảm nhận được đó là thanh xuân rực rỡ của cậu, là ánh sáng mà anh hằng mong ước, nồng nàn và sáng chói như ánh mặt trời.

Thi đấu kết thúc, đội Lâm Hác giành được chiến thắng chung cuộc. Thẩm Niệm đứng dậy cùng các sinh viên ngồi trên khán đài vỗ tay nồng nhiệt, tiếng hoan hô bên tai mãi không dứt. Một Lâm Hác phấn chấn đứng trên sân chụp ảnh làm Thẩm Niệm cũng cảm thấy bản thân được cậu chiếu sáng.

Sau trận đấu, Thẩm Niệm đến hậu trường tìm Lâm Hác. Đối diện xuất hiện mấy sinh viên đi đến, Thẩm Niệm nhận ra là các đồng đội mà hôm đó Lâm Hác đã giới thiệu với anh, mấy sinh viên kia cũng nhận ra Thẩm Niệm, đi tới chào hỏi.

"Anh Niệm, đến tìm Lâm Hác hả? Cậu ta còn ở phòng thay đồ đó, anh vào đấy tìm là được, bên trong không có ai."

"Được, cảm ơn. Chúc mừng các cậu, hôm nay chơi rất tuyệt."

"Ha ha, chủ yếu là Lâm Hác đánh tốt, quả là mẹ nó trâu bò, hôm nay tên nhóc này có phải uống máu gà rồi không ha ha."

Một đám trẻ con to xác cười đùa rời đi, Thẩm Niệm tìm đến phòng thay đồ, gõ cửa hai lần. Giọng nói của Lâm Hác truyền ra từ sau cánh cửa: "Ai vậy?"

Thẩm Niệm trả lời: "Tiểu Hác, là ta Thẩm Niệm."

Phía sau cửa truyền đến tiếng bước chân đến gần, Lâm Hác mở cửa, nhanh chóng kéo Thẩm Niệm vào, bấy giờ anh mới để ý thấy cậu đang để trần nửa người trên, trên người vẫn còn chảy mồ hôi, anh vội vàng tìm quần áo khoác lên người cậu, nói: "Tiểu Hác mau mặc quần áo đàng hoàng vào, trời này dễ cảm lạnh lắm."

Lâm Hác cầm lấy quần áo, ấn vai Thẩm Niệm để anh ngồi lên ghế sô pha, nói: "Được rồi không sao đâu, anh ngồi đây đi. Tôi đang chuẩn bị đi tắm nên không mặc đồ. Anh ngồi chờ một lát, tôi đi tìm khăn mặt xem đâu rồi."

Thẩm Niệm nhìn hai cánh tay để trần của cậu lục lọi trong ngăn tủ, vẫn là không yên lòng, lại muốn đứng dậy cầm lấy quần áo: "Hay con mặc áo vào trước rồi tìm."

Lâm Hác quay đầu lại trừng anh, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, thấp giọng nói: "Ngồi yên, nếu không tôi không nhịn nổi nữa sẽ làm anh ngay tại đây đấy."

Lúc này Thẩm Niệm mới để ý thấy dương v*t đã sớm cương cứng của Lâm Hác, giấu sau chiếc quần nhỏ nhô lên như một túp lều. Thẩm Niệm lập túc im lặng ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế. Hormone căng tràn sau khi vận động là thứ mà ở tuổi này cậu vẫn chưa khống chế được.

Thẩm Niệm do dự nói: "Nếu không... Nếu không ta dùng tay..."

Lâm Hác cầm khăn mặt đi về hướng phòng tắm, nhìn anh nói: "Đừng đừng, ngay bây giờ nhìn anh thôi cũng làm tôi muốn bùng nổ rồi, anh vừa bắt đầu đảm bảo hai chúng ta sẽ cọ ra lửa đấy. Đợi một lát tắm xong tôi còn muốn dẫn anh đi ăn cơm, lần trước tôi đi ăn ở một quán nhỏ với bạn cùng phòng, mùi vị cũng rất được."

Thẩm Niệm không hề cảm thấy chán ghét khi Lâm Hác thẳng thắn bày tỏ tình dục đối với mình, ngược lại chính loại thẳng thắn này còn khiến anh cảm thấy hơi vui vẻ.

Lâm Hác vào phòng tắm, phòng thay đồ chỉ còn lại Thẩm Niệm. Tiếng nước từ phòng tắm truyền ra ngoài, Thẩm Niệm không nhịn được bước lại nghe lén, bên trong tiếng nước hòa lẫn với hơi thở tràn đầy dục vọng thỏa mãn của Lâm Hác, cậu đang tự an ủi. Thẩm Niệm bỗng thấy tò mò, những lúc Lâm Hác tự thẩm có phải cũng sẽ nghĩ đến mình hay không.

Lâm Hác tắm rất nhanh, mười lăm phút sau đã tắm rửa thay quần áo xong xuôi, cậu để nguyên một đầu tóc ướt đã muốn kéo Thẩm Niệm đi. Thẩm Niệm ngăn cậu lại, một bên nhắc nhở Lâm Hác để tóc ướt sẽ bị cảm đau đầu một bên cầm khăn đến giúp cậu lau tóc. Lâm Hác không hề thấy phiền, để mặc cho anh giày vò tóc mình. Đợi đến khi tóc khô được một nửa, Thẩm Niệm lại đội mũ ngay ngắn cho Lâm Hác rồi mới cùng cậu ra ngoài.

Lâm Hác dẫn Thẩm Niệm đến quán cơm "Tiệm cơm Người một nhà" lần trước, cậu đã đặt phòng riêng trước, sau khi bước vào chào hỏi với phục vụ thì đi thẳng vào.

Phòng riêng trang trí rất ấm áp, ngăn cách hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài. Lâm Hác gọi một bàn thức ăn thường ngày, có một số món là thứ Thẩm Niệm thích ăn nhưng vẫn chưa ăn lần nào. Khung cảnh mà hai người ngồi quanh bàn cơm ăn cùng nhau vừa nói vừa cười giống thế này chính là điều xa xỉ mà trước đây Thẩm Niểm từng mơ ước rất nhiều lần. Nhưng hiện tại ở bên cạnh Lâm Hác, mọi thứ dường như đều biến thành một việc xảy ra hằng ngày.

Cơm nước no nê, Lâm Hác đến quầy tính tiền. Quầy thu ngân không có người, Lâm Hác gọi với về phía phòng bếp ở sau: "Bà chủ, tính tiền!"

Giọng nói của một người phụ nữ từ đằng sau truyền đến: "Vâng, tới ngay!"

Người phụ nữ vén rèm lên, vội vàng bước đến quầy tính tiền nói: "Xin lỗi nha bạn học, sau bếp còn chút việc nên hơi chậm trễ."

Lâm Hác muốn nói không có việc gì nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ nọ, cậu liền ngây người. Gương mặt này rất quen thuộc với cậu, khi đó Lâm Hác còn rất nhỏ, bé Lâm Hác đã lén trộm một tấm hình cũ của Lâm Lập, trên đó là hình ảnh khá mờ của một người phụ nữ, người đó chính là mẹ ruột của Lâm Hác. Lúc này đây gương mặt trên tấm ảnh cũ trùng khớp hoàn toàn với gương mặt bà chủ quán trước mặt.

Lâm Hác cảm thấy cả thế giới như nhấn nút tạm dừng, mãi đến khi người phụ nữa kia lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cậu.

"Bạn học, bạn học ơi? Tổng cộng là hai trăm bảy mươi lăm đồng." Người phụ nữ lo lắng nhìn Lâm Hác.

Lâm Hác lấy lại tinh thần, cố gắng bình tĩnh nói: "A vâng, vâng. Quẹt thẻ ạ."

"A, Lâm Hác!" Có một bạn học nhận ra Lâm Hác cũng trùng hợp ăn cơm ở đây, trông thấy Lâm Hác liền lên tiếng chào hỏi.

"Khéo quá vậy, cậu cũng đến đây ăn cơm à!"

Lâm Hác nhanh chóng thu dọn, trả lời: "Đúng vậy, tôi đi cùng anh mình."

Vừa vặn Thẩm Niệm cũng bước tới, Lâm Hác thanh toán xong hóa đơn nhanh chóng dẫn Thẩm Niệm rời khỏi quán ăn.

Người phụ nữ nghe thấy cái tên "Lâm Hác" cũng ngây ngẩn một hồi, cô khó tin nhìn theo bóng lưng đi xa của hai người, hô hấp bỗng nhiên trở nên vô cùng khó khăn.

Buổi tối trở về, Lâm Hác nằm trên giường cố gắng nhớ lại khuôn mặt của bà chủ quán và hình dáng người phụ nữ mơ hồ trên bức ảnh. Cho dù đã trôi qua rất nhiều năm nhưng Lâm Hác cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, bà chủ kia chắc chắn là mẹ ruột của cậu.

Lâm Hác đã từng hỏi Lâm Lập rằng mẹ ruột của mình đang ở đâu, Lâm Lập nói cho cậu biết mẹ cậu đã chết rồi, cậu không tin. Sau này có một lần Lâm Lập uống say, Lâm Hác lại hỏi ông ta mẹ mình ở đâu, Lâm Lập túc giận bảo không biết, nói rằng loại đàn bà vô dụng đó biết đến để làm gì.

Từ lúc ra khỏi tiệm cơm Thẩm Niệm đã cảm nhận được Lâm Hác có gì đó không đúng, hiện tại Lâm Hác nằm trên giường lộ ra vẻ mặt phức tạp mở to mắt nhìn trần nhà, anh liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Niệm ngồi một bên yên lặng nhìn Lâm Hác, anh có hơi lo lắng nhưng lúc này anh chỉ có thể cho Lâm Hác một cái ôm an ủi.

Nhiệt độ từ cơ thể Thẩm Niệm truyền sang làm Lâm Hác hoàn hồn, cậu nhìn Thẩm Niệm, Thẩm Niệm nhẹ nhàng nói: "Nếu con không muốn nói ta sẽ không ép con, nhưng ta hy vọng có thể giúp được con. Tiểu Hác, con không chỉ có một mình, con còn có ta."

Lâm Hác vẫn là nói ra: "Tôi hình như gặp được mẹ ruột của mình, chính là bà chủ quán cơm kia."

Bàn tay đang vỗ nhẹ sau lưng Lâm Hác của Thẩm Niệm chợt cứng đờ, cảm giác kinh ngạc và sợ hãi bất ngờ xuất hiện bao phủ toàn bộ người anh.

"Tiểu Hác, có thể nào... là con nhầm lầm." Thẩm Niệm thử bình tĩnh.

"Có lẽ không đâu, tôi có hình của bà ấy."

Lâm Hác lấy ra một chiếc ví từ ngăn giữa của cặp sách, bên trong có nhét tấm ảnh chụp mẹ ruột của cậu. Thẩm Niệm nhìn tấm ảnh, khuôn mặt quả thật có phần giống với bà chủ quán nọ. Anh không biết phải đối mặt như thế nào, anh cảm thấy bản thân còn khẩn trương hơn Lâm Hác rất nhiều lần.

Nếu như Lâm Hác tìm được mẹ ruột rồi, vậy cậu có còn cần anh nữa không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.