Sáng ngày thứ hai, sau khi tan học, tôi đi về phòng cùng Vương Giai Phân.
Cô ấy nói: “Cái người kia, sáng nào tan học cũng đứng trên đường chặn mình lại, mời mình ăn cơm trưa, làm mình sợ chết khiếp.”
Vương Giai Phân vừa nói xong thì nhân vật chính xuất hiện khiến cô ấy vô cùng hồi hộp.
Đó là một người con trai to con mặc tây trang vải kaki, mái tóc như bị đốt cháy, nhuộm màu nâu, mặt dài vừa phải nhìn cũng được, chỉ là nhìn anh ta có chút thâm trầm.
Tôi nói: “Đẹp trai đấy chứ.”
Vương Giai Phân hoảng sợ nhìn tôi: “Cậu nghĩ vậy sao?”
Lúc này, tóc nâu đang đi về phía chúng tôi, anh ta nhìn Vương Giai Phân rồi lại nhìn chằm chằm tôi.
Tôi hất tóc, tay chống hông, lớn tiếng nói: “Này! Anh chính là người một mực quấy rối Giai Phân nhà tôi sao? Nói cho anh biết, hãy tránh xa Giai Phân ra, cô ấy là của tôi!”
Tóc nâu trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi.
Vương Giai Phân đứng bên cạnh kéo áo tôi, nhỏ giọng nói: “Sai rồi sai rồi, không phải anh ta đâu, là cái người đằng sau kia kìa.”
“Cái gì?” Tôi nhìn đằng sau tóc nâu, một người cao chừng 1m65, mắt đeo kính.
“Mẹ nó! Con trai gì mà lùn vậy, thiếu chút nữa thì nhìn không ra!” Tôi nhanh chóng ôm chầm vai Giai Phân, hất cằm về phía cái anh lùn lùn kia: “Anh gì này! Nghe cho rõ đây, Vương Giai Phân là người của tôi! Con mẹ nó, anh lo mà cách xa cô ấy cho tôi!”
Mắt kính ngẩn người, há mồm lắp bắp lộ ra hàm răng không đều nhau: “Cái. . . Cái… A, cô là con gái mà!”
Tôi nói: “Chúng tôi là lesbian, hiện tại anh đã biết rồi đó!”
Anh ta vẫn ngây ngốc: “Lesbian là cái gì?”
Vương Giai Phân điên tiết giải thích: “Chính là les! Chúng tôi là les! Anh đừng có tới quấn lấy tôi nữa!”
“Les là cái gì?”
Tóc nâu có lẽ không thể chịu nổi nữa bèn kéo cổ áo anh ta rồi nói: “Ngu đần! Les, lesbian, nói đúng hơn là hai người bọn họ đồng tính luyến ái!”
“A a!” Mắt kính hoảng sợ kêu lên, “Đồng tính luyến ái? Đồng tính luyến ái không phải chỉ nam thôi sao?”
Ba người chúng tôi sắp té xỉu.
Tôi hôn chụt một cái lên má Vương Giai Phân, đưa ngón giữa lên trước mặt anh ta nói: “Anh bây giờ biết cũng chưa muộn, sau này đừng xuất hiện trước mặt Giai Phân nhà tôi nữa, nếu không bà đây đánh chết anh! Biết chưa?”
Vẻ mặt mắt kính đau lòng quay đầu vừa chạy vừa khóc.
Tôi đắc ý ngẩng đầu cười, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của tóc nâu, anh ta cười híp mắt nhìn tôi nói: “Các cô lừa được cậu ta nhưng không lừa được tôi đâu, các cô đâu phải là les gì, rõ ràng là hai cô gái bình thường.”
Tôi vẫn ôm vai Vương Giai Phân, khiêu khích nhìn anh ta nói: “Vậy thì ngại quá, có lẽ lúc nãy anh đã nhìn nhầm, chúng tôi là les chính cống, làm phiền anh trở về an ủi người bạn bé nhỏ của anh nhé.”
Anh ta “Hứ ” rồi một tiếng bật cười, bước nhanh đến bên cạnh tôi, sau đó bất ngờ hôn lên má tôi một cái.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, phản ứng đầu tiên chính là tặng cho anh ta một cái tát.
Anh ta nhanh bắt được tay tôi, cười hì hì: “Cô xem, mới bị tôi hôn một cái mà mặt đã đỏ như thế, rõ ràng là cô gái bình thường. Đúng rồi, tôi tên Đường Duệ, cô tên gì?”
Một cánh tay của tôi bị anh ta nắm, đành dùng bàn tay còn lại để đẩy, tôi kêu to: “Tôi là bà nội anh!”
Vương Giai Phân bên cạnh luống cuống: “Mau thả cô ấy ra! Thả cô ấy ra!” Đang nói, đột nhiên cô ấy im lặng, đẩy nhẹ tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Trần Kết, đó không phải là. . . Diệp Tư Viễn sao?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của Diệp Tư Viễn ở đằng sau Đường Duệ cách đó không xa.
Diệp Tư Viễn nhìn chúng tôi, ánh mắt của anh rất lạnh.
Anh đeo túi xách chéo qua người, mặc chiếc áo sơ mi ca-rô màu vàng, áo len trắng cổ V, tay áo buông thỏng bên cạnh. Thời tiết đang dần nóng lên, mọi người đều phải mặc quần áo mỏng, Diệp Tư Viễn không còn cách nào cất giấu hai cái tay áo kia nữa, anh tàn tật, ai nhìn chũng biết ngay.
“Diệp Tư Viễn!” Tôi hấp tấp gọi anh, định chạy tới nhưng cánh tay lại bị tên Đường Duệ đáng ghét bắt lấy “Con mẹ nó nhà anh! Có buông ra không thì bảo!” Tôi bắt đầu đá, dùng tay khác đánh anh ta.
Đường Duệ nhìn tôi rồi quay lại nhìn Diệp Tư Viễn, sau đó anh ta buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay tôi ra.
Anh ta nói: “Thì ra em chính là Trần Kết? Anh rất thích em… em có đồng ý qua lại với anh không?”
“Anh đi mà qua lại với tổ tông nhà anh!” Vừa thoát thân tôi lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Tư Viễn, may là anh không tức giận bỏ đi.
Tay tôi đặt ở eo anh, tôi nói với Đường Duệ: “Anh hãy nghe cho kỹ, Diệp Tư Viễn là bạn trai tôi, mãi mãi là như vậy! Ai cũng không thể chia cắt chúng tôi!”
Lời vừa nói xong tôi liền cảm thấy có gì đó khá kỳ lạ, bởi trong tiềm thức, tôi cảm thấy tên Đường Duệ này không tầm thường chút nào.
Đường Duệ cười khẩy, anh ta nhìn lướt qua Tư Viễn nhà tôi, lại nhìn tôi rồi nói: “Trần Kết, nhìn em xinh đẹp như vậy, không ngờ khẩu vị lại kém đến thế.”
Diệp Tư Viễn cứng đờ người khiến tôi tức đến mức không thể thốt được lời nào.
Những gì Đường Duệ nói vào ngày hôm nay, cả đời này đừng mong tôi tha thứ!
* * *
Tôi cùng Diệp Tư Viễn đến căn tin mua đồ ăn gói lại rồi đem về phòng anh. Lưu Nhất Phong và Phùng Tiếu Hải chưa ăn xong nên chưa về.
Diệp Tư Viễn vẫn im lặng không nói gì, tôi không thể nhịn thêm, nói: “Anh sao vậy, người bị trêu chọc là em mà, anh nói gì đi?”
Anh vẫn không lên tiếng.
Tôi chu miệng ngồi xuống bên cạnh anh: “Diệp Tư Viễn, vừa rồi thấy bạn gái anh bị người ta bắt nạt, sao không chạy đến giúp hả?” Đây là nhằm trả đũa anh nhưng cũng là lời nói thật của tôi, tôi không thấy mình sai ở chỗ nào, anh tức cái gì cơ chứ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi: “Anh có thể giúp em sao? Tên đó cầm tay em, anh cho em là biết anh muốn đánh chết hắn, em có tin không?”
“Em tin.” Nghe anh nói vậy, tôi rất vui mừng, cái đồ ngốc này thì ra là đang giận dỗi, tôi nói “Anh có thể đá anh ta mà, đá vào đũng quần ấy, cho anh ta đoạn tử tuyệt tôn luôn, sau này sẽ không dám đùa giỡn người khác nữa!”
Diệp Tư Viễn vốn đang buồn bực nhưng khi nghe tôi nói vậy anh lại bật cười. Anh nói: “Tiểu Kết, anh thật sự là hết cách với em, đúng rồi, lúc đó em đang làm cái gì? Anh đứng đằng xa thấy em hôn lên má của cô bạn bên cạnh.”
Sau đó, tôi lại bị một tên cầm thú hôn lên má, tôi nói tiếp lời anh… tất nhiên là nói ở trong lòng rồi.
Tôi ôm eo Diệp Tư Viễn, đặt đầu lên bả vai anh: “Em chính là đi ngăn chặn mấy cái đuôi đào hoa cho bạn mình thôi.”
“Anh thấy em mới là người đào hoa.”
Ôi! Giọng quá chua luôn, tôi sung sướng trêu anh: “Diệp Tư Viễn, anh ghen đấy à?”
“Anh không ghen!” Anh mạnh miệng.
“Khụ! Coi như là bị chó cắn một cái đi, em còn không để ý nữa, anh đừng để trong lòng. Mà này, em phải đi rửa mặt đây, thật ghê tởm, không biết anh ta có bệnh truyền nhiễm hay không nữa.”
Tôi vừa nói vừa buông anh ra, chạy vào nhà vệ sinh để rửa tay, anh nói với sau lưng tôi: “Tiện thể em nhớ kỳ cọ cả tay nữa nhé, rồi chúng ta ăn cơm.”
“A, được .” Tôi đáp, “Hôm nay món ăn không tệ, em lại có đầy một bụng tức, phải ăn thật ngon mới giải tỏa được, Diệp Tư Viễn, anh cũng rửa tay đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền ngẩn người, thật muốn vả một cái vào miệng mình.
Quả nhiên, anh không nói gì, tôi ấm ức cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.
Anh đứng lên, cúi người hôn lên trán tôi: “Anh không sao, anh đi rửa chân, chúng ta ăn cơm.”
“Vâng.” Tôi buồn bực đáp lời, trong long rất khổ sở.
* * *
Thời gian sau đó Đường Duệ không thấy xuất hiện, cái anh mắt kính cũng không còn bám theo Vương Giai Phân nữa, chúng tôi tiếp tục sống những ngày tháng nhàn nhã tự tại, chẳng bao lâu thì quên mất chuyện này.
Tôi và Diệp Tư Viễn càng ngày càng hòa hợp với nhau, chúng tôi rất ít gây gỗ bởi anh vốn là người ôn hòa hướng nội, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng thì lúc nào anh cũng cười được. Có lẽ là do tai nạn từ mười năm trước khiến anh phải chịu đựng mọi loại đả kích, cho nên những chuyện vặt vãnh này anh không cần phải lưu ý.
Mà tôi, tôi cho rằng bản thân cũng là người kiên cường, tôi lựa chọn ở bên Diệp Tư Viễn nên đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý chống lại những chuyện ngoài ý muốn. Tôi chưa bao giờ vì cuộc sống bất tiện do hai cánh tay bị cụt của anh mà oán trách hay gây gổ. Tôi biết anh luôn cố gắng hết sức mình làm những gì tốt nhất mà anh có thể, anh biết mình không thể trở thành một người bạn trai hoàn thiện, nhưng vì tôi, những chuyện trước kia anh không làm thì bây giờ anh đã bắt đầu làm thử. Ví dụ như, ngày chủ nhật tôi kéo anh đi dạo phố, mắt thẩm mĩ của anh rất tốt, luôn chọn được những bộ quần áo thích hợp cho tôi; trước khi thi giữa kỳ, tôi lôi kéo anh tới thư viện để cùng nhau tự học vào buổi tối, chúng tôi mỗi người một quyển sách, lẳng lặng đọc; chúng tôi cùng tới các quán ăn ngon trên phố mua đồ ăn về. Những món trước đây Diệp Tư Viễn không ăn, từ khi hẹn hò với tôi anh bắt đầu ăn đồ nướng, ăn đậu phụ, khoai nướng, còn bị tôi bắt phải uống trà sữa trân châu ngọt chết người.
Tôi rất hưởng thụ cảm giác sóng vai bên anh vừa đi vừa ăn đồ chung. Tay tôi giơ cao xiên thịt dê, anh hơi cúi đầu gặm thịt từ cái xiên đó, tôi cầm khăn giấy lau miệng cho anh, lúc ấy anh sẽ nhìn tôi mỉm cười dịu dàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi phát hiện ra trên thế giới này còn rất nhiều người tốt. Trong trường, chuyện tôi và anh quen nhau dần dần lắng xuống. Mỗi khi tôi quang minh chính đại ở bên anh cũng không còn nhiều ánh mắt khác thường như trước nữa.
Tất cả mọi người đều không thể phủ nhận Diệp Tư Viễn là một con người tài hoa, các tác phẩm của anh thường đạt giải thưởng cao, mấy lần tham gia triển lãm; các tác phẩm đó của anh hết sức mới mẻ, độc đáo, hấp dẫn được cả ánh mắt của các nhà thiết kế thời trang; ngay cả tác phẩm thư pháp của anh cũng hay bị thầy giáo trong trường cầm về trang trí nội thất.
Với tôi mà nói anh chính là thiên sứ, một thiên sứ không cẩn thận mà làm gãy mất đôi cánh huyền diệu, có lẽ rất khó khăn để thiên sứ ấy bay lên thiên đường, nhưng không ai có thể ngăn cản anh dùng cách thức của riêng mình để bay lượn.
Tôi hi vọng sẽ được làm người bạn trên suốt quãng đường bay lượn đầy gian khổ của anh, anh là mối tình đầu của tôi và tôi cũng tin chắc rằng anh là người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này.
Chỉ là trong lòng Diệp Tư Viễn vẫn còn một khúc mắc nhỏ.
Anh không cho tôi nhìn thấy thân thể anh.
Anh luôn mặc những chiếc áo có tay khi đứng trước mặt tôi, tôi biết hai cánh tay này không khác gì tử huyệt của anh. Anh chưa muốn gỡ bỏ, tôi đương nhiên sẽ không miễn cưỡng.
* * *
Một buổi chiều chủ nhật của tháng 4.
Lưu Nhất Phong, Phùng Tiếu Hải cùng mấy bạn học đi vào trong thành phố chơi, bọn họ nhường căn phòng này lại cho chúng tôi, để tôi và anh có được một không gian riêng thoải mái hơn.
Chúng tôi kéo rèm cửa sổ, tắt đèn, khóa cửa lại, ôm nhau nằm trên cái giường thấp chật hẹp của Diệp Tư Viễn, xem phim trên laptop.
Tư thế của chúng tôi vô cùng thân mật, Diệp Tư Viễn mặc dù không thể ôm tôi, nhưng anh lại tựa vào cái gối ở đầu giường rồi để tôi thoải mái dựa vào ngực anh, đầu tôi đặt trên bờ vai rắn chắc, còn tay phải của tôi vòng qua ôm lấy eo anh, tay trái vẽ vòng vòng lên ngực anh.
Chúng tôi đang xem một bộ phim điện ảnh nói về tình yêu.
Tình tiết rất cảm động, dĩ nhiên là không thiếu được màn ôm hôn, lăn lộn trên giường rồi.
Âm nhạc phát ra nghe thật êm tai, hình ảnh đẹp mê người…
Làm tôi cảm thấy thân thể hơi nóng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tư Viễn thì phát hiện trong đôi mắt anh cũng có hai ngọn lửa nhỏ.
Tôi liếm cánh môi khô khốc của mình sau đó nâng người lên một chút, hôn lên môi anh.
Anh nhiệt tình đáp trả tôi.
Kiss với hai chúng tôi mà nói, đã là chuyện thường như cơm bữa, thế nhưng mỗi lần kiss vẫn khiến tôi mặt đỏ tim đập, không thể khống chế bản thân.
Chúng tôi vừa hôn nhau, Diệp Tư Viễn vừa dùng chân phải của anh nhẹ nhàng vuốt ve chân tôi, động tác này làm anh rất thoải mái, tôi biết thật ra thì anh vô cùng muốn vuốt ve thân thể tôi, thăm dò vùng cấm của tôi.
Có nên hay không?
Do có tiếng nhạc êm ái cổ vũ làm tôi vô cùng lớn mật! Tôi đưa tay phải khẽ vuốt ve tấm lưng của Diệp Tư Viễn, tay trái mõ xuống cấm khu của anh.
Thì ra thân thể anh đã sớm nổi lên biến hóa rồi.