Sau khi có người yêu, tựa hồ hết thảy đều thay đổi.
Tuy rằng bầu trời vẫn không đổi sắc, hô hấp vẫn là không khí, nhưng tựa hồ tại đây lẫn một tia vị ngọt, chóp mũi hô nhập, hòa tan trong miệng, ấm đến trong lòng tư vị này gọi là tình yêu cuồng nhiệt, điều này làm cho Nặc cảnh quan vẫn độc thân hơn hai mươi năm nay giống như con mèo ôm một bình mật thật lớn buông tay, mỗi ngày đều vui vẻ không thôi.
Sau khi Nặc cảnh quan tỉnh dậy, lau nước miếng, đến rửa mặt, cô ngồi trở lại vị trí chuyện thứ nhất làm chính là tiện tay chụp phong cảnh bên ngoài, sau đó gửi một tin nhắn ngọt ngào cho Hàn Nại.
– không có bóng dáng của chị, cảnh sắc có xinh đẹp hơn cũng là hoang vu.
Bình thường Nặc cảnh quan nhắn tin cho Hàn Nại rất ít nhận được hồi đáp, nhưng lúc này đây, có lẽ Hàn tổng thật sự nhớ thương Nặc cảnh quan, phút thứ ba sau khi Nặc cảnh quan giử tin nhắn, nàng cư nhiên hồi âm. Nặc cảnh quan ngạc nhiên mở tin nhắn, liếc nhìn lại, mím môi.
– Nặc cảnh quan, cái cây ngu ngốc là mỹ cảnh?
Nặc Nhất Nhất nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn một chút ảnh chụp mình đã gửi, thì ra là vừa rồi cô hưng phấn, trượt tay chọn sai ảnh chụp.
Nhưng nếu Hàn tổng đã hồi âm rồi, vậy chứng minh nàng lúc này không bận công việc, Nặc cảnh quan chịu đựng tưởng niệm trong lòng, thử gọi điện thoại đến.
Hàn tổng bên kia trái lại không khiến Nặc Nhất Nhất chờ lâu, rất nhanh đã bắt máy.
“Ân?”
Giọng nói trầm thấp mang theo một tia gợi cảm, Nặc cảnh quan vừa nghe giọng nói của Hàn tổng liền không bình tĩnh: “Ngủ sao?”
“Ân.”
“Vậy tại sao còn rãnh rỗi trả lời tin nhắn?”
Nặc cảnh quan nhíu mày: “Không biết chuyển chế độ im lặng lúc nghỉ ngơi sao?”
Hàn Nại nhẹ giọng nói: “Lo lắng cho em, lát nữa tôi sẽ tắt âm.”
“Em có cái gì phải lo lắng, người lớn như vậy rồi.” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng Nặc Nhất Nhất đã vô cùng ngọt ngào, nữ nhân nhà cô càng ngày càng đáng yêu, không phải loại dây dưa tiểu nữ nhân, nhưng trong lúc bất động thanh sắc biểu lộ thâm tình.
“Sắp đến nơi rồi sao?”
Hàn Nại nhìn đồng hồ đeo tay , Nặc Nhất Nhất gật đầu: “Sắp, chị ngủ đi, vừa rồi đã thông báo, phỏng chừng xuống xe liền trực tiếp đến khách sạn phân phòng đi ngủ, yên tâm đi.”
“Đến rồi nói cho tôi biết.”
Hàn Nại giọng nói nhẹ nhàng, Nặc Nhất Nhất biết tính tình của nàng quật cường, bất đắc dĩ lại hạnh phúc, cười: “Hảo hảo, em đã biết.”
Cúp điện thoại, Nặc cảnh quan đảo qua lữ đồ mệt nhọc, vui vẻ nhìn ngoài cửa sổ, đọng lại trong lòng đều là vui sướиɠ. Cô hưởng thụ loại cảm giác này, cũng từ lúc ban đầu không có cách nào với Hàn Nại đến bây giờ chuyển biến thành duy nhất đối với cô, phần tình cảm độc nhất vô nhị này chỉ có mình cô mới có thể cảm thụ. Nặc cảnh quan cảm giác mình giống như một nhà quý tộc được cưng chìu, đắm chìm trong nhu tình của Hàn Nại, thầm nghĩ mãi chìm đắm trong đó.
Xuống xe, sau khi đến khách sạn, Nặc cảnh quan đúng hẹn nhắn tin báo bình an cho Hàn Nại, Hàn Nại cũng là đơn giản trả lời một chữ “ân”, ngay cả như vậy, Nặc cảnh quan vẫn nhìn màn hình cười khúc khích nửa ngày.
Phân vào cùng một phòng với Nặc Nhất Nhất chính là một mỹ nữ, Nặc cảnh quan nhìn có chút quen mắt nhưng lại không nhớ nổi quý danh, cô gãi đầu nhìn chằm chằm mỹ nữ mặc một thân cảnh phục thần thanh khí sảng sạch sẽ lưu loát cười có chút lúng túng, trái lại đối phương nhìn ra quẫn bách của cô, cười khẽ: “Nặc Nhất Nhất? Tôi là Cơ Tâm Ngạn, chúng ta là tốt nghiệp cùng một năm.”
“Cơ Tâm Ngạn? A – tôi nhớ ra rồi, hoa khôi của ngành.”
Nặc cảnh quan vỗ ót một cái, vì vậy nhớ lại người này. Cơ Tâm Ngạn nhìn cô như vậy cũng cười khẽ!” Cơ Tâm Ngạn lớn lên rất xinh đẹp, nhưng cũng không phải là loại hình chói mắt, cũng không phải loại lãnh diễm như Hàn Nại, cô ta đương nhiên được bình chọn là hoa khôi của ngành cũng là bởi vì lớn lên vô cùng giống Lưu Diệc Phi, đương nhiên áp-phích tuyên truyền của học viện chụp của ảnh của nàng. Khí chất cùng cảm giác đều rất giống. Đại khí tự nhiên, xinh đẹp lại khiêm nhường, vô luận là bên ngoài hay là nhân phẩm, lúc đó là nổi tiếng khắp trường, người theo đuổi nàng dùng xếp hàng dài để mô tả cũng không quá đáng.
Nặc Nhất Nhất thấy Cơ Tâm Ngạn liền có chút cảm giác nhìn thấy minh tinh, xấu hổ hỏi: “Cô biết tôi?” Hiển nhiên, được mỹ nữ từng nổi tiếng nhất trường gọi tên Nặc cảnh quan ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh.
“Làm sao lại không biết?” Cơ Tâm Ngạn cười yếu ớt: “Tài nữ nổi danh ngành chúng ta.”
“Quá khen, cô cũng là đến huấn luyện?”
Nặc cảnh quan có chút ngượng ngùng, vấn đề hỏi ra chưa qua đại não xử lý. Cơ Tâm Ngạn gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy.”
“Cô được phân đến đơn vị nào rồi?”
Nặc cảnh quan thuận miệng hỏi, Cơ Tâm Ngạn nhìn cô nói: “Trung đoàn trị an.”
….
Nặc Nhất Nhất nuốt một ngụm nước bọt, trung đoàn? Tốt nghiệp liền đến trung đoàn? Thực sự là người so với người tức chết người Cơ Tâm Ngạn tựa hồ nhìn ra Nặc Nhất Nhất đang suy nghĩ gì, nàng cười khẽ: “Kỳ thực công tác ở trung đoàn rất khô khan, không thú vị bằng sở cảnh sát.”
“Di, cô biết tôi ở sở cảnh sát?” Nặc cảnh quan nhìn Cơ Tâm Ngạn, Cơ Tâm Ngạn gật đầu, mỉm cười: “Tôi là tiên phong của khóa chúng ta.”
……
Nặc cảnh quan cảm giác mình muốn bạo phát, cùng tốt nghiệp, chênh lệch này thế nào lớn như vậy chứ?
Cũng may Nặc cảnh quan cũng không phải một người đố kỵ anh tài, rất nhanh, bằng vào sức cuốn hút cường đại của cô, cô và Cơ Tâm Ngạn đã quen thuộc. Hai người tùy tiện trò chuyện vài câu, thời gian cơm tối liền đến. Lần này huấn luyện quy cách rất cao, chiêu đãi cũng không sai, cơm tối Nặc cảnh quan ăn đến bụng căn tròn, cô vỗ cái bụng cùng Cơ Tâm Ngạn đi ra ngoài, chọc Cơ Tâm Ngạn cười không ngừng. Trong thoáng chốc, Nặc cảnh quan có một loại cảm giác như trở về thời đại học.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, đến chỗ nào đều hấp dẫn ánh mắt, Nặc cảnh quan bất quá là cùng Cơ Tâm Ngạn hai người tùy tiện đi bộ thì đã có hai tên nam sinh bu lại. Trong lúc nói chuyện phiếm, mới biết cũng là cùng khóa, Nặc cảnh quan vừa nhìn ánh mắt hai nam sinh kia nhìn Cơ Tâm Ngạn đã muốn cười, còn rất muốn nhắc nhở hai người lau nước miếng.
Cơ Tâm Ngạn thủy chung vẫn duy trì mỉm cười, nàng thay đổi một thân quần áo hưu nhàn đạm sắc, tóc dài ghim lên, mái tóc xỏa trước trán, thoạt nhìn thanh lệ, rất phù hợp với tính tình của nàng. Nàng không phải người có tính cánh nổi bật, lúc cô nói chuyện nàng sẽ yêu lặng chăm chú nhìn cô, cho cô có một loại cảm giác được coi trọng, cũng không giống như tính tình mỹ nữ, quả thật là một mỹ nữ chất lượng cao. Cho dù là cự tuyệt người khác cũng sẽ không dùng ngôn ngữ kịch liệt, nhưng có thể bất giác hình thành một loại xa cách, cho cô có thể minh chứng xác thực cảm giác được sự cự tuyệt của nàng, do đó cho cô không tiến tự lui.
Thật vất vả đuổi được hai người kia, vào phòng, Nặc Nhất Nhất nhìn Cơ Tâm Ngạn cười nói: “Mỹ nữ chính là mỹ nữ, đến chỗ nào cũng có người truy đuổi.”
Cơ Tâm Ngạn giận dỗi liếc mắt nhìn cô, Nặc Nhất Nhất nhướng mày: “Bạn trai cô số mệnh không tệ a.”
“Tôi không có bạn trai.”
Cơ Tâm Ngạn cúi đầu cười cười, Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn nàng: “Không có?”
Cơ Tâm Ngạn cũng không chính diện trả lời cô, chỉ là nhợt nhạt mỉm cười. Nặc Nhất Nhất cũng không hỏi nữa, dù sao hiện tại có rất nhiều cô gái cũng không muốn thừa nhận bản thân có bạn trai không phải sao? Đây là cuộc sống riêng của người ta, cô không cần thiết đi hỏi.
Thừa dịp Cơ Tâm Ngạn tắm, Nặc cảnh quan ngọt ngào gọi điện thoại cho Hàn tổng, Hàn tổng nghe có chút mệt mỏi, sự rời khỏi của Nặc Nhất Nhất làm rối loạn kế hoạch công tác đã định của nàng, cả ngày hôm nay có chút bận rộn. Nặc cảnh quan cùng nàng nói chuyện dính nhau một hồi, thấy Cơ Tâm Ngạn xoa xoa tóc từ phòng tắm đi ra, nói đơn giản vài câu liền cúp điện thoại. Kỳ thực Hàn Nại cũng không có thói quen nấu cháo điện thoại, nhưng Nặc cảnh quan bất đồng, bình thường công tác bận rộn, chỉ cần cô có thời gian Hàn Nại không bận việc, cô sẽ nghĩ hết biện pháp trò chuyện, lời nói của Hàn Nại cũng không nhiều bình thường đều dùng “ân”, “uh”, thay thế, nhưng Nặc cảnh quan lại làm không biết mệt, thậm chí đôi khi có thể một mình lẩm bẩm nửa giờ, càng ngày càng hài lòng. Hàn Nại đối với lần này rất bất đắc dĩ, nhưng không thể không nói, mỗi lần cùng Nặc cảnh quan nói chuyện điện thoại xong, tâm tình của nàng cũng sẽ tốt, Nặc cảnh quan chính là năng lực truyền nhiễm người thường không thể giải thích.
Lần này đến phiên Cơ Tâm Ngạn cười nhìn nàng hỏi: “Bạn trai?”
Nặc cảnh quan trái lại hào phóng trả lời: “Người yêu.”
Cơ Tâm Ngạn nhìn nàng một cái, làm như không nghe thấy cúi đầu lau tóc, khiến cho Nặc cảnh quan có chút xấu hổ, cô ɭϊếʍ môi, đi vào tắm. Tắm rửa xong đi ra, Cơ Tâm Ngạn đã mở đèn ngủ, thổi xong tóc, nằm trêи giường lớn, Nặc cảnh quan hoạt động cổ, nghĩ đến Hàn Nại, nhếch miệng lên.
Cơ Tâm Ngạn rất an tĩnh, cũng không nói lời nào, cô cũng không chơi điện thoại, chỉ là lẳng lặng nằm.
Trong không khí đều là hương khí của một loại khác, Nặc cảnh quan ngửi bất tri bất giác có chút buồn ngủ, buổi tối chăn rơi xuống hình như có người giúp cô kéo lên, Nặc cảnh quan vô ý thức gọi một tiếng “Hàn Nại” liền cưỡi chăn ngủ tiếp.
Ngày thứ hai rời giường, Nặc cảnh quan vuốt mắt thức dậy, thấy Cơ Tâm Ngạn đã đổi xong quần áo.
“Dậy rồi? Tôi xem cô ngủ rất say, không gọi cô, nên đã đem điểm tâm cho cô.”
“Tốt như vậy? Cảm ơn!”
Sáng sớm, Nặc cảnh quan đã bị phần tình cảm đồng nghiệp này làm cảm động, sau khi rửa mặt, ăn đặc biệt thỏa mãn, Cơ Tâm Ngạn ở một bên nhìn cô ăn rất vui vẻ, khóe miệng luôn mang mỉm cười.
Ngoài chương trình học đã sắp xếp còn có một ít huấn luyện thường quy, nửa tiết qua đi, hàng ngũ xếp thẳng tắp một dọc, Nặc cảnh quan thập phần quý trọng cơ hội huấn luyện lần này, hai mắt trừng lớn như bóng đèn, nghiêm túc nghe giảng bài, ghi chép cẩn thận.
Cơ Tâm Ngạn ngồi bên cạnh cô nhìn bút ký tinh tế như vậy, cười khẽ: “Cô vẫn nghiêm túc như hồi ở cảnh viện.”
“Cô từng gặp tôi?”
Nặc cảnh quan kinh ngạc nhìn Cơ Tâm Ngạn, Cơ Tâm Ngạn gật đầu, nhìn Nặc Nhất Nhất: “Cô rất nổi tiếng, bất quá là bản thân cô không biết. Chúng ta có một số học phần học chung, từng cùng nhau học chung một phòng.”
Nặc cảnh quan bĩu môi: “Không cần an ủi tôi, tôi nhớ kỹ tôi từng một cước đá hỏng đạo cụ huấn luyện, lão sư phạt tôi đứng, toàn hệ đều nhìn thấy, cô là lúc đó nhận thức tôi đi.”
“Ha ha, lão Trương tính tình chính là như vậy, nghe giảng trước đi.”
Hiển nhiên Cơ Tâm Ngạn tựa hồ hiểu hiểu tính tình của Nặc cảnh quan, cũng không cắt đứt tiết tấu nghe giảng của cô, Nặc cảnh quan đối với phần này săn sóc mím môi mỉm cười. Thật vất vả đến giờ tan học, Nặc cảnh quan thả lỏng cùng Cơ Tâm Ngạn trò chuyện, dù sao hai người đã từng có cùng một quỹ đạo sinh hoạt, nói về chuyện lý thú thời đại học, cùng với hướng đi sau này của các bạn cùng khóa, rất là tận hứng, đặc biệt lúc nói đến bạn bè chung, cảm giác này thật sự làm người ta rất thoải mái, hai người đang trò chuyện hứng trí, eo của Nặc Nhất Nhất truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó đầu bị người ta vỗ một cái thật mạnh, cô nhe răng tức giận quay đầu nhìn lại, không phát hiện người nào, nhưng hương khí quen thuộc lại theo ho hấp bay đến, Nặc cảnh quan bật người xoay lại, liếc mắt một liền thấy khuôn mặt như hoa như ngọc phòng đại của Lưu Bạch Ngọc.
“Bạch Bạch?”
Lưu Bạch Ngọc hiên ngang tiến đến như vậy, nàng dùng cái ʍôиɠ chen lấn Nặc Nhất Nhất một chút: “Sang bên kia một chút.” Lưu Bạch Ngọc đến mang theo một trận gây rối, hấp dẫn không ít ánh mắt, nàng khó được phục tòng mệnh lệnh bới tóc gọn gàng, cảnh phục cũng mặc chỉnh tề, chỉ là trời sanh khí chất quyến rũ mặc cái gì cũng không cách nào giấu đi. Trang phục chính quy hiếm thấy khiến Nặc cảnh quan vốn dĩ đã mơ hồ nhìn một cái liền choáng váng, Lưu Bạch Ngọc cũng không khách khí, trực tiếp đè nặng bắp đùi của Nặc cảnh quan mà ngồi xuống.
Cơ Tâm Ngạn bị ép theo Nặc Nhất Nhất nhích vào trong, Nặc cảnh quan lúc này mới hoàn hồn, cô kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Không phải chị là nhóm thứ hai sao, thế nào lại đến rồi?”
Lưu Bạch Ngọc đem cặp sách nhẹ bỗng ném lên bàn, nhướng mày: “Tỷ tỷ luyến tiếc em, nên cùng chính ủy thương lượng một chút, viết một báo cáo, đến đây cùng với em.”
Nặc Nhất Nhất bất khả tư nghị nhìn nàng: “Chính ủy đáp ứng rồi?” Nói đùa, trước khi cô đến cũng cùng chính ủy nói qua muốn cùng Lưu Bạch Ngọc đi, chính ủy nhìn cũng chưa từng nhìn cô, chỉ một câu quân lệnh như núi, hiện tại đây gọi là cái gì?
Lưu Bạch Ngọc cười híp mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: “Đáp ứng rồi a.”
“Chị nói như thế nào?”
“Tôi nói thiếu em tôi sống không được.”
……
Nói xong, Lưu Bạch Ngọc biến sắc, nàng vươn tay đem cái đầu vướng bận của Nặc cảnh quan đẩy sang một bên, hướng về phía Cơ Tâm Ngạn bên cạnh cô nhiệt tình vẩy tay: “Tiểu mỹ nữ, nhĩ hảo, tôi là lão công của Nặc Nhất Nhất, em ấy là vợ tôi, cô có thể gọi tôi Bạch tỷ tỷ. Các người vừa rồi đang nói chuyện gì vui vẻ như vậy, tôi xem tiện nội nhà tôi cười cợt nhã như một con hồ ly tinh, chỉ còn kém nhảy vào lòng cô.”
Cơ Tâm Ngạn: “…..”
Nặc Nhất Nhất: “…….”