Phùng Cù trở về ngủ lại một đêm , điều này giống như linh đan dược liệu đã giải quyết được những lo lắng trước đó của Lâm ma ma.
Phùng thiếu soái tuy rằng có hoa tâm phong lưu, là tra nam cặn bã, học theo gia phong ăn trong chén lại nhìn trong nồi của Phùng đại soái, một mặt cùng Doãn Chân Châu trước mặt mọi người diễn cảnh lưỡng tình tương duyệt ,mặt khác còn muốn phân thân về ngủ với tiểu lão bà nhưng thói quen sinh hoạt của hắn rất tiết chế ,mặc dù lăn lộn đến hơn nữa đêm nhưng sáng hôm sau hắn vẫn có thể bò dậy để tập thể dục buổi sáng.
Cố Mính lúc thức dậy, bên cạnh sớm đã không thấy người, chỗ nằm bên cạnh ngay cả hơi ấm cũng không còn.
Nàng còn tưởng Phùng Cù đã đi rồi, nên chỉ rửa mặt qua loa, thu thập một ít sách vở rồi nhẹ nhàng bước xuống lầu, nhận bữa sáng từ tay Lâm ma ma, nàng vươn tay lấy cái bánh bao mà gặm vào trong miệng ,vừa gặm vừa nói: “Lâm ma ma, ta đi đi học nhé, ngài tự mình ăn đi!”
Trong miệng vừa gặm bánh bao vừa đi ra ngoài, vừa lúc đụng mặt phải Phùng Cù đang đổ mồ hôi đầm đìa đi vào.
Cố Mính: “…… Khụ khụ thiếu…… Thiếu soái.”
Phùng Cù bị bộ dáng ngây ngốc của nàng làm cho kinh ngạc —— nguyên lai khi hắn không ở đây, thì tiểu di thái thái hoạt bát đáng yêu thế này sao ?
Hắn xụ mặt giáo huấn nàng: “Chuyện gì vội vàng như vậy, đến thời gian ngồi xuống ăn cơm sáng đều không có? Lại đây ăn xong rồi ta đưa nàng đến trường học.”
Cố Mính đầy mặt không tình nguyện: “Không cần không cần, ta không vội . Thiếu soái ngài bận rộn, không cần đưa ta đi trường học đâu.”
Nói giỡn, gương mặt này của Phùng cầm thú ở Dung thành có độ nổi tiếng thực sự rất cao đó? Cơ bản đã đạt tới trình độ phụ nữ và trẻ em đều biết, chỉ cần hắn xuất hiện ở cổng lớn trường học của nàng, thì lời đồn đã nổi lên bốn phía rồi.
Nếu bị Doãn Chân Châu biết được, nàng ta chắn chắc sẽ nổi cơn ghen và ra chiêu tàn nhẫn để đối phó nàng.
Phùng Cù cau mày: “Thế nào, không muốn đi chung ?” Giọng nói có vẻ hơi tức giận .
“Sao lại có thể như thế ?” Cố Mính lập tức thay đổi nụ cười thụ sủng nhược kinh : “Thiếu soái bận rộn trăm công nghìn việc như vậy, em sợ chậm trễ công vụ của thiếu soái. Em tự ngồi xe kéo đến trường sẽ tốt hơn ..”
Phùng Cù kéo tay nàng đi về hướng nhà ăn, cười ngả ngớn: “Nếu không phải biết em ở trường học nữ, anh còn cho rằng em ở trường học giấu diếm người tình đấy!”
“Không thể nào đâu.” Cố Mính đầu óc đều nổ tung: Thằng nhãi này rốt cuộc biết cái gì rồi? Hắn không là phải là đang thử mình chứ?
“Em…… Trong lòng em chỉ có một mình thiếu soái thôi!” Đứng trước sống chết tồn vong, cốt khí hoàn toàn có thể ném cho chó ăn, Cố Mính liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú vào Phùng cầm thú, trong ánh mắt còn mang theo chút thương tâm ủy khuất giống như mình đã bị hiểu lầm, thái độ vô cùng kiên quyết thổ lộ với hắn, trong nội tâm đã âm thầm quyết định, đêm nay trở về trong tiểu thuyết phải viết thêm cảnh nam chính bị hành hạ ngược thân ngược tâm, phải làm cho hắn đại thương nguyên khí mới được!
Phùng Cù cao giọng cười to: “Tiểu đồ ngốc! Anh nói đùa thôi !” Đôi tay nâng khuôn mặt của nàng lên, ở môi nàng hôn vang dội một cái, dùng cái đầu đầy mồ hôi thân mật cọ cọ vài cái vào trán của nàng: “Nhìn xem làm em bị dọa!”
Phùng thị độc chưởng một phương quân quyền, tuy rằng cùng trung ương quan hệ hòa hợp, mặt ngoài cũng tiếp thu trung ương điều phái, nhưng trên thực tế Hoa Hạ hiện giờ tứ phương cát cứ, từng người vì vương, Phùng thị chính là thổ hoàng đế tại dung thành, quân chính quyền to ôm đồm, Phùng Cù chính là thổ hoàng đế trong nhà Thái Tử gia, địa vị cao cả.
Phùng thị độc chiếm quân quyền một phương, tuy rằng có quan hệ hòa hợp cùng với trung ương, mặt ngoài vẫn tiếp nhận sự điều phái của trung ương, nhưng trên thực thế Hoa Hạ hiện nay tứ phương phân chia, từng người xưng vương, Phùng Thị là thổ Hoàng đế tại Dung thành, quân chính quyền to ôm đồm, , Phùng Cù chính là Thái tử gia của Phùng thị có địa vị rất cao cả
Phùng Cù đối với địa vị cao của mình trong lòng không hề có ý kiến gì, biết rõ ràng toàn bộ Dung thành trừ bỏ Doãn Chân Châu cao sang quyền quý, làm hắn nguyện ý tiêu phí thời gian và tâm tư để làm nàng vui vẻ, còn lại nữ nhân nhào vào trong ngực đếm không hết, bất quá đều chỉ là vật mua vui trên giường, mang đến cho hắn vui vẻ là được, đâu đáng để hắn để ý đến.
Không phải hắn khoe khoang, ánh mắt quá ái mộ của tiểu di thái chính là không giấu được, mỗi lần nhìn thấy hắn đều nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm xem, đó là bộ dáng trên giường e lệ ngượng ngùng cũng rất dễ để người khác nhận ra, rõ ràng là đối hắn tình căn sâu nặng, chịu không nổi một câu vui đùa, liền đem lời nói trong lòng đều đào ra tới, rốt cuộc là tuổi vẫn còn nhỏ.
Phùng thiếu soái tâm tình thực tốt, sờ sờ đầu nàng: “Vào nhà ăn chờ anh.”
Cố Mính ngồi vào bàn ăn trước, chờ Phùng Cù tắm rửa xong thì cùng nhau ăn bữa sáng, Dì Lâm mang theo hầu gái bày bữa sáng, tha thiết đem một chén canh bổ đẩy đến trước mặt nàng.
“Di thái thái uống canh lót dạ.”
Cố Mính trong đầu lộn xộn, lòng tràn đầy sự khủng hoảng và sợ hãi Tạ Dư sắp bị Phùng Cù phát hiện, trong sách đã miêu tả Cố thiên kim thời điểm bỏ mình, Phùng Cù nhưng chưa từng cho nàng nửa cơ hội để giải thích, còn hơn nữa Doãn Chân Châu quạt gió thêm củi. Hắn liền lưu loát giải quyết người bên gối, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng chưa từng cảm thấy bản thân mình có lỗi gì, ngược lại cảm thấy nữ nhân chết đi này đã làm vấy bẩn thanh danh của hắn, giết nàng còn chưa hả hết giận, nên quan chức của vị Cố thú trưởng kia cũng bị hắn bãi nhiệm.
“Cứ để đó trước đi. Dì Lâm, báo chí hôm nay đâu?”
Cố Mính gần đây có thói quen đọc báo, lại nói Lâm ma ma mỗi ngày đều đem báo chí đặt ở trong tầm tay nàng, nàng trong lòng không yên liền muốn tìm cái gì đó để giải sầu, theo bản năng hỏi ra khỏi miệng.
Lâm ma ma cười ý vị thâm trường: “Di thái thái, thiếu soái đều đã trở lại, ngài liền không cần xem báo chí đi?”
Phùng Cù thay đổi áo sơmi cùng quần quân đội đi ra , nghe được nửa câu sau , tò mò hỏi: “Xem báo chí cùng với việc ta trở về có quan hệ gì?”
Cố Mính vốn dĩ đầy một bụng tâm sự còn rối rắm ở sự việc của Tạ Dư, đầu óc chuyển không khỏi liền chậm một chút, còn chưa kịp mở miệng giải thích, Lâm ma ma cũng đã nhanh nhẹ trả lời.
“Thiếu soái khi ngài không ở nhà, di thái thái mỗi ngày ở trên báo chí tìm tin tức của ngài.”
“Dì Lâm ——” Cố Mính che mặt…… Quá mất mặt. Nàng đâu có si tình như vậy a?
Phùng Cù liền cười to tiếng không ngừng, đem cả khuôn mặt đẹp trai đưa lại gần, có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của đối phương thở ra: “A Mính thích anh như vậy sao, vậy nhìn nhiều thêm vài lần đi, còn có thể dùng cả ngày hôm nay để nhìn!”
Cố Mính thầm nghĩ: Thật không biết xấu hổ! Nhưng nghe Phùng Cù gọi nàng như vậy, thấy có chút xa lạ lại có chút chột dạ —— Tạ Dư cũng là gọi nàng như vậy.
Nàng dưới tình thế cấp bách liền đưa một cái tay hướng ngay trên mặt của Phùng Cù, cường ngạnh đem hắn mặt đẩy ra, thấy Phùng Cù đột nhiên biến sắc liền đổi biểu tình mèo con bồi thêm một câu: “Em…… Em vẫn luôn sợ nhìn mặt thiếu soái, sẽ đem cháo đút vào trong lỗ mũi!”
Phùng Cù lúc này là không thể nhịn được nữa rồi, ở trên đầu nàng hung hăng xoa nhẹ hai cái, cất tiếng cười to: “Em thật đúng là cái tiểu ngu ngốc a!”
Cảm giác không thoải mái bởi vì mới vừa rồi bị đẩy ra trong nháy mắt liền biến mất, còn nhất quyết đem người kéo qua tới ngồi ở trên đùi mình ăn cơm.
“Thật tốt là em vẫn luôn quan tâm anh ” Hắn thân thiết nói.
Một bữa cơm ăn thân thiết ngọt ngào, Cố Mính vì thỏa mãn sự cuồng đại ‘ si tâm ‘ của mình với Phùng Cù, không muốn bị vạch trần nên dùng toàn bộ tinh thần để quan sát diện mạo của Phùng thiếu soái, đến nỗi hắn đút cho nàng cái gì nàng cũng không để ý ..
Nàng cùng Phùng Cù ở trên giường cũng là ân ái nhiều lần, nhưng xem xét hắn tỉ mỉ gần gũi như vậy trong thời gian dài thì vẫn là lần đầu.
Nam nhân ngũ quan sinh ra đã xuất sắc được mọi người công nhận, hấp dẫn nhất chỉ sợ là một đôi mắt lạnh thấu xương bức người, chẳng sợ giờ phút này hắn lấy tâm tình trêu đùa ôm nàng ăn cơm, chính là ánh mắt sắc nhọn bên trong lại giấu không được.
Đùa giỡn di thái thái tựa hồ là cách Phùng Cù thả lỏng chính mình, hắn rất là hưởng thụ nữ nhân toàn tâm tin cậy ánh mắt ngưỡng mộ, tâm tình tốt đẹp duy trì cho đến khi Cố Mính xuống xe ở phía trước đầu phố trường học.
Phó quan Ngô Tùng hôm nay đảm đương tài xế, nhìn đến hình ảnh thiếu soái phản chiếu của kính bên môi đang nở nụ cười vui vẻ, nói giỡn: “Thiếu soái hôm nay tâm tình thực tốt?”
“Có ư?”
“Ngài nãy giờ vẫn luôn cười.”
“Đó là bởi vì A Mính ngốc hết chỗ nói!” Phùng Cù khó được oán giận một câu: “Thật chưa thấy qua nữ nhân nào ngốc như nàng .!”
Ngô Tùng thầm nghĩ: Quá ngốc mà ngài còn cười được?
Huống hồ khẩu khí thân mật này, liền xưng hô đều thay đổi, khoảng thời gian trước ngài vẫn là lạnh như băng kêu di thái thái, hoặc là tên đầy đủ.
“Đó là bởi vì con gái thông minh bên người thiếu soái ngài quá nhiều. Doãn tiểu thư càng băng tuyết thông minh.” Ngô Tùng thành tâm thành ý khen tặng Phùng Cù.
Không nghĩ tới Phùng Cù thế nhưng thở dài một hơi, đồng tình lời hắn nói: “ Chân Châu chính là quá mức thông minh, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.”
Nàng nếu là có một chút hồ đồ như Cố Mính, hai người không biết có bao nhiêu ngọt ngào.
Phùng thiếu soái nghĩ đối với Cố Mính mà nói cô còn bé nhỏ không đáng kể, nếu nàng mà biết được điều này ước chừng cũng sẽ ở trong lòng khịt mũi coi thường: Nhức cả trứng ( trứng của đàn ông đấy mấy mem ).
Cố Mính bỗng nhiên thấy nhức bụng một hồi, vì bữa sáng ăn không ngừng nên suýt bị muộn giờ, hôm nay thời gian lên lớp của nàng thiếu chút nữa là đến trễ, vừa bước vào trường học, bị Quản Mỹ Quân một phen kéo qua đi: “Cậu như thế nào tận giờ mới đến a?”
Cố Mính cảm thấy thật may mắn là ở phía trước một cái giao lộ nàng liền kiên quyết đòi Phùng Cù nói phó quan dừng xe, bằng không giờ phút này Quản Mỹ Quân hỏi khẳng định liền không phải một câu này, mà là ép hỏi quan hệ nàng cùng Phùng Cù.
“Buổi sáng dậy muộn.” Nàng buông cặp sách ngồi xuống: “Hôm nay Hương Thảo có tới hay không?”
Quản Mỹ Quân nhìn ngang nàng liếc mắt một cái: “Chuyện tớ đáp ứng cậu đã bao giờ nuốt lời?”
Giữa trưa , nàng bớt chút thời gian đi ngân hàng đổi hai trăm đồng bạc tiểu hoàng ngư ( 小黄鱼 : đơn vị tiền lúc đó ,men nào biết giải thích hộ với ) , dùng một chiếc khăn tiện tay mua bên đường để bọc lên, chờ đến sau khi tan học giao cho Hương Thảo đang chờ đợi ở cửa trường học, kêu nàng giao cho Tạ Dư, đã hẹn ở gần quán cà phê gặp mặt.
Quản Mỹ Quân tò mò hỏi: “Cho ai vậy ? A Mính cậu đừng để bị người khác lừa a!”
“Một người đồng hương.”
Quản Mỹ Quân lộ ra vẻ mặt khinh thường : “ Lại là cái tên tiểu vô lại kia đi?”
Cố Mính hoảng sợ: “Cậu biết hắn?” Nàng thề trước nay mình không hề hướng Quản Mỹ Quân lộ ra quá nửa điểm tiếng gió.—— khẳng định lại là vị kia ngốc bạch ngọt cố thiên kim nồi!
Quản Mỹ Quân vẻ mặt “Chịu phục” biểu tình: “A Mính cậu gần đây làm sao vậy? Cảm giác có vẻ dễ hoảng hốt a. Tên tiểu vô lại trước kia ở trên đường chặn đường cậu vay tiền, tớ không muốn cậu cho nhưng cậu càng muốn đưa, còn nói hắn lớn lên đáng thương, chính là số không tốt mà thôi. Tớ lại ngăn không được cậu!”
Nàng liền cái xem thường: “Tớ đã sớm suy đoán là cậu và hắn sau này vẫn luôn có liên hệ, cậu sợ tớ tức giận nên vẫn luôn gạt tớ mà thôi. Cậu nhưng đừng bị người lừa mất tình cảm lại mất cả thân xác a!”
Cố Mính: “……”
Quả nhiên cố thiên kim ngây thơ chết sớm không phải không có đạo lý. Nàng kéo cánh tay Quản Mỹ Quân vẻ mặt khẩn thiết: “Mỹ Quân, tớ hiện nay biết sai rồi, lần này chính là cho hắn một số tiền để hắn cao chạy xa bay, về sau sẽ không còn liên hệ với hắn nữa. Cậu đừng nóng giận!”