Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 3




Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng + Beta: Yura

Phùng Cù găp một miếng thịt đưa đến miệng Cố Mính, mới nếm thử, còn chưa ăn xong, vừa đáp ứng cho nàng nạp học phí, lại xem nàng một khuôn mặt nhỏ trắng phồng má, không khỏi sinh ra một loại ảo giác làm cha, lại cảm thấy này ý niệm có điểm không bình thường.

Đã từng nghe qua đồng ý cho Di thái thái mua trang sức, mua quần áo, mua ô tô, mua phòng ở, nhưng chưa từng nghe qua cho Di thái thái nạp học phí.

Cố Mính cố ý làm cô gái nhỏ “Một cô gái ngốc có lòng cầu học” nhân lúc đang ở trước mặt Phùng Cù, một bữa cơm bất động thanh sắc khen hắn rất nhiều lần, như là “…… Thiếu soái so với cha ta giỏi hơn nhiều, hắn chỉ nhớ rõ đệ đệ tiền đồ, cảm thấy nữ hài tử tùy tiện đọc mấy quyển sách là được!” Hoặc “…… Ta nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, không phụ lòng thiếu soái ơn bồi dưỡng thành tài!” Mỗi câu đều khiến tất cả mọi người bật cười vì lời nói như của tiểu hài tử.

Nha đầu này một bên khen hắn, còn một bên dùng sùng bái cảm kích ánh mắt nhìn lên hắn, trong mắt là tràn đầy tin cậy cùng không muốn xa rời.

Đàn ông phần lớn đều rất hưởng thụ những ánh mắt cảm kích sùng bái từ các cô gái trẻ, huống hồ đứa trẻ này nói chuyện còn ngốc nghếch chưa trải việc đời, tựa như một tờ giấy trắng, sau này xanh nhạt đỏ thẫm thế nào toàn từ chính mình tùy ý bôi, dù cảm thấy cô ngây thơ quá mức, lại cũng thật đáng thương và đáng yêu.

Hắn xóa bỏ phán đoán suy luận lúc trước của mình —— một tiểu nha đầu đơn thuần một lòng dốc tâm cầu học như vậy, không uổng công đưa vào hậu viện của hắn, nếu là vào hậu viện của Phùng đại soái, bảo đảm sẽ bị gặm đến xương cốt đều không còn.

Ăn cơm xong một lúc, hắn đến ngồi xuống sô pha, tiểu nha đầu rất thông minh, như mèo con lại gần, lẳng lặng dựa vào khuỷu tay hắn không nói lời nào.

Cô có một mái tóc dài mượt mà đen bóng, không giống học sinh đương thời phần lớn đều cắt tóc ngắn, như thể vì giới tính mà gặp quá nhiều bất công, hận không thể mạt sát những cái tiêu chí về giới tính quá rõ ràng kia để cho thấy năng lực chính mình không thua cánh đàn ông; cũng không giống như nhiều vị tiểu thư du học từ nước ngoài trở về, uốn thành từng lọn từng lọn tóc xoăn mà là bím thành hai bím tóc bóng mượt rũ ở trước ngực, vừa giữ gìn cái đã có vừa lộ ra một loại thẹn thùng khó có thể diễn tả, phảng phất như sẽ không vì sự biến hóa nghiêng trời lệch đất của thế giới mà thay đổi chính bản thân mình, cố tự trưởng thành.

Phùng Cù trong đầu suy nghĩ công vụ, tay lại vuốt vuốt đầu cô, vuốt một hồi liền nắm lên một lọn tóc, ngón tay theo bản năng luồn vào mái tóc dày của cô, cào nhẹ một cái liền chia rẽ đôi bím tóc của cô.

Sờ lên càng thoải mái.

Sợi tóc của cô vô cùng mềm mại, kết hợp với bản tính cũng vô cùng ngoan ngoãn, dường như sờ lên sẽ nghiện, hai người an tĩnh ngồi trên sô pha, chờ anh xử lí xong công việc, sự chú ý toàn bộ đặt hết trên người cô gái nhỏ đang nằm trong ngực, cũng không biết cô từ khi nào đã nhắm mắt thiếp đi, lông mi nhỏ dài đen dày, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra vẻ bị vứt bỏ trông vô cùng đáng thương, tựa như đang mời anh đến hái.

Phùng Cù ôm cô gái đang lim dim buồn ngủ gặm hai cái, hỏa dục sống dậy, liền nhanh chóng ôm cái người nửa mộng nửa tỉnh kia lên lầu...

Ngày hôm sau lúc Cố Mính rời giường, Phùng Cù đã ra ngoài từ sớm, cô giãy giụa từ trên giường bò dậy, thầm mắng Phùng Cù không khác gì cầm thú: “Eo lão nương đều đau muốn chết!” Ngay cả khi giá trị của anh vượt xa Trần Khôn*, cởi lớp da người ra thì bên trong cốt tủy vẫn là cầm thú, chỉ lo lắng cho mỗi bản thân mình mà tận hứng đấu đá lung tung, ngay cả ôn nhu săn sóc cũng chưa học được.

*Trần Khôn (Tiếng Anh: Aloys Chen), sinh ngày 04 tháng hai 1976, là nam diễn viên, ca sĩ người Trung Quốc. Anh từng giành được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất tại LHP Bách Hoa, LHP Hoa Biểu, và một đề cử cho Nam diễn viên xuất sắc nhất tại LHP Kim Mã.(theo wikipedia)

Trước ánh mắt quan tâm của dì Lâm, cô có chút thẹn thùng, đỏ mặt cúi thấp đầu, một lòng tận trung với cương vị sắm vai là một tiểu di thái trung trinh của mình mà nhào vào người tên cầm thú họ Phùng : “Thiếu soái đi khi nào? Lúc đi… có nói cái gì không?”

Dì Lâm hôm qua đã lãnh hội được chỉ số IQ vô cùng ngốc nghếch của tiểu Di thái thái, trừ bỏ lo lắng cô vì ăn nói không chừng mực liền nhanh chóng bị thiếu soái ghét bỏ thì đối với cô cũng có vài phần đồng tình.

“Thiếu soái lúc đi có phân phó, nói tài xế trong nhà đưa di thái thái đến trường đi học, chờ tan học lại đón về.”

Cố Mính vẻ mặt cảm kích: “Thiếu soái thật tốt!” Nội tâm lại phỉ nhổ: “Tên cầm thú cặn bã, cặn bã còn sót lại của thời phong kiến!”

Đều nói đàn ông có thể phân biệt giữa tình dục và tình yêu, vị thiếu soái này chính là một đại diện tiêu biểu.

Đương nhiên nội tâm cô cũng coi như là cô gái bất hảo nhất, lương tâm đã sớm sụp xuống, bất quá trước nay chưa từng coi đàn ông là đồ chơi, mọi người làm nhau hài lòng mà thôi, hợp thì tới không hợp thì tan, điều căn bản nhất chính là không coi rẻ đối phương, nhưng là anh trai cặn bã kia không lâu nữa sẽ đưa cô một chuyện kinh động, đối với người kề gối hạ sát thủ một cách tuyệt tình, lãnh khốc, cô kiên quyết khô bị sự ôn nhu giả dối hiện tại của hắn lừa mà quên mất bản chất vốn có của hắn

Cố Mính ăn cơm sáng xong, Lâm ma ma liền phái người lái xe đi Cố gia đem tất cả sách giáo khoa trước đây đều đưa về đây, cũng không biết người giúp khiêng thương (súng) thân vệ cùng cố gia người như thế nào thảo muốn đồ vật, cư nhiên nâng hai cái rương lại đây, mở ra nhìn lên, bày biện chỉnh chỉnh tề tề, làm việc đảo rất là chu đáo thỏa đáng.

Cô thay sườn xám nhẹ nhàng, từ trong rương lấy ra sách giáo khoa, ngồi lên ô tô của phủ Thiếu soái đi đến trường Sư Phạm, vào vườn trường rời khỏi người của phủ thiếu soái, không khỏi chần chừ —— phòng học ở đâu?

Trong truyện gốc, Cố thiên kim ngây thơ nhút nhát bị Cố Bảo Bân lừa gạt đưa vào phủ thiếu soái, rồi bị Phùng cầm thú hung hăng lăn lộn hai lần, còn bị anh ta dọa đến phát ngốc mà nói chuyện không lưu loát, liên tục phạm lỗi, căn bản là không dám đề cập đến chuyện đọc sách, cứ như vậy cuộc sống của cô ở hậu viện phủ thiếu soái sống một ngày bằng một năm, quá ư buồn khổ, sau đó mới phát sinh việc cùng tình lang nhỏ lén lút tâm sự, ăn đậu phộng pháo hôi** qua ngày.

**Pháo hôi: pháo hôi là những anh chàng đẹp trai nhất hoàn hảo nhất dịu dàng nhất galant nhất giàu có nhất. Mỗi lúc tiểu thụ/tiểu công gặp nguy hiểm hay khó khăn, anh như bà tiên đỡ đầu xuất hiện từ không trung, vẩy bình ngọc tịnh hóa giải hiểu lầm. Mỗi khi tiểu thụ/tiểu công cảm thấy đau khổ cần người an ủi, anh chính là bờ vãi vững chãi êm dịu ấy, chỉ cần tựa vào là có cảm giác chỉ hai chúng ta chống lại cả thế giới. Anh là người luôn đi đằng sau tiểu thụ/tiểu công, dọn dẹp hậu quả, nâng đỡ người từng bước lên đến đỉnh cao. Nhưng kết cục của pháo hôi thì nghìn bộ như một, luôn luôn là một mảng u ám bi kịch.

Vì sao?

Vì anh đéo phải nhân vật chính, anh là vật hy sinh để hai thằng kia nhận ra chúng nó yêu nhau. (theo fangirl confession). Đại khái là nhân vật quần chúng làm bục để cp chính nhận ra chúng nó yêu nhau đi.

Cố Mính chính là người mang túi da kiều diễm, trong sáng, trải qua sự tôi luyện của xã hội mà hình thành một trái tim sắt đá, băn khoăn là có, nhưng không đến mức thấp thỏm lo âu như chim sợ cành cong.

Đang còn do dự, trên vai bỗng có người chụp một cái, tiếng cười thanh thúy của thiếu nữ vang lên bên tai: “A Mính, sao lại ngẩn người như vậy? Mất hồn mất vía.” Có khuôn mặt tròn trịa, mắt to của thiếu nữ để sát vào nhìn cô, mặt đầy ý cười.

“....... Không có gì. Tớ đang suy nghĩ có phải hay không có việc học không viết.”

Cố Mính đầu óc nhanh nhẹn suy nghĩ, nhưng cũng không có nghĩ ra nữ sinh này là ai. Trong truyện, những nữ sinh học Sư Phạm đều bị quản thúc, căn bản không có xuất hiện bạn thân hay bạn cùng học của Cố thiên kim----- tác giả bủn xỉn quá mức, liền tính là Cố thiên kim bút mực cũng không nhiều lắm.

“Cậu choáng váng sao? Cuối tuần này các giáo sư đều đến tham gia hôn lễ của cô Ngô, đâu có giao bài tập?”

Hai người nắm tay nhau về phòng học, gặp mặt những học sinh khác, cô mới biết được cô gái này chính là bạn ngồi cùng bàn với cô Quản Mỹ Quân. Cô gái này tính cách rộng lượng, cha ở bộ phận của chính phủ nhận chức quan nhàn rỗi, so với cấp bậc của Cố Bảo Bân cũng không mấy khác biệt, bất quá vì sản nghiệp tổ tiên dư thừa nên việc lo cho gia đình ngày qua ngày cũng rất thư thái.

Cố Mính ở lại trường một ngày, tâm trí không ngừng suy nghĩ, trong sách chưa từng nói đến sự xuất hiện của Quản Mỹ Quân tựa hồ làm cô thấy được một tia hy vọng---- không chừng cô còn có thể tránh được vận mệnh trong truyện.

Thời điểm tan học, xa xa nhìn thấy ô tô phủ thiếu soái, tài xế mặc đồng phục màu trắng dựa vào ô tô chờ cô, Quản Mỹ Quân kéo tay cô ríu rít nói không ngừng, cô lặng lẽ ra hiệu cho tài xế, theo Quản Mỹ Quân đi dạo hiệu sách..

Khi trở lại phủ thiếu soái, Phùng Cù còn chưa có về, Lâm ma ma vẻ mặt muốn nói lại thôi: “Di thái thái, buổi chiều tài xế không nhận được người, nếu người xảy ra chuyện gì, thiếu soái mà truy cứu liền gặp phiền toái.”

Nhưng Cố Mính không cho rằng địa vị của mình trong lòng Phùng Cù có thể có bao nhiêu quan trọng, nhiều nhất cũng chỉ là món đồ chơi, cô ra vẻ ảm đạm: “Bạn học của cháu đều biết tình huống trong nhà cháu là không có khả năng có ô tô riêng đến đón. Đột nhiên có ô tô đón, tất nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái, cháu sợ các cô ấy lại hỏi. Lâm ma ma, sau này cháu sẽ tự mình ngồi xe điện hoặc là đi xe kéo đi học, không làm phiền tài xế đón đưa.”

Lâm ma ma cho rằng thật hiếm, nghĩ thầm: “Người khác trong nhà nếu có thể đưa di thái thái vào phủ đại soái hoặc phủ thiếu soái thì đều coi đó là vinh hạnh. Nhưng Cố thự trưởng đem con gái nhét vào phủ thiếu soái thật sự là cam tâm tình nguyện, mà khi việc xong người mới biết….. Lấy di thái thái hiện tại làm hổ thẹn, nửa điểm cũng không muốn công khái.”

Phùng thiếu soái là đệ nhất công tử Dung thành, vô luận là quyền thế, tài phú, dung mạo đều tốt nhất, đó là điểm chung của tất cả đàn ông trẻ tuổi xuất thân gia đình phú quý đương thời. Đương nhiên nó là định tính***, tương lai anh tất nhiên muốn cưới danh môn khuê tú, một thiên kim nho nhỏ của nhà thự trưởng làm sao đủ tư cách làm phu nhân phủ thiếu soái, cũng chỉ có thể hạ mình làm di thái thái.

***định tính: Xét về mặt biến hoá tính chất mà không xét về mặt số lượng (theo wiktionary)

Hai người nói chuyện với nhau vài câu, Cố Mính qua loa ăn một lát rồi nhanh chóng lên lầu làm bài tập, cô phải làm quen với khóa học của Cố thiên kim càng sớm càng tốt, cũng tốt “Đảm đương được sự bồi dưỡng của Phùng thiếu soái”, miễn cho việc người cung cấp học phí thấy thành tính quá tệ của cô mà chặt đứt đường cầu học, đem cô nuôi dưỡng như sủng vật ở hậu viện.

Lúc Phùng Cù trở về đã là tám chín giờ, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, bước vào phòng ngủ là một mảnh yên tĩnh, duy chỉ có di thái thái ngồi trước cửu sổ làm bài tập.

Tình huống có điểm kỳ lạ.

Anh dẫm giày quân đội mạnh mẽ uy vũ bước qua, từ phía sau ôm lấy bả vai đơn bạc của tiểu di thái thái, vùi mặt vào tóc cô hít sâu một hơi: “Thơm quá. Để tôi chạm những nơi khác, có phải hay không cũng là cùng một mùi hương?”

Cố Mính trong lòng mắt trợn tròn, bắt được móng vuốt duỗi đến phía trước định làm loạn của anh, nhỏ giọng nói: “Thiếu soái uống say rồi? Không bằng trước tiên đi tắm rửa, em kêu Lâm ma ma nấu chút canh tỉnh rượu cho ngài?”

Phùng Cù mở notebook trên bàn nhìn lướt qua vẻ thăm dò, phát hiện chữ viết xinh đẹp đoan chính, rất có khí thái, vậy là thơm vào má cô một cái, cười trêu nói: “Khó lường, nhà chúng ta cư nhiên xuất hiện nữ tiên sinh?”

Giọng điệu đó chẳng khác gì khi trêu đùa mào con chó con.

Cố Mính nhíu mày đẩy anh: “Thiếu soái mau đi tắm rửa, người toàn là mùi rượu.”

Phùng Cù tựa hồ tâm tình thực tốt, duỗi hai tay đem đầu cô ấn vào trong ngực, để cô ngửi hương vị trong miệng của bản thân: “Làm gì có mùi rượu? Em ngửi sai rồi đi?”

Cố Mính: “Thiếu soái đã nói không có thì chính là không có.”

Ngài có thương (súng), có tiền tài địa vị, lớn lên lại tuấn tú, đương nhiên lời ngài nói chính là chân lý!

Phùng Cù vào phòng tắm tắm rửa xong, nhanh chóng ra ngoài kéo cô lên giường ngủ, đêm nay cư nhiên an tĩnh dị thường, anh cũng không làm bậy làm bạ làm ẫm ĩ, hơn nữa còn dặn dò cô: “Đã đọc sách thì phải đọc thật tốt, nhưng đừng ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới****, hoặc là nổi lên tâm tư khác.”

****Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: ám chỉ việc làm không đến nơi đến chốn.

Cố Mính đem những lời này nhẩm lại ba lần, cũng chưa suy nghĩ cẩn thận cái “tâm tư khác” mà anh nói là cái quỷ quái gì, rất muốn thẳng thừng hỏi cho rõ ràng nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.

Ngày hôm sau rời giường, cô nghe Lâm ma ma nói, Doãn Chân Châu du học nước ngoài đã trở lại, hai ngày nữa muốn mở tiệc đãi khách.

Tác giả có lời muốn nói: Người đọc dự phòng

Nguyên văn nam nữ chủ đều tuyệt đối không phải là người hoàn hảo tốt…… Tiểu hắc thỏ VS đại ma vương.

Ta trước kia truyện đều là nam nữ chủ đều là trung trinh, tam quan đoan chính, thuần khiết nam nữ vai chính, viết nhiều sẽ có cảm giác thấy mệt mỏi , lần này muốn nếm thử nam nữ chủ không giống trước đây, coi như tác giả lương tâm tạm thời lạc đường, tam quan bị chó gặm, mới có thể hoa sức lực đắp nặn nhân vật như vậy đi.

Có lẽ là tuổi lớn, không hề cảm thấy thế giới này không tối tăm là đầy ánh sáng, mà là thừa nhận con người trên thế giới có rất nhiều bất đắc dĩ, có rất nhiều quy tắc trò chơi cùng kịch bản, có vùng đất màu xám, cũng có…… con người tối tăm.

Cầu like, cầu tung hoa, nếu thật sự không thích, coi như bọn họ cùng ngài không hợp gu, cười cho qua chuyện đi, đừng cố ở đây ôm hy vọng, nơi này tam quan lương tâm đạo đức xem toàn bộ không đạt tiêu chuẩn, cũng đừng dùng đạo đức tiêu chuẩn người bình thường tới công kích nam nữ chủ, sẽ ảnh hưởng tác giả viết văn tính tích cực, yên lặng bỏ hố thì tốt rồi.

Ngàn vạn đừng một bên xem một bên ở truyện ném đá, nếu vậy tác giả khẳng định sẽ điên mất.

********************

PS: Bình luận cũng có phần thưởng nha, nhớ rõ lưu lại cmt nha.

Buổi tối còn có tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.