(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Vong Xuyên nằm viện, người đau lòng nhất chính là Triệu Quang Minh.
Ngày nào cũng phải chạy đến bệnh viện ba lượt, cơ thể tiều tuy nhưng lại trông mong được đưa cơm đưa nước mang hoa quả tươi đến. Y tá qua thay thuốc, Hứa Vong Xuyên chưa ừ hử gì thì cậu ta đã khóc như mưa, cứ như mẹ ch*t không bằng.
Nhất thời còn không phân biệt được, Diệp Tịch Nhan hay Triệu Quang Minh là bạn gái nữa.
“Chị dâu, chị không hiểu nỗi khổ trong lòng em đâu.”
Hứa Vong Xuyên còn ở trường thì cậu chỉ phải chép bài cho đại ca là xong, giờ Hứa Vong Xuyên nằm viện, cả trường còn đồn rằng đại ca bị tàn phế, một vài tên hư hỏng đang yên tĩnh bỗng cưỡi lên đầu lên cổ cậu. Cậu phải chép rất nhiều bài, học về cũng phải ôm thùng rác, trừ lúc ở lớp thì hầu như cậu đều phải chui trong thùng < không thể tái chế>.
Trời đất ơi.
Con ruồi còn hạnh phúc hơn cậu.
Hứa Vong Xuyên xé băng vải, cái đầu cạo sạch đã mọc tóc con lởm chởm, xù bông, nhìn như thằng tội phạm đang cải tạo.
Nghe Triệu Quang Minh khóc lóc kể lể nhưng vẫn thờ ơ, mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. Diệp Tịch Nhan cho anh ăn cơm xong rồi lại đi gọt hoa quả, tay anh không động đậy gì chỉ biết há mồm chờ đút.
Chim non mới nở còn tự lập hơn anh.
“Khóc đủ chưa, tôi muốn nghỉ ngơi.” Hứa Vong Xuyên không nhịn được phải nói. Có bệnh à, ai muốn nhìn đàn ông khóc lóc.
“O,… Thế đại ca nghỉ cho khoẻ, mai em lại đến thăm anh.” “Đừng đến.”
“Sao vậy? Em rất lo lắng cho anh mà.” “Ngứa mắt.”
“…”
Triệu Quang Minh vốn đã khóc như chó, giờ lại nghe được lệnh đuổi khách thì khóc càng to hơn, đầu không ngẩng lên nỗi, dưới cái nhìn uy hiếp của Hứa Vong Xuyên, đành phải lưu luyến rời khỏi.
Diệp Tịch Nhan cũng rất lo lắng cho anh, chân trái bị cắt, mặc dù đã nối lại được nhưng bác sĩ cũng không dám cam đoan sẽ phục hồi lại như trước.
Cho anh ăn hoa quả xong thì cô gái sờ cằm thở dài.
Hứa Vong Xuyên kéo người lên giường ôm lấy, không ngừng hôn lên tóc cô, “Cục cưng, sao thế?”
Diệp Tịch Nhan bĩu môi, không dám nói thực.
Nếu như anh thật sự tàn phế, thành thằng què, đi hai bước cũng tốn sức thì cô phải tranh thủ thời gian tìm bắp đùi mới. Không tìm được thì phải mua vé máy bay ngay, tìm cớ bỏ học đến thủ đô, đi theo cha mẹ.
Tôn Á không biết có chịu đi cùng không.
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để mình bước vào con đường xưa.
Cô quay đầu nhìn anh, muốn nói lại thôi— Mắt Hứa Vong Xuyên tràn đầy sự yêu thương, giờ bảo anh đi ch*t chắc anh cũng chẳng từ, nhưng vất vả lắm mới nuôi được con chó trung thành, cuối cùng lại ra tàn phế.
Cuộc đời thật là quá vô thường, đại tràng bao lấy ruột non.
Hứa Vong Xuyên dừng một lát, ngón cái mơn trớn hai má của cô, dịu dàng nói: “Anh không sao, cục cưng đừng quá đau lòng… Nhưng vẫn phải đau lòng chút ít nhé.”
Có người yêu thương, cảm giác thật tốt. Anh hạnh phúc quá.
Ước gì giây sau là tận thế, người trên trái đất này đều ch*t hết chỉ còn anh và cô chăm chú nhìn nhau sống đến vĩnh hằng.
Diệp Tịch Nhan không nói gì chỉ nhìn anh.
Miệng mím chặt, mặc cho anh dây dưa thế nào cũng không hôn đáp lại… Mặt trời từ khoảng không chìm dần vào đường chân trời, tia sáng rực rỡ cuối
cùng cũng biến mất. Phát hiện Diệp Tịch Nhan rầu rĩ không vui, tim Hứa Vong Xuyên cũng thắt lại, làm sao bây giờ, anh lại quan tâm đến cô nhiều hơn rồi.
Chỉ một biểu hiện nhỏ xíu đều khiến anh bất an và bực bội. “Cục cưng, nhìn anh.”
“Nhìn anh làm gì?” Diệp Tịch Nhan xoay tay, đứng lên.
Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên cũng chuyển người, giữ chặt cổ tay mảnh khảnh, cơ thể cường tráng như lồng giam cốt thép, nhốt cô lại. Máu đỏ sậm chảy ngược
lên kim truyền, túi dịch và cây truyền va vào nhau, dây dịch cũng quấn loạn cả lên.
Lòng bàn tay thô ráp lướt xuống. Mười ngon tay đan vào nhau thật chặt.
Diệp Tịch Nhan cứng người, mở to hai mắt.
“Bảo em nhìn anh thì nhìn anh đi, sao nói nhảm nhiều vậy!” “…Hung dữ gì chứ?”
“Cứ hung dữ đấy, ai bảo em không thân mật với anh?”
Đàn ông to xác và đứa trẻ lên ba đều không có lý lẽ, đã thế còn cực kỳ phiền toái.
“Buông tay!”
Diệp Tịch Nhan vừa mở miệng, giường bệnh lay động kịnh liệt, tên Hứa Vong Xuyên đáng ch*t dám đè lên người cô! Đôi môi nứt nẻ như vẩy cá, chà xát đau nhót, trong miệng còn vị chua ngọt thơm mát của măng cụt, đầu lưỡi béo khoẻ mập mạp cứ bướng bỉnh dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương, còn cố gắng thăm dò vào tận cổ họng.
Diệp Tịch Nhan thẳng lưng phản kháng, muốn nôn.
Kết quả lại khiến cho Hứa Vong Xuyên cắm vào sâu hơn. Anh quá là biến thái.
Dùng đầu lưỡi cư*ng hiếp cổ họng cô.
Miệng thì bị mút nát, gặm cắn, nghiền ép không ngừng nghỉ… Môi run lên, khoang miệng đau mỏi, ngay cả lợi cũng mất đi sức để cắn trả.
Toàn thân Diệp Tịch Nhan run bần bật, mũi khẽ ngâm nga những tiếng rên vỡ vụn.
“Há miệng… a…khục…” Cô ráng đẩy anh ra.
Không ngừng thở sâu, khoé mắt óng ánh nước. Bốp!
Cô gái cho Hứa Vong Xuyên một bạt tai, kết quả đánh rồi cũng chẳng ăn thua. Con chó kéo căng quai hàm, kêu lên một tiếng đau đớn rồi lột chiếc quần bệnh nhân sọc trắng xanh, sau đó gỡ chiếc quần lót dưới váy, đâm chọc lung tung vào.
Con mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm cô. Không buông tha bất kỳ biểu cảm gì.
Diệp Tịch Nhan há to miệng a một tiếng, đầu ngón tay căng lên, sau đó không kiềm được lên cơn run rẩy.
Đôi mắt sáng rực sững sờ nhìn lên trần nhà, không chút động đậy.
Hứa Vong Xuyên dùng cánh tay đang cắm kim truyền mơn trớn mái tóc đen nhánh mát lạnh của cô gái, môi hôn tới tấp lên chiếc trán thanh tú, hơi thở nóng rực. “Cục cưng ngoan… Cho chồng ăn đi, rồi chồng lại cho em ăn, được không?”
Được cái rắm.
Vẫn còn ở bệnh viện, sao có thể cắm sâu như vậy? “Đau… Mau đi ra…”
“Đau là được rồi, tim lão tử còn đau hơn. Về sau xem cục cưng còn mạnh miệng được không, ưm, tuyệt lắm, a ừm… Về sau còn dám bơ anh, mặc kệ đang ở đâu lão tử cũng sẽ cắm vào, đâm ch*t cục cưng xấu xa nhà em…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");