Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 23: Tiểu bạch kiểm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ả kỹ nữ lão luyện dẫn chó lớn đến điên loan đảo phương từ buổi sáng đến buổi chiều, cơm cũng không ăn, làm t.ình dữ dội, nhiều tư thế là một chuyện, tiếng rên rỉ d*m đãng lại tuyệt vời hơn cả.

Một cô gái ngoan ngoãn mềm mềm ở nhà, lâu lâu lại trở thành con đi*m để cho đàn ông túm lấy, mạnh mẽ cư*ng bức.

Một anh trai dương v*t to rất hung ác, chỉ nghe thấy những âm thanh phịch phịch liên tục, biết co biết duỗi, tình nguyện làm chó, chỉ cần cô gái muốn thì lập tức sẽ biến thành chiếc máy đóng cọc, nổi điên vì yêu.

“A, không, máy đóng cọc còn có thời gian nghỉ xả nhiệt, hắn ta làm gì có kỹ năng CD kia…”

Giang Diễm mang vợ của em trai cùng cha khác mẹ đến đây thuê phòng, tối hôm qua đã chơi một đêm, cứng rắn được hai hồi, sáng sớm miễn cưỡng làm, vẫn là do ả kia nhận được điện thoại của em trai hắn, nghe thấy tiếng em trai hỏi ả đi công tác có mệt không, hắn mới cứng được lên.

Đúng.

Giang Diễn là một tên Tào tặc.

Với bạn gái chính quy thì không cứng nổi, chỉ thích ăn vụng với vợ người khác.

Em vừa tốt nghiệp đại học xong đã kết hôn, hắn liền dụ dỗ em dâu chẳng nên nết kia không đeo bao, bắn vào trong.

Dù sao gen cũng chả khác mấy.

Đứa trẻ sinh ra cũng giống em trai thôi.

Mẹ hắn là cục trưởng cục cảnh sát Giang Thành, đã ly hôn với cha hắn nên hắn là cục cưng quý giá.

Ghi chép thuê phòng gì đó, xoá lúc nào cũng được.

Chơi bời đến nay, cũng đã làm vài con vợ của thằng khác có bầu, con cái rơi vãi khắp nơi, nhưng chả cần tự nuôi, được mệnh danh là ông chủ Tào của Giang Thành.

Đáng tiếc năm nay đã 26, ơ cái tuổi đáng xấu hổ khi có tài cán nhưng lại chẳng làm nên việc gì.

“Tôi nói này Giang Diễn, anh có bệnh à! Đi thuê phòng với tôi, anh không chơi tôi, đội nón xanh cho em trai thì thôi, ở đó dán tai vào tường nghe người ta bắn pháo liên tục à?”

“Suyt— Cô ta lại muốn phun kia, con đàn bà d*m đãng này phun nhiều thật, lần thứ bảy rồi đó!”

Người phụ nữ không chịu được.

Cầm giày cao gót nện vào người anh, mặc quần áo vào rồi đi.

Giang Diễn cũng không ngăn cản, tựa vào vách tường nghe Diệp Tịch Nhan gào ” anh trai dương v*t to”, rồi cấp tốc tuốt côn th*t hồng hào không lông.

Sau đó nhanh chóng b.ắn ra một bãi trắng đục.

“Ừm…d*m thật, không biết làm thì sẽ thế nào, chứ nghe giọng thôi cũng đã ra rồi.”

Làm đến chạng vạng tối, bên phòng kia rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Giang Diễn vội vàng mặc quần áo nhanh chân ra ngoài trước, giả vờ gọi điện cho người ta, tay cầm điện thoại đi tới đi lui trên hành lang.

Không bao lâu sau.

Phòng bên cạnh mở cửa ra.

Cô gái mặc một bộ váy liền, bên ngoài khoác áo sơ mi nam, không cần nghĩ chắc là để che những vết tích dày dặc trên người.

Chàng trai rất cao, tóc ngắn, màu da lúa mạch, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ bằng cotton đơn giản cùng quần thể thao, cường tráng như một con trâu, một đấm là có thể đánh ch*t người.

Khung pháo mảnh mai thế kia, sao chịu được một ngày nhỉ?

Giang Diễn chắc chắn chó lớn to xác nhưng chắc yếu sinh lý, nếu không thì chẳng có lý nào lại không làm cho người phụ nữ mảnh mai kia đi đường không vững.

Hắn giơ điện thoại đến gần, giả bộ đang nói chuyện.

Chỉ thấy chàng trai nắm tay cô gái, cưng chiều hôn lên mũi cô gái. Cô gái chắc chỉ tầm 18 tuổi, có lẽ nhỏ hơn, khuôn mặt trong sáng thanh tú hơi lộ ra.

Anh ta hôn lên mũi cô.

Cô đi đôi giày xăng đan cũng kiễng chân thơm lên mặt anh ta. A—-

Đôi tình nhân mặn nồng!

Ngọt đến độ khiến người ta phải bất chấp!

Rất muốn làm Tào tặc, thật sự muốn trói cô gái vị thành niên kia rồi cư*ng bức, sau đó quay lại video thay khuôn mặt anh vào gửi cho chàng trai to khoẻ kia.

Giang Diễn đi đến gần, cố tình cọ vào người Diệp Tịch Nhan. Cô gái tránh né cực nhanh.

Nhưng cánh tay vẫn bị Giang Diễn sờ vào.

Vừa mới còn tủm tỉm như con hồ ly nuôi trong nhà, hiện giờ đã trốn sau lưng bạn trai, thành cái mặt mèo đau khổ, không che giấu sự phiền chán trong mắt.

Kiếp trước, hai người đã từng gặp nhau. Thời kỳ đầu của tận thế.

Quân đội trang bị đầy đủ võ trang xuất hiện, trực tiếp đi qua trường học, không thèm để ý tiếng gào khóc điên cuồng của học sinh, mà chỉ cứu vài tên con ông cháu cha lên mấy chiếc xe sang trọng rồi đi mất.

Nếu như lúc ấy bọn họ tiện thể giúp đỡ nhóm học sinh bị nhốt ở đó. Thì về sau, cô đã không bị biến thành như vậy.

Quyền lực.

Làm cho người ta buồn nôn.

Cô biết hiện giờ không thể trêu chọc người đàn ông có hình xăm con bướm trên cổ này, nên lôi kéo Hứa Vong Xuyên đi ngay lập tức.

Hứa Vong Xuyên lại chẳng biết sợ.

Mắt chó hoang quét qua một lượt khắp người Giang Diễn, “Nhìn mẹ mày chứ?” Giang Diễn, “… Tôi gọi điện thoại, không chú ý.”

Hứa Vong Xuyên, “Đánh ch*t cha mày giờ?”

Giang Diễn phát cáu: “Anh bệnh à? Nghe hiểu tiếng người không vậy? Toàn bộ Giang Thành ai chả biết tôi là…”

Hứa Vong Xuyên đấm một phát khiến người kia ngã lăn ra, máu mũi tuôn ào át, rồi ngồi xổm xuống, vươn tay bóp chặt cái cằm người đàn ông đang choáng váng, “Kệ con mẹ mày là ai, nói cho rõ ra xem nào, sao không nói nữa rồi?”

Đều là đàn ông.

Diễn cái mẹ gì.

Ngay trước mặt anh mà dám dụ dỗ người đàn bà của anh, muốn ch*t thì cứ bảo, mẹ cái loại “tiểu bạch kiểm” này nhà nó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.