Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 209




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong căn phòng tối đen như mực.

Bóng đèn lấp lóe, thỉnh thoảng phát ra âm thanh tách tách của dòng điện.

Tấm vải plastic phủ bên trên toàn vết máu loang lổ, dùng để che đậy nhiều bộ phận cơ thể người phía bên dưới.

Trên bàn giải phẫu, đôi mắt đục ngầu trắng ởn bỗng nhiên chuyển động, con ruồi đầu to đang đậu xoa tay vỗ cách bay đi. Người đàn ông tiều tụy phẩy tay đuổi ruồi, lau cái trán bê bết máu, sau đó chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm Thượng Đế, Phật Tổ, Thái Thượng Lão Quân mau mau hiển linh, giây phút thi thể tỉnh lại, mặt mày tỏa sáng, khoảnh khắc thi thể thét lên, mắt chảy huyết lệ, mặt mày lại nhanh chóng khô héo.

Tiếng súng nổ vang.

Cơ thể vừa phục sinh rơi vào tĩnh lặng.

Triệu Quang Minh trượt dài trên cánh cửa, ôm đầu.

Cậu nghĩ mãi không ra, rõ ràng mình thu được dị năng sáng thế, vì sao vẫn không có cách nào đem cha mẹ quay trở về, một cỗ lại một cỗ… Sau khi tỉnh lại, cỗ thi thể nào cũng chỉ biết hét toáng hoặc gào khóc.

Hôm nay lại như hôm qua. Ngày mai lặp lại như hôm nay. Từ bỏ ư, sao có thể làm được?

Hồi ức tươi đẹp trước kia dần biến thành u linh xuất hiện khắp nơi, thời thời khắc khắc quất cậu, bắt cậu tiếp tục, tiếp tục, lại tiếp tục.

Thật ra cậu có nhà để về.

Tôn Á không tái giá, bọn họ còn có một đứa con trai, Nhật Thiên có dáng dấp giống cậu như đúc, không có cha mẹ dìu dắt vẫn trưởng thành thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, hiện tại cũng đã có gia đình riêng của mình. Triệu Nhật Thiên không thông minh xuất sắc, lại chẳng thẹn với bất cứ kẻ nào.

Không giống cậu.

Không giống cậu.

Triệu Quang Minh không quên được giây phút mình tự tay còng cha mẹ bên đường ống, nhốt chặt người vợ sắp chuyển dạ vào hầm. Cậu chẳng có cách nào, chẳng có phương pháp nào, chỉ biết cùng khóc cùng trượt vào vực sâu vớia cha mẹ. Sau khi biến thành zombie sống được hai ba ngày tử tế, được đại ca che chở, nhặt chút cơm thừa canh cặn vẫn chắc dạ.

Nhưng sau đó thì sao. Diệp Tịch Nhan bị bắt đi.

Đại ca vì cứu cô ấy, cũng bị bắt nốt.

Cậu lại chẳng có biện pháp hữu hiệu nào, chỉ biết nhìn hai người trượt dài vào vực sâu.

Đại ca bị bổ đầu, chưa đủ, còn bị biến thành con lợn, biến thành chó của Trương Hiểu Thi, cha mẹ Diệp Tịch Nhan tự sát, cô ấy hấp thu con của hai người, báo thù thành công, nhưng thế rồi sao chứ?

Mọi người đều nói, sau hôm đó, thần ra đời. Có trời mới biết, chỉ là cô ấy không ch*t được.

Kẻ tự xưng thông minh hơn người như cậu, sao lại không biết bí ẩn được che đậy của “vắc xin”? Người đàn ông đỉnh thiên lập địa như cậu, sao có thể nhìn đại ca từng bước rơi vào cạm bẫy, mà cậu chỉ như tên trộm mang cha mẹ trốn tránh, hèn nhát đào quân, ảo tưởng rồi một ngày kia thái bình sẽ khôi phục, cậu lại được trở về với vợ con.

Đúng thế.

Tinh thần và trí tuệ của cậu đều khôi phục cùng cơ thể. Nhưng không trở về được nữa.

Người mắc nợ nhất định phải trả, cho dù mọi chuyện dần bị chôn vùi cùng thời gian, nhưng nhìn xem, Diệp Tịch Nhan, chủ nợ của cậu, không phải đang lởn vởn khắp nơi, vì muốn bắt cậu sao?

“Mẹ nó ——”

Triệu Quang Minh đứng dậy, gạt phế phẩm ra, tiếp tục thí nghiệm, tiếp tục trả nợ.

Thùng thùng thùng, tiếng bước chân bất chợt vang lên.

Người đàn ông u ám đứng trước bàn giải phẫu chậm rãi quay người, khi thấy được khuôn mặt thân quen đồng tử lập tức co rụt lại.

“Họ Tạ, anh còn chưa ch*t.” “Đã lâu không gặp.”

Tạ Tri Kiêu vẫn như lúc mới gặp, đeo khuyên tai khuyên môi, ăn mặc kiểu cách nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, trên mặt chẳng hề hằn dấu vết của năm tháng như trêu ngươi người nhìn.

Triệu Quang Minh lấy tứ chi còn sử dụng được ra, nhanh chóng tạo thành một người.

Nhìn ánh sáng trong lòng bàn tay, Tạ Tri Kiêu dịu dàng nói:” Cậu có từng nghĩ tới việc, đừng cho linh hồn vào ngay lúc kích hoạt cơ thể.”

“Thế thì người đó còn là cha mẹ tôi sao?”

“Cậu cho rằng, vì sao thi thể vừa tỉnh lại là gào khóc?” Triệu Quang Minh chưa từng nghĩ tới.

Hoặc là nói, có suy đoán nhưng không thuyết phục được chính mình.

Tạ Tri Kiêu gãi cằm, thản nhiên nói:” Zombie không biết khóc, chỉ con người mới có cảm xúc, thật ra cậu đã phục sinh chú và dì rất nhiều lần.”

Ánh sáng trong tay Triệu Quang Mình dần tắt lụi.

Đợi đến khi quay người ra sau, Tạ Tri Kiêu đã biến mất.

Ký ức quá nặng nề, đối với nhân loại mà nói, luân hồi vốn là sự nhân từ lớn nhất. Chuyện thần thoại xa xưa đã từng nhắc qua, đừng mang người bạn yêu từ địa ngục quay trở về, tử vong là một dòng sông, nhảy xuống, trôi nổi, đau khổ không dành cho người ch*t, vẻn vẹn chỉ có người ở lại thảm thiết bên bờ.

Cậu muốn gì từ dòng sông?

Sự thật, dòng sông không cướp đi của cậu bất luận điều gì. Cây sẽ ch*t.

Động vật sẽ ch*t.

Ngay cả vi khuẩn cũng có tuổi thọ, tảng đá cũng bị xói mòn, một ngày kia dòng sông cũng khô cạn, sinh trong thời đại cuồng vọng bành trướng liền có thể từ từ nhắm chặt hai mắt đưa tay mơ tưởng níu giữ vĩnh hằng?

Đến mặt trời còn có tuổi thọ.

Triệu Quang Minh chậm rãi lật tấm vải trắng, dùng một mồi lửa thiêu rụi phòng thí nghiệm, kéo theo phần não bộ còn sót lại của cha mẹ cũng bị hủy hoàn toàn.

Trận lửa lớn qua đi, hào quang màu bạc lấp lóe trong cát bụi.

Đó là di vật của Hứa Vong Xuyên, sau khi Diệp Tịch Nhan san bằng tất cả, Triệu Quang Minh đào bới được từ đống đổ nát ở căn cứ đại học thành phố, lúc ấy còn có thể lờ mờ nhìn thấy đường vân hoa khiên ngưu, hiện giờ chiếc nhẫn bị tan chảy dung hợp cùng cát sỏi thành sợi dài, giống như con giun, lại giống như vết chân chim trên mặt đất, lại giống như vệt nước mắt trên khuôn mặt người yêu.

Người đàn ông nâng cao sợi dây bạc.

Bầu trời chói chang mấy ngày liền bỗng đổ cơn mưa.

Nước mưa tạo thành một dòng suối nhỏ, Triệu Quang Minh men theo dòng suối tìm đến dòng sông, trong dòng sông đục ngầu, một con bạch xà tham ăn ngậm nửa con chuột ra sức trườn về thượng du.

Cậu dùng nhánh cây khều con bạch xà lên. Mưa tạnh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.