Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 208




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Yêu và được yêu

Tạo hoá thần kỳ đến mức khiến người ta nhìn mà than thở.

Chẳng trách đầu heo chần chừ, muốn xông thẳng lên, chẳng trách đám người không hào hứng với chiến thuật của cô, còn cần Hứa Vong Xuyên bắt ép mới phối hợp. Bọn họ căn bản không đặt chỗ hoả lực của nhà kho này vào mắt, đối thủ của họ chỉ có người của họ, vừa ra khỏi cổng trường đã đánh lộn.

Trước sức mạnh vũ lực tuyệt đối, tất cả mưu kế đều yếu ớt, ví dụ như đây, đừng nói là Giang Diễn sắp xếp mai phục trước, kể cả có chuyển tất cả vũ khí ở căn cứ qua cũng chẳng đủ cho A Tiêu phá.

A Tiêu khủng bố thế, phía trên còn có đầu heo, Xà Mật, Hứa Vong Xuyên. Diệp Tịch Nhan bỗng cười phá.

Thế giới mới hoá ra sớm đã đến rồi, thiết lập trường học không phải để bảo vệ bọn họ, mà là bảo vệ thế giới tràn ngập nguy cơ.

Thế nhưng thật có thể giam giữ được sao?

Sau nửa đêm, Diệp Tịch Nhan trị liệu giúp Xà Mật.

Hứa Vong Xyên mang theo đầu heo và Kim Cương ra ngoài một chuyến, kéo về ba xe đồ, xe đầu tiên chở vật dụng, xe thứ hai là các loại đồ ăn, xe thứ ba có tiếng ưm ưm, khóc lóc, chửi mắng, chắc là người sống.

Xà Mật mọc chân mới nhưng vẫn rất yếu.

Dị năng chữa trị của Diệp Tịch Nhan cũng chỉ giúp được đến vậy.

Hứa Vong Xuyên túm Xà Mật ném thẳng tới toa xe thứ ba, sau cơn chấn động ngắn cùng đợt kêu khóc, Xà Mật chùi miệng, sức sống dồi dào bước ra.

“Cảm ơn, Hứa Vong Xuyên.”

“Mày là bạn cùng phòng của vợ tao, phải thế.” “…”

“Diệp Tịch Nhan đi theo anh thật sự quá lãng phí.”

“Cô ấy yêu tao, yêu ch*t luôn, hâm mộ à.” Cậu thiếu niên kéo chỗ tóc trắng bị đốt khét, vô cùng tự mãn.

“Cô ấy không phải đồng loại của chúng ta, anh không biễu diễn gì … trước mặt cô ấy chứ.”

“Nói cứ như mày biểu diễn gì ấy nhỉ, vừa rồi gãy chân mà không tức giận, giả vờ cái rắm.”

Xà Mật quay ngoắt mặt đi, buồn bực nói:” Tôi còn được ngủ với cô ấy đó, anh không biết dáng vẻ khi ngủ của cô ấy đáng yêu đến độ nào đâu.”

“… Tao biết, rất lâu trước kia, ngày nào tao cũng được ngủ với cô ấy.”

Hừng đông, hai đội kết bạn trở về, La đầu trọc dẫn người đợi ở cổng trường từ sớm, nhìn chỗ vật tư, các thầy cô rất hài lòng, vội vàng hỏi đội nào thắng.

Đầu heo khinh thường nói:” Già nên ngốc mà, có đại ca ở đây, những người khác còn có cửa thắng sao?”

La đầu trọc cười không ngậm được mồm, nét mắt có chút hoài niệm.

“Đúng vậy, có đại ca ở đây.”

Hứa Vong Xuyên lái xe vào nhà kho.

Đầu heo và A Tiêu ồn ào, sai Xà Mật nhanh đi đun nước nóng hầu hạ bọn họ tắm rửa thay quần áo, lúc nữa còn phải ăn nướng người ăn mừng.

Diệp Tịch Nhan móc giấy bút ra, quẹt vài nét bút: Giang Diễn, đừng đến trường học, đám người ở đây đều là ma quỷ, chỉ có anh ch*t. Viết xong móc cái còi, thổi mạnh, thổi ba tiếng, chó Bì Bì uể oải xuất hiện.

Diệp Tịch Nhan đưa thư nói, “Giao cho Giang Diễn.”

Bì Bì chẹp miệng, ra hiệu Diệp Tịch Nhan nhìn về phía sau, trong rừng rậm có một con sói tuyết trắng đang chơi đùa với vài con chó màu đốm.

“Chủ nhân, hiện tại tôi đã yên bề gia thất, không đi công tác.” “Moá nó, chó ch*t, lần này là con ruột thật đấy?”

“Không phải tôi tự sát, được chưa.”

Diệp Tịch Nhan ngồi xổm, vuốt ve đầu chó, “Một lần cuối cùng, Bì Bì.” “Chủ nhân, có lẽ khó mà tìm được Giang Diễn.”

“Nói cụ thể.”

“Tôi có ngửi thấy mùi của hắn ở chiếc xe mà các người lái về, chiếc thứ ba ấy, trong đó rất nhiều máu, hình như không có ai còn sống, khà khà.”

Đôi tay cầm phong thư của Diệp Tịch Nhan bỗng run run. Như có cơn gió lạnh tràn vào lòng.

“Chủ nhân, tôi đi đây.” Bì Bì vẫy đuôi trở lại rừng tậm, nói phải đi, mồm lại ngậm một con chó bốn chân đen nhánh, người trắng như tuyết, trán có hình trăng khuyết màu đen mang tới, “Đây là lão Thất, là đứa khiến tôi và mẹ nó nhức đầu nhất, tặng cho cô nuôi.”

Diệp Tịch Nhan ôm chó con, ngẩng đầu lên đã thấy Bì Bì biến mất không còn bóng dáng.

La đầu trọc vung vẩy chìa khoá gọi to, “Đóng cửa, tổ tông ơi, cô ở bên ngoài chơi gì thế, mau vào!”

Diệp Tịch Nhan ôm chó con đi tới.

La đầu trọc hít hà một hơi, tức giận quát, “Trường học không phải nhà cô, không được phép nuôi thú cưng.”

“A Tiêu có thể nuôi chuột mà.”

“Đó là dị năng, dị năng của cô là triệu hoán chó chắc?” “Quen biết lâu, không nể mặt chút được sao?”

“Ai quen biết với cô?”

“Triệu Quang Minh.” Diệp Tịch Nhan ngang nhiên bước qua cổng trường, “Đừng giả bộ, cậu hoá thành tro tôi cũng nhận ra, tôi còn là dì của Nhật Thiên đó, cậu tốt nhất nên khách khí với tôi một chút.”

Triệu Quang Minh, à, đúng hơn là La đầu trọc nhếch miệng cười. Hỏi cô chó tên là gì.

Diệp Tịch Nhan nhìn vết đen màu trăng khuyết trên trán cún con, buột miệng:” Bao Thanh Thiên.”

Bao Thanh Thiên buồn phiền uông một tiếng, hiển nhiên không thích tên này, không hổ là đứa con đến bố ruột Bì Bì cũng chả cần, rất là khó tính.

Cô đột nhiên hỏi:” Hứa Vong Xuyên rồi sẽ khôi phục ký ức, phải không?”

“Quan trọng à?” La đầu trọc hỏi lại, dừng một chút, thấp giọng nói:” Nếu như không thể, cô còn yêu anh ấy không?”

Cậu đổi cơ thể, để Triệu Quang Minh vĩnh viễn ở cạnh Tôn Á, nằm chung một huy*t, cùng hư thối với cô ấy, hiện tại chỉ là sống và mang theo ký ức của Triệu Quang Minh, với một thân phận khác, sứ mệnh khác, mãi mãi chẳng còn là Triệu Quang Minh.

Cậu đến cùng là ai?

Sau khi biến thành zombie may mắn có được dị năng sáng thế, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh?

Ban đầu muốn đem cha mẹ, đại ca quay lại nhân gian, thế nhưng ghép gen bừa bãi chế tạo ra đám quái vật con, còn phải thêm việc xây dựng ngục giam bọn hắn lại.

Ai có thể cướp người với Tử thần?

Đến nay cậu cũng không biết mình đã thành công hay thất bại.

Diệp Tịch Nhan cười, ôm chặt Bao Thanh Thiên, “Hứa Vong Xuyên là Hứa Vong Xuyên, bất luận là người, zombie, hay quái vật, tôi đều yêu anh ấy, cho đến khi cơ thể và linh hồn tôi diệt vong hoàn toàn, tình yêu này sẽ không kết thúc.”

La đầu trọc xua tay, nét mặt chào thua.

Hứa Vong Xuyên đi ra, vừa đi vừa phủi chiếc quần cộc đầy tro bụi, thấy chó con trong lòng Diệp Tịch Nhan, thuận miệng hỏi:” Cơm tối đây sao?”

Bao Thanh Thiên xù lông trong nháy mắt.

Hứa Vong Xuyên vui vẻ, “Nó hình như hiểu tiếng người.”

Diệp Tịch Nhan quàng tay cậu thiếu niên tóc trắng, tựa đầu vào người anh, “Có là gì đâu, cha nó còn có thể nói tiếng người.”

“Thật hay giả?”

Chó biết nói chuyện cơ á?

Mặt trời ngả về tây, nung đỏ một khoảng thiên không.

Cũng thiêu rụi ánh tịch dương chiếu giữa hai người đang cất bước bên nhau.

Bạn nhìn xem, luôn có người ch*t đi, tử vong không có cách nào tránh khỏi vẫn sẽ tiếp diễn, thường hay tới vào lúc chúng ta chẳng kịp đề phòng, nhưng thế thì sao chứ? Tôi, sẽ vĩnh viễn sống trong cơn gió chiều muộn, tâm sáng như gương yêu người và được người yêu.

Hãy tin tưởng em.

Anh sẽ trở về.

Khi anh trở về.

Lòng em còn vẹn nguyên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.