Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 87: Động tâm (2)




*

Mùng một tháng giêng, rất nhiều cửa hàng đều ngừng kinh doanh về nhà ăn Tết, hoặc là mời uống rượu mừng năm mới, hoặc là hồi hương tế tổ, hoặc là đi thăm người thân bạn bè, thẳng đến mùng năm, mùng sáu mới mở cửa, Tạ Lan mang theo Thẩm Gia đi tới phố Châu.

Phố Châu này nằm gần huyện Thượng Nguyên, phía tây cầu Nội Kiều, ý nghĩa ở mặt tên, là nơi tụ tập của các cửa hàng châu báu, nơi đây cũng là một con phố phong nguyệt ở Kim Lăng, chẳng qua khác với Nam Khúc của Tần Hoài chính là, nơi này phần lớn là kỹ viện cấp thấp, thường gọi là “Câu lan chi địa*”.

(*) 勾栏之地 (Câu lan chi địa): nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.

Cũng chính bởi vì nơi này có không ít kỹ nữ, tháng giêng thanh lâu rất vắng khách, những vị tỷ tỷ quanh năm suốt tháng bận rộn mới được rảnh rỗi đi ra ngoài dạo cửa hàng, họ không về nhà vì ở đây phụ mẫu sẽ từ mặt những nữ tử vào thanh lâu làm kỹ nữ, tiền kiếm được đều tiêu ở trên người mình, vừa ra tay là vô cùng hào phóng rộng rãi, tiểu thương đều thích cùng các nàng buôn bán, cho nên lễ mừng năm mới ở phố Châu vẫn buôn bán như thường lệ.

Phố xá náo nhiệt, bán trâm cài, bán châu hoa, bán trang sức ngọc bội, mặt dây chuyền, bán son phấn, cái gì cần có đều có.

Tạ Lan dẫn Thẩm Gia đi hết đông sang tây, mới vừa vào một cửa hàng, không có gì hợp ý, lại lập tức đi sang một cửa hàng khác.

Tạ Lan giận dữ nói với Thẩm Gia: “Tùy tiện chọn đi, ta trả tiền, vừa lúc sinh nhật muội cũng sắp đến, coi như tặng quà sinh nhật sớm luôn.”

Thẩm Gia chọn tới chọn lui, bởi vì nàng nhìn quen đồ tốt rồi, loại đồ bán trên sạp ven đường này đối với nàng mà nói, cũng chỉ là mới mẻ một chút, nhưng chất liệu thì quá kém.

Đang cầm quạt Kê Huyết Ngọc đánh giá, tay áo thình lình bị người ta kéo xuống.

Đỗ Nhược chỉ về phía trước nói: “Tiểu thư, người mau nhìn, đó có phải là cô gia không?”

Thẩm Gia sửng sốt, theo hướng Đỗ Nhược bảo mà nhìn lại, chỉ thấy đó là một gian tiệm đồ cổ, Hoài Ngọc đứng ở trong tiệm, chăm chú nghe chưởng quầy đang giới thiệu cái gì, mà bên cạnh hắn, một vị nữ tử chỉ nhìn bóng lưng đã đẹp đến khuynh nước khuynh thành, chính là hoa khôi ở Tiểu Bồng Lai ngày đó từng có duyên gặp mặt một lần - Lục Uyển Nhu.

Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, giống như một đôi trai tài gái sắc.

Lục Uyển Nhu nói nói cười cười, cởi bỏ áo khoác của hắn ra, thưởng thức ngọc bội chưa từng rời người bên hông hắn.

Ngón tay Thẩm Gia buông lỏng, Kê Huyết Ngọc lộp bộp một tiếng rơi xuống.

Lão bản hét lớn: “Ngươi làm hỏng ngọc của ta! Phải bồi thường!”

Thẩm Gia quay đầu bước đi.

Tân Di và Đỗ Nhược đều cả kinh: “Tiểu thư!”

Lão bản thấy các nàng muốn đi, vội vàng bắt lấy ống tay áo một người: “Không thể đi! Bồi thường tiền!”

“Đây, bồi thường cho ngươi.”

Tạ Lan không chịu nổi phiền phức, ném túi tiền xuống rồi đi.

Thẩm Gia một đường không nói gì, thấy được mấy người đều lo sợ bất an, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện, trở lại Hoán Hoa tiểu trúc, nàng vọt vào sương phòng, đem túi thơm đã làm xong dưới gối đầu lấy ra, cầm lấy kéo trong sọt cắt nát, trong nháy mắt cắt thành bảy tám mảnh nhỏ.

Tân Di vội vàng chạy tới cướp kéo đi, vô cùng đau đớn kêu lên: “Tiểu thư đừng như vậy, túi thơm này người ngày đêm không ngủ thêu xong, đầu ngón tay đều đ.â.m rách mười mấy lần, đây là tâm huyết của người a!”

“Tâm huyết thì sao? Hắn căn bản là không quan tâm!”

Thẩm Gia xoay người, nhào lên giường khóc rống lên.

Tạ Lan vào cửa sau thấy vậy, trầm mặt nổi giận đùng đùng nói: “Ta đi Tiểu Bồng Lai, lấy roi quất c.h.ế.t tiện nhân không biết xấu hổ kia!”

Nàng nói xong liền muốn ra cửa, Thẩm Gia lập tức ngẩng đầu gọi nàng lại: “Đừng đi!”

Tạ Lan tức giận kêu to: “Đôi cẩu nam nữ này đều khi dễ đến trên đầu muội rồi! Buồn cười! Từ nhỏ đến lớn, muội chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như này, ta đi nói cho Thất đường thúc!”

Thẩm Gia chạy tới ôm lấy cánh tay của nàng, khóc lớn nói: “Đừng đi! Đừng đi!”

Nàng khóc bù lu bù loa, Tạ Lan mềm lòng, đành phải dỗ nàng: “Được rồi, ta không đi, muội đừng khóc nữa, lát nữa lão thái thái biết, còn tưởng rằng ta bắt nạt đó.”

Ba người vây quanh dỗ dành nửa ngày, vừa nói đùa, vừa lau nước mắt, nhưng mặt Thẩm Gia vẫn nặng nề như cũ.

Nàng thấy rất khó chịu, từ khoảnh khắc nhìn thấy Hoài Ngọc và người phụ nữ khác đứng cùng một chỗ, trái tim liền đau nhói.

Thẩm Gia rốt cục ý thức được một chuyện mà nàng sớm nên hiểu ra, rằng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã động tâm với Hoài Ngọc, chàng thiếu niên ở trong sơn động ôm nàng, nói không ngừng về lai lịch tên của hắn, nói muốn cưỡi ngựa dẫn nàng đi đại mạc ngắm sao; thiếu niên kia ở dưới trăng, bởi vì sợ nàng sẽ té ngã, liền thay nàng cầm đèn chiếu đường, một tay thiếu niên đó cầm tay nàng, nàng không thể tự kiềm chế mà yêu, chữ tình cứ thế mà sâu, chờ nàng hiểu được chuyện này, cũng đã muộn, trong mắt của hắn không chỉ có nàng, hắn sẽ cười với nữ nhân khác, còn để cho nữ nhân kia sờ ngọc bội của hắn.

Thẩm Gia nghĩ đến tối hôm qua, bọn họ cách nhiều ngày cuối cùng vẫn được nằm ngủ chung, nàng vốn định đến gần hắn một chút, giống như thường ngày, nhưng Hoài Ngọc lại mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa phòng, ở thư phòng ngủ một đêm, tránh nàng như rắn rết.

Lúc ấy còn không cảm thấy có cái gì, đến bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận, thì ra hắn lại chán ghét nàng đến mức này.

Thẩm Gia bi ai không thôi, cứ thế suy nghĩ ập đến, lần thứ hai thất thanh khóc rống.

*

Trong tiệm đồ cổ, chưởng quỹ cẩn thận từng li từng tí dùng vải đỏ lót, nâng ra một khối ngọc thạch, hỏi: “Khối nguyên liệu này thế nào? Nhìn chất ngọc này, thanh thuần trong suốt, chịu nước vô cùng tốt. Âm thanh lanh lảnh, giống như chuông kêu. Cầm trong tay mát mẻ dễ chịu chứ không lạnh, đeo ở trên người thì đông ấm hè mát, có thể làm người ta vui vẻ, trừ tà tránh ôn, là Vu Điền Ngọc của Tây Vực hàng thật đó.”

Hoài Ngọc cầm kính lúp, đi tới nhìn kỹ, lắc đầu: “Màu sắc quá hỗn tạp.”

Chưởng quầy đành phải cất đi, lại nâng ra một khối ngọc thạch: “Cái này thì sao? Đây là ngọc lam điền sản xuất từ Thiểm Tây, chất ngọc lung linh long lanh, ban đêm còn có thể phát ra ánh sáng ôn nhuận. Công tử, ngươi nhìn mặt ngoài này, còn có hoa văn giống như băng nứt, tuyệt mỹ cỡ nào! Không phải lão già ta lừa ngươi, ta buôn bán ngọc thạch nhiều năm như vậy, đồ cổ xem qua không có một ngàn, cũng có tám trăm loại, còn chưa từng thấy qua chất liệu trân quý độc đáo như vậy, ngươi có thể bỏ qua, nhưng sẽ không có cửa hàng nào có khối ngọc như này nữa đâu.”

“Băng vỡ?” Hoài Ngọc nhíu mày, “Ngụ ý không tốt, đổi cái khác.”

“……”

Chưởng quầy nhìn về phía Lục Uyển Nhu, trong mắt viết một câu: Vị khách nhân ngươi mang đến này, sao lại khó hầu hạ như vậy?

Lục Uyển Nhu trấn an cười cười: “Cho ngài ấy xem cái khác đi.”

Chưởng quầy thở dài, nể tình Lục Uyển Nhu là khách quen, đành phải nhéo mũi lại cầm mấy khối ngọc ra, chỉ là khách nhân kia hoặc là nói màu sắc quá chói, hoặc là nói chất liệu không tốt, chọn ba lấy bốn, chọn tới chọn lui.

Chưởng quầy rốt cục nhịn không nổi nữa, chỉ vào hông hắn nói: “Ta thấy khối ngọc trên lưng ngươi cũng rất tốt, sao không lấy xuống sao chép lại?”

Hoài Ngọc ngẩn ra, cầm lấy khối ngọc bội từ lúc sinh ra đã không rời khỏi hắn.

“Ngươi nói cái này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.