Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 85: Tuyết rơi (2)




Thẩm Gia nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Gã sai vặt liếc xéo hai người kia một cái, cười lạnh nói: “Hai người không có mắt muốn lấy lòng chủ nhân, đáng đời.”

Thẩm Gia đại khái hiểu được hai người này đã làm cái gì, đoán chừng là muốn thừa dịp cữu cữu say rượu, đi lên nịnh nọt, nhưng cữu cữu say xong tính tình đặc biệt kém, các nàng tám phần là bị răn dạy, ngay cả chén trà cũng bị đập vỡ.

“Các ngươi lui xuống đi.” Nàng nói với hai vị cô nương.

Di Hồng, Khoái Lục lau nước mắt đi ra ngoài.

Thẩm Gia tiến lên xem xét, Tạ Dực nằm ở trên giường, say đến hai gò má đỏ bừng, Thẩm Gia sợ hắn cảm lạnh, lấy ra một cái chăn lông cừu đắp lên cho hắn.

Tạ Dực bỗng nhiên mở mắt, bắt lấy cổ tay của nàng, ánh mắt lạnh lẽo hiện ra, tràn đầy vẻ cảnh cáo.

“Cữu cữu, là con.” Thẩm Gia nhẹ giọng nói.

Tạ Dực buông nàng ra, đáy mắt hiện lên một tia mờ mịt: “Nhu nhi….”

Thẩm Gia chỉ coi hắn say hồ đồ, nhận mình là Lục Uyển Nhu, cũng không suy nghĩ nhiều, thay hắn đắp chăn.

Hoài Ngọc phía sau lại nhíu chặt mày.

Tạ Dực thường xuyên biến mất vào đêm giao thừa, sau đó trở về trong tình trạng say khướt, không ai biết hắn đã đi đâu. Mỗi khi hắn trở về, Thẩm Gia luôn nấu cho hắn một chén canh giải rượu, ở Lục Y Viên không có phòng bếp nhưng gã sai vặt đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, kể cả nguyên liệu và bếp nấu.

Dù sao Hoài Ngọc cũng không có việc gì để làm, hắn liền bảo Thẩm Gia ném cho hắn một quả lê tuyết để gọt vỏ.

Hoài Ngọc đón được lê, hắn chơi đao rất linh hoạt, nên ngay cả gọt vỏ cũng thành thạo, vỏ lê từng vòng từng vòng rơi xuống.

Hắn một bên gọt, một bên hỏi Thẩm Gia: “Cữu cữu của ngươi sao lại ở chỗ như này?”

Thẩm Gia dùng gậy gỗ đánh đường phèn, nghe vậy hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”

Hoài Ngọc cố gắng tìm một từ thích hợp: “Cũng quá...... đơn sơ.”

Đương nhiên, loại đơn sơ này, là so với các gian nhà còn lại của Tạ gia thôi. Nơi ở của Tạ Dực không phải kết cấu gạch ngói hoặc gỗ, mà là dùng trúc và cỏ tranh dựng thành, càng giống như ngôi nhà trúc nghỉ chân trong núi, tuy có thú vui sơn dã, nhưng không phải là nơi ở lâu dài.

Trong vườn trồng rất nhiều cây trúc, lại là ban đêm, gió bắc gào thét, thổi đến cành trúc ào ào rung động, giống như tiếng trẻ con nức nở, thình lình một cây trúc xanh bị thổi gãy, phát ra một tiếng “răng rắc” giòn tan, làm người ta cảm thấy tiêu điều bội phần.

Lưng Hoài Ngọc cũng co rúm lại một chút, ngồi ở cửa, nhìn rừng trúc xanh thẳm bên ngoài nhà chính, nhịn không được nói: “Cái này cũng quá thanh tịnh rồi.”

Thẩm Gia dừng chày gỗ lại, nhìn ngoài cửa, lẩm bẩm đọc: “Phi tuyết hữu thanh, duy tại trúc gian tối nhã/Sơn song đêm lạnh, thính tuyết sái trúc lâm, tí tách tiêu tiêu, liên miên xào xạc, thanh vận thản nhiên, dật ngã thanh thính/Chợt hồi phong giao cấp, Chiết Trúc một tiếng, khiến cho hàn nỉ ta tăng thêm lạnh/Thầm nghĩ kim ốc nhân hoan, ngọc sênh thanh túy, khủng thử phi nhĩ sở hoan.”*

(*) Bài thơ “山窗听雪敲竹” của văn nhân Cao Liêm Vãn Minh. Dịch nghĩa:

Tuyết sau mùa đông, rơi xuống đất vừa lớn vừa chặt, từng mảnh bay múa rơi xuống, giống như là lông ngỗng, trong suốt cực đại, thật có sức sống, khí phách.

Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi trên mặt đất, thình thịch, tuôn rơi, khiến tâm người yên tĩnh, nếu ngoài cửa sổ có rừng trúc, âm thanh này chính là âm thanh tao nhã nhất.

Nhưng mà phong vị như thế, chúng ta chỉ sợ cũng không có phúc hưởng.

Hoài Ngọc trừng mắt nhìn nàng như gặp quỷ: “Ngươi bị ai nhập? Sao đột nhiên lại ngâm thơ?”

Thẩm Gia lắc đầu bật cười, tiếp tục gõ nát đường phèn, nói: “Đây là bài văn nương ta thích nhất, khi còn sống bà ấy thường tới nơi này đọc sách, ‘Lục Hào Viên’ cũng là tên bà ấy đặt, ‘Chiêm bỉ kỳ ảo, Lục Trúc Y Y’*.

(*) Xuất phát từ <Kỳ Áo>, là một bài thơ ca ngợi hình tượng nam tử trong <Kinh Thi>. Dân ca dân tộc Hán thời Tiên Tần. Bài thơ này có ba chương, mỗi chương chín câu. Áp dụng thủ pháp mượn vật khởi hứng, mỗi chương đều lấy “trúc xanh” khởi hứng, mượn trúc xanh cao ngất, xanh tươi, nồng đậm để ca ngợi đạo đức tốt của quân tử, mở ra con sông tiên phong lấy trúc dụ người. Toàn bộ thơ sử dụng rất nhiều ví dụ, chương đầu tiên “Như cắt như vấn, như khắc như mài” đến chương thứ ba “Như vàng như tích, như khuê như bích” thể hiện một loại biến hóa, một loại quá trình, ngụ ý vẻ đẹp quân tử ở chỗ tích học tu dưỡng sau này, rèn luyện đạo đức. Kinh Thi là tập thơ đầu tiên trong lịch sử văn học dân tộc Hán. Có ảnh hưởng sâu sắc đến sự phát triển thơ ca của các thế hệ tương lai.

Hoài Ngọc mặc dù chưa từng đọc bao nhiêu sách, nhưng câu này vẫn biết: “Trong Kinh Thi?”

Thẩm Gia gật đầu: “Nương ta đam mê đọc <Kinh Thi>, bà thường nói trong tứ thư ngũ kinh, chỉ bộ này còn có chút ý tứ. Huynh đệ tỷ muội chúng ta khi còn bé phạm sai lầm bị bắt, cữu cữu liền phạt chúng ta chép <Kinh Thi>, ba trăm bài thơ phải được chép hết.”

Hoài Ngọc bỗng nhiên nghĩ thông suốt: “Tên của ngươi cũng là như vậy? Lấy từ <Kiêm Gia>*?”

(*) 蒹葭 - Kiêm Gia: là một bài thơ của Khổng Tử trong Kinh Thi

“Có thể nói như vậy.”

Thẩm Gia nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, cười rộ lên: “Cũng không tính là phải chép hết đâu, Kinh thi có ba trăm lẻ năm chương, chỉ có <Kiêm Gia> là cữu cữu không cho bọn ta chép, nên khi còn bé bọn ta thích nhất chương này, thường đọc nó trước mặt cữu cữu, “Kiêm gia thương thương/Bạch lộ vi sương.”(1)

“Sở vị y nhân/Tại thuỷ nhất phương.”(1)

Hoài Ngọc tiếp một câu, hắn ném tuyết lê đã gọt xong qua, Thẩm Gia tiếp được, cầm lấy d.a.o phay bắt đầu cắt.

(1) Bốn câu thơ: 蒹葭蒼蒼, 白露為霜 - 所謂伊人, 在水一方 (bài “Kiêm Gia” - Khổng Tử): Khóm lau xanh tốt mượt mà/Tầng tầng móc trắng như là phủ sương - Người mình muốn kể tận tường/Đã đi đến chốn mênh mang hải hà.

“Cho nên từ lúc đầu, Thẩm viện của các ngươi được gọi là Kiêm gia viện, vậy Lộc Minh Đài, Quan Thư Quán đều có nguồn gốc từ Kinh Thi à?”

“Ừ.”

“Cữu cữu không phải con cháu Tạ gia đúng không? Ý ta là ruột thịt ấy?” Hoài Ngọc ma xui quỷ khiến hỏi một câu.

Thẩm Gia ngẩng đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”

“Ta nhìn ra được.” Hoài Ngọc tiện thể khoa tay múa chân một chút, “Tạ gia các ngươi đều là mắt hồ ly, cả biểu tỷ cùng biểu huynh của ngươi cũng thế, duy chỉ có cữu cữu của ngươi sinh ra là mắt hoa đào.”

Thẩm Gia giật mình, hóa ra hắn có thể nhìn kỹ được như vậy.

Nàng không thông minh như Hoài Ngọc, sở dĩ nàng biết thân thế Tạ Dực là do Tạ Lan nói.

Tạ Dực cũng không phải là thân sinh của Tạ lão thái gia, mà là một ăn mày lang thang được Tạ Như đưa về, ban đầu làm việc vặt trong cửa hàng Tạ thị, sau đó được Tạ Như nhận là đệ đệ, nhập gia phả, việc này năm đó còn gây nên sóng to gió lớn ở Tạ gia.

Tổ tiên Tạ gia lập nghiệp đều là thương nhân, mọi quyền lực đều trong tay ngoại tổ phụ Thẩm Gia, năm đó ngoại tổ phụ nàng tức giận vì chỉ sinh ra một nữ nhi là Tạ Như, những người phụ trách Đông phủ còn đốt pháo chúc mừng, ai cũng biết nữ nhi không có quyền thừa kế tài sản, đợi đến sau khi Tạ lão thái gia xuống mồ, toàn bộ cơ đồ này chính là của bọn họ.

Ai ngờ Tạ Như từ nhỏ đã không giống với các cô nương khác, con gái nhà người ta đều mơ ước gả cho một lang quân như ý, nàng lại cảm thấy hứng thú với việc buôn bán, trong Chu gia yến, nàng còn làm quen được rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, chọc cho Tạ lão thái gia vuốt râu cười to nói “Cuối cùng ta cũng có người kế vị rồi.”

Đợi Tạ Như lớn thêm một chút, nàng thường xuyên mặc nam trang, đi theo Tạ lão thái gia đi Quảng Đông, Phúc Kiến buôn bán, tính tình nàng khảng khái, ánh mắt khôn khéo, đầu óc linh hoạt, nói đến bản lĩnh bàn chuyện làm ăn, so với phụ thân còn cao hơn một bậc.

Tạ lão thái gia liền chuẩn bị cho nàng kén rể, người trong cũng giúp nàng chọn đối tượng, ai ngờ trời bỗng nổi gió lớn, mây mịt mù, một hồi trên biển bão táp, lật tung con thuyền buôn bán của Tạ gia, toàn bộ người trên thuyền không một ai còn sống, Tạ lão thái gia cũng chôn mình dưới đáy biển sâu.

Tin dữ truyền về Kim Lăng, Tạ lão phu nhân đau đớn khóc than, trách lão thiên gia tại sao bỏ lại hai mẹ con bà, đám thân thích Đông phủ kia cũng đang nhìn chằm chằm, chỉ chờ tang sự xong xuôi liền phân gia sản.

Đúng lúc này, Tạ Như một thân hiếu phục đứng ra, nói nàng muốn tiếp quản cửa hàng.

Lời này vừa nói ra, người Tạ gia đều sợ ngây người.

Cái gì? Một nữ tử, lại mưu toan nhăm nhe gia nghiệp lớn như vậy?

Đúng là ăn nói hàm hồ!

Sau đủ loại lời khuyên can, uy hiếp, dụ dỗ, nhục mạ đều không có kết quả, người Đông phủ nộp một tờ đơn tố cáo Tạ Như đến Ứng Thiên phủ.

Trận kiện tụng này ở thành Kim Lăng người người đều biết, ai ai cũng hiểu, cuối cùng bởi vì Tạ Như bí mật mua chuộc phủ doãn Ứng Thiên, lại mời một tụng sư nhanh mồm nhanh miệng, bởi vậy giành chiến thắng.

Các trưởng bối Tạ gia không có biện pháp với nàng, cũng chỉ có thể lấy thân phận nữ tử của nàng ra nói chuyện, nàng là một cô nương, sớm muộn gì cũng phải xuất giá, đến lúc đó gia nghiệp rơi vào tay người ngoài, chẳng phải là bất hiếu với tổ tông sao?

Không nghĩ tới Tạ Như nghe xong, cười hì hì ở trước từ đường liệt tổ liệt tông, nói một lời thề rằng nàng cả đời không gả, đem cả đời của mình dâng hiến cho cửa hàng Tạ gia, nếu không sẽ không được c.h.ế.t tử tế.

Mọi người vừa nghe, ngay cả lời thề độc nàng cũng dám nói ra rồi, cho nên chỉ có thể oán hận không thôi.

Sau đó Tạ Như tâm huyết dâng trào, lại muốn nhận Tạ Dực làm đệ đệ, Tạ gia nổi lên một trận phản đối, có một nữ tử thừa kế đã đủ sốt ruột rồi, lại đến một vị khất cái lai lịch không rõ, bọn họ không sống nổi mất.

Khi đó Tạ Như đã trở thành chủ nhân của cửa hàng, nàng nói một là một hai là hai, người Đông phủ dù phản đối thế nào, nàng cũng không để ý tới, kiên quyết nhận Tạ Dực làm đệ đệ.

Đến năm hai mươi tám tuổi, Tạ Như phá vỡ lời thề của mình, gả cho Thẩm Như Hải, vì cho Tạ gia một cái công đạo, nàng tự nguyện từ bỏ quyền lực của người đứng đầu gia tộc, đem toàn bộ giao cho Tạ Dực xử lý.

Lúc đó Tạ Dực mới mười tám tuổi, ở trong vô số tiếng phản đối cùng chướng ngại vật trong sáng trong tối, hắn bắt đầu mở rộng gia nghiệp, đem cửa hàng phát triển so với lúc Tạ Như tại nhiệm còn lớn mạnh hơn, hiện giờ hắn đã thành gia chủ Tạ gia danh xứng với thực, từ một kẻ ăn xin đến Thất gia người người tán thành, một đường này khó khăn gian khổ, Thẩm Gia cũng không biết hắn làm sao vượt qua được.

Thẩm Gia ngồi xổm trước bếp lò, nhấc nắp sứ lên, thấy nước bên trong đã sôi, ùng ục ùng ục lăn bọt, liền đổ lê đã cắt xong vào.

“Tuyết rơi rồi.” Hoài Ngọc bỗng nhiên nói.

Thẩm Gia ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài cửa ào ào rơi xuống bông tuyết, giống như sợi bay, chóp mũi nàng tất cả đều là vị ngọt ngào của lê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.