Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 62: Ghen tuông (1)




Sau khi Trần Thích gửi tín hiệu, đám người Tạ Dực cũng nhanh chóng hội họp.

Hoài Ngọc ngồi ở bãi sông, chậm rãi cầm khăn rửa mặt, Thẩm Gia bên cạnh đứng không biết làm thế nào, hắn cũng không để ý tới nàng.

“Điện hạ! Điện hạ!”

Quan Triều nhìn thấy Hoài Ngọc sống sờ sờ, hai đầu gối mềm nhũn, vừa lăn vừa bò chạy tới, ôm chân Hoài Ngọc liền gào khóc: “Điện hạ! Gia của ta! Ngài vẫn còn sống! Nếu ngài xảy ra chuyện gì, tiểu nhân làm sao ăn nói với Vạn tuế gia a!”

Hoài Ngọc không chịu nổi phiền phức, muốn một cước đá văng hắn ra, nhưng nhìn bộ dạng mặt xám mày tro của hắn, chắc hẳn cả đêm nay cũng không dễ chịu, liền an ủi hai câu: “Được rồi, khóc cái gì?”

Quan Triều: “......”

Thẩm Gia bên này cũng nhìn thấy Tạ Dực, nhanh chóng chạy tới.

“Cữu cữu!”

Tạ Dực đỡ lấy nàng, vừa lôi kéo nàng nhìn trái nhìn phải, vừa hỏi: “Bị thương không?”

“Không có không có,” Thẩm Gia nói, “Ta một chút thương thế cũng không có, toàn bộ đều là Hoài Ngọc chịu.”

Tạ Dực nhìn về phía bãi sông, Hoài Ngọc đang bị Quan Triều khóc rống lên gắt gao ôm, vẻ mặt hắn sinh không thể luyến, cố nén không động thủ.

Lãnh sư gia cũng thở phào nhẹ nhõm, hướng Thẩm Gia cười nói: “Cũng may Tôn tiểu thư người không sao, cữu cữu người vì cứu người, đã đem toàn bộ ổ thổ phỉ đều đốt đi rồi.”

“Thì ra ngọn lửa kia là cữu cữu thả.” Thẩm Gia vỗ đầu, vội la lên, “Ai nha! Thiếu chút nữa đã quên! Thẩm Như còn ở trên núi!”

Tạ Dực nói: “Nàng ấy không sao, ta cho người đưa xuống núi rồi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Thẩm Gia yên lòng, quả nhiên cữu cữu mới là đáng tin cậy nhất.

Lúc này Đàm Miểu cũng dẫn binh mã chạy tới, nhìn thấy Hoài Ngọc, hắn quỳ một gối xuống: “Thiên tổng Đàm Miểu của Thủy sư doanh Nam Kinh, cứu giá đến chậm, làm cho điện hạ chấn kinh, là tội mạt tướng!”

“Đứng lên đi.”

Hoài Ngọc được Quan Triều đỡ đứng lên.

Đàm Miểu nhìn thấy hắn bị cành cây cố định chân phải, nhất thời lắp bắp kinh hãi: “Điện hạ, ngài là bị thương?”

Hoài Ngọc ý bảo ngươi tự xem đi.

Đàm Miểu đi lên, quỳ đầu gối, cẩn thận kiểm tra một phen, xác nhận xương cốt đã nối xong, xem ra Hoài Ngọc hiểu được một ít biện pháp cấp cứu trong quân, chỉ là tích huyết ứ đọng, chân sưng phù tương đối nghiêm trọng, cần lập tức xuống núi chữa bệnh, nếu không tổn thương chân có nguy cơ phế bỏ.

Đàm Miểu không dám trì hoãn nữa, lập tức phân phó cấp dưới đốn gỗ làm cáng cứu thương, Hoài Ngọc nằm ở phía trên, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuống núi.

Trong Sào huyện thành, Nguyễn Gia Hữu lấy thân phận tri châu Trữ Châu tạm thời trưng dụng huyện nha, bốn đại nhân Văn, Chu, Lưu, Hồ ngồi ở đại sảnh uống trà nghỉ ngơi, bọn họ bôn ba lao lực cả đêm, cũng thật sự là mệt mỏi.

Khi quan sai báo tin chạy vào, nói năng có chút lộn xộn, thông báo Vương gia đã đến ngoài Sào huyện thành thì bốn gã đại nhân đồng loạt buông chén trà đứng dậy, đều không để ý ngồi kiệu, từng người tranh nhau vượt qua ngưỡng cửa, chạy về phía cửa thành.

Hoài Ngọc nằm ở trên cáng cứu thương nghênh đón bốn vị quan viên mồ hôi đầm đìa, kinh sợ, bốn người cùng giới thiệu qua thân phận của mình, lại quỳ trên mặt đất nhao nhao hô “Tử tội”, “Thất trách”, “Thỉnh điện hạ trị tội.”

Hoài Ngọc từ trước đến nay không kiên nhẫn ứng phó loại tình cảnh này, cau mày, nói một câu.

“Bình thân.”

Đàm Miểu nhìn mặt, nâng Tương Thành Bá Chu Húc phòng bị Nam Kinh dậy, nói: “Chư vị đại nhân, để điện hạ trị thương trước đã.”

Bốn người giống như lúc này mới phản ứng lại rằng Hoài Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương, mà không phải đứng nói chuyện với bọn họ.

Thái giám phòng bị Lưu Bác lập tức quay đầu lại dặn dò tri huyện Sào: “Đi! Mời đại phu tốt nhất huyện các ngươi tới, nếu muộn thì mọi tội các ngươi gánh không nổi đâu!”

“Vâng...... vâng.”

Tri huyện lau mồ hôi đầy đầu, nhanh như chớp mà chạy, này toàn mấy tôn Đại Phật hắn một người cũng đắc tội không nổi.

Thẩm Gia làm vương phi, tự nhiên cũng nhận được ‘Hoan nghênh long trọng’, bốn gã quyền thần một tay che trời trên mặt đất Nam Kinh, đến trước mặt nàng lại liên tục xin lỗi, Thẩm Gia nhìn đến không đành lòng, phải biết rằng trong bốn người này, Tương Thành bá lớn tuổi nhất cũng đủ làm ông nội của nàng, một lão nhân gần sáu mươi tuổi quỳ gối bên chân nàng hô “Thần tử có tội”, Thẩm Gia quả thực hoài nghi mình sẽ giảm thọ.

Thật vất vả thoát khỏi bốn người này, Thẩm Gia ở huyện nha lại nghênh đón Tân Di cùng Đỗ Nhược khóc sướt mướt.

Hai người các nàng vừa tỉnh lại, đã được thông báo trúng thuốc mê, mà Thẩm Gia bị trói vào ổ thổ phỉ, sợ tới mức mặt không còn vẻ người, sợ Thẩm Gia xảy ra chuyện.

Thẩm Gia vừa nghe, mắng thầm, [Hay lắm, bổn tiểu thư ở trên núi vừa bị tát, vừa bị ấn đầu bái đường, còn rơi xuống vách núi suýt nữa làm thủy quỷ, hai người các ngươi ngược lại ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, thật sự là người so với người tức c.h.ế.t ta.]

“Thẩm Như đâu?” Nàng hỏi hai thị nữ.

“Đại tiểu thư đang ở phòng khách hậu viện.” Tân Di nói.

Thẩm Gia đi khách phòng, Thẩm Như đang nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, vết thương trên tay đã rắc bột thuốc băng bó xong, nhìn thấy Thẩm Gia bình an trở về, nàng cũng rất vui vẻ, lại do dự hỏi: “Thất gia...... Thất gia người có khỏe không?”

“Cữu cữu sao?”

Thẩm Gia có chút không hiểu vì sao nàng lại hỏi an nguy của cữu cữu, người bình thường không nên hỏi Hoài Ngọc trước sao?

“Người khỏe lắm, hình như đi tắm rồi.”

Tạ Dực xưa nay yêu sạch sẽ, bôn ba cả đêm với vẻ mặt xám đen đã là cực hạn của hắn, vừa vào huyện nha Sào huyện, hắn liền hỏi rõ vị trí phòng sạch, đi tắm rửa trước.

Lúc này Thẩm Như mới gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Hai tỷ muội bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ không còn gì để nói, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Thẩm Gia chán ghét người tỷ tỷ này quá lâu, cho dù chuyện tối hôm qua làm cho nàng đối với Thẩm Như có chút thay đổi, nhưng băng sương nhiều năm cũng không phải một khi là có thể hòa tan, chính là hiện tại làm cho nàng gọi một tiếng ‘Tỷ tỷ’, nàng cũng làm không được.

Thẩm Gia vội ho một tiếng, nói: “Cái kia...... Chuyện tối hôm qua, cám ơn ngươi. Ta còn có việc, ngươi tĩnh dưỡng cho tốt, ta đi trước…”

Thẩm Như cong hai mắt, cười nói: “Được, tiểu muội đi thong thả.”

Thẩm Gia nhấc chân ra khỏi cửa phòng, Tân Di cười nói: “Vương phi, giống như ngươi và đại tiểu thư hôm nay, cũng rất tốt.”

Thẩm Gia liếc nhìn nàng một cái, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người bên nào?”

Tân Di lập tức ngừng cười, nghiêm túc nói: “Nô tỳ đương nhiên là người của Vương phi.”

Thẩm Gia không so đo với nàng, quyết định đi thăm Hoài Ngọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.