Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 119: Tranh cãi lớn




Cuối tháng tám, sự việc Phù Phong Vương đoạt thần thê ngay trên đường vô cùng ầm ĩ, trở thành đề tài nói chuyện lớn nhất kinh thành gần đây, đầu đường cuối ngõ nghị luận xôn xao.

Đô Sát viện ngự sử, các quan viên nhao nhao dâng sớ, một đám thứ cát sĩ Hàn Lâm viện xưa nay có quan hệ tốt với Trần Thích, cũng không cam lòng, vì bằng hữu mà trượng nghĩa dâng tấu, nói ‘Mối hận đoạt thê, có thể so với mối thù g.i.ế.c cha, Tam Xích Đồng Tử cũng giận dữ nhìn, phàm là sỉ nhục thiên hạ, nhục nhân thần, chớ quá mức này’. Nói Hoài Ngọc ‘Dựa vào ân sủng của bệ hạ, tự ý làm bậy, làm chuyện bất trung bất nghĩa này, bệ hạ nếu bao che, toàn bộ nhân sĩ đều lên án.’

Trong lúc nhất thời, Phù Phong vương phủ như một cái chảo lửa đang sôi sùng sục.

Mùng một tháng chín, triều đình cử hành đại triều hội Sóc Nhật ở Phụng Thiên điện, văn võ bá quan ai cũng không nghĩ tới, Trần Thích lại chọn lúc này chạy vọt ra, quỳ gối trước ngự tiền, đau đớn tố cáo đại tội trạng Phù Phong Vương.

Hắn thanh mảnh gầy gò, lời nói thì vang vọng, nói ra tội trạng của Hoài Ngọc, thậm chí mũi nhọn của hắn còn không kiêng dè mà nhắm thẳng vào Thánh Thượng.

Trên người hoàng đế tỏa ra hàn khí, tư thái nghiêm nghị không thể xâm phạm, trong chốc lát, cả điện đều kinh hãi, quần thần mỗi người há hốc miệng, ngây ra như phỗng, không hẹn mà cùng quay lại nhìn góc tây nam đại điện.

Hoài Ngọc hôm nay phụ trách phòng vệ trong điện, mặc mãng phục đỏ thẫm, vai buộc áo choàng, đeo Tú Xuân đao, vô số ánh mắt b.ắ.n tới, hắn chỉ cười lạnh.

Mắt thấy Thánh thượng trên ngự tọa sắc mặt càng ngày càng khó coi, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn long ỷ, gân xanh mu bàn tay nổi lên, dường như chỉ chốc lát sau sẽ nổi cơn thịnh nộ, Thẩm Như Hải trầm mặc không nổi nữa, trán đổ mồ hôi lạnh, lớn tiếng cắt đứt Trần Thích: “Câm miệng! Nơi này là nơi ngươi có thể càn rỡ sao? Còn không mau lui ra!”

Ai ngờ Trần Thích ngay cả vị ân sư này cũng không nể mặt, cứng cổ, lạnh giọng biện bạch: “Trên triều đình, mọi người đều có thể nói thẳng!”

“Ngươi cũng biết đây là triều đình, há có thể cho ngươi tùy tiện phát ngôn?!”

Thẩm Như Hải gọi hai người tới, muốn kéo hắn xuống, hắn là Hồng Lư Tự Khanh, phụ trách chủ trì kỷ cương triều đình, có quyền lực như vậy, vừa lên tiếng hô, vài tên Cẩm Y Vệ lập tức tiến lên, muốn áp giải Trần Thích.

Trần Thích liều mạng giãy dụa, đột nhiên nổi giận đứng dậy, ném mũ ô sa xuống đất một cái, quan bào cởi ra, lộ ra tẩm y màu trắng bên trong!

“!!!!”

Văn võ bá quan đều nghẹn họng nhìn trân trối, hắn là đang mặc đồ liệm dành cho người chết! Tinh thần nguyện c.h.ế.t can gián!

Trong đầu mọi người đang hiện lên rất nhiều suy nghĩ, đúng vào lúc này, ngoài điện một tiếng sấm sét vang lên ầm ầm đất trời, người người bị dọa sợ, suýt nữa quỳ xuống, cảnh tượng vừa rồi như một lời cảnh báo từ ông trời, hiện ra ngay trước mắt!

Khác với đám quần thần bên dưới, Duyên Hòa đế sắc mặt đã hòa hoãn xuống, nhưng mà Cao Thuận ngự tiền hầu hạ nhiều năm, biết rõ tâm tình Thánh Thượng, đáy lòng ông càng sóng to gió lớn, trên mặt lại càng bình tĩnh thư thái.

Cao Thuận không khỏi đổ mồ hôi vì Trần Thích, hắn viết phần tấu chương kia là không muốn hay không biết thánh ý? Một kẻ làm quan mà ngay cả chút tầm nhìn này cũng không có? Nhiều năm như vậy, thần tử buộc tội Hoài Ngọc càng ngày càng nhiều, dòng người cơ hồ có thể đứng xung quanh Tử Cấm Thành hai vòng, nhưng họ đều cho rằng Hoài Ngọc thánh sủng không hề suy giảm, ngược lại một tiểu quan Hàn Lâm lục phẩm như Trần Thích tự mình vọng tưởng có thể lật đổ. Đúng là thật dám nghĩ!

“Trần Thích.”

Duyên Hòa Đế vừa mở miệng, một Phụng Thiên điện to như vậy, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa gió rả rích bên ngoài.

Trên ngự tọa, vẻ mặt Hoàng đế rất bình tĩnh, thậm chí được xưng là hiền hòa, hỏi: “Ngươi có biết Hoài Ngọc là người phương nào không?”

Trần Thích quỳ trên mặt đất, ngang nhiên đáp: “Cháu trai của Mục Tông, con của Phù Phong Vương.”

Duyên Hòa đế hỏi: “Còn gì nữa?”

Trần Thích do dự một lát, đáp: “Là cháu của bệ hạ.”

Duyên Hòa đế cười lạnh một tiếng: “Thì ra ngươi biết, trẫm còn tưởng rằng ngươi không biết.”

Tiếng cười này làm da đầu mỗi người trong điện tê dại, bụng sôi sùng sục, phàm là người hơi có chút đầu óc, giờ phút này đều biết nên cúi đầu nhận sai.

Nhưng mà Trần Thích lại thay đổi tác phong khiêm tốn ngày xưa, quỳ thẳng người nói: “Hồi thánh thượng, thái tổ ta từng nói, vương tử phạm pháp, cùng thứ dân đồng tội, dưới hình luật Đại Tấn, chỉ nói pháp lý, không xem tư tình.”

Duyên Hòa đế ồ một tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười lành lạnh: “Theo ý của ngươi, là muốn trẫm g.i.ế.c cháu của mình?”

“Thần tuyệt không có ý đó!”

Trần Thích dập đầu mấy cái, dập đến gạch rung động rầm rầm, lúc ngẩng đầu lên, m.á.u tươi trên trán theo gò má chảy xuống, che kín mi mắt của hắn, hắn cắn răng, nước mắt thuận thế rơi xuống: “Thần chỉ cầu bệ hạ công bằng, nếu bệ hạ một lòng thiên vị cháu ruột, đem việc này chèn ép che lấp, thần cũng không còn lời nào để nói! Chỉ là dân chúng không thể phục. Thê tử bị đoạt, thần không còn mặt mũi nào gặp tổ tông, hôm nay chỉ có thể c.h.ế.t mà thôi!”

“To gan!”

Duyên Hòa Đế gầm lên một tiếng, trong mắt lộ ra hung ác, ông không phải hoàng tử hèn nhát lớn lên trong thâm cung, mười lăm tuổi đã đi theo huynh trưởng chinh chiến ở Trường Sa, là người sống sót khỏi tay tử thần không biết bao nhiêu lần, một thân khí dũng mãnh quyết đoán sát phạt, giờ phút này sát ý trong mắt ông hiện ra quá rõ ràng, mọi người trên điện không khỏi sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống, cắm mặt xuống đất run lẩy bẩy, không một ai dám ngẩng đầu.

“Ngươi dám lấy cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p trẫm! Trần Thích, ngươi là muốn tạo phản sao?!”

“Thần không dám! Thần chỉ cầu bệ hạ phán đoán công bằng!”

Trần Thích lại dập đầu một cái thật mạnh, độ mạnh lớn đến mức làm cho người ta không chút hoài nghi khối gạch kia cũng sẽ bị hắn dập nát, mỗi người đều mang theo vẻ mặt không đành lòng.

Mấy vị phụ thần nội các vẫn im lặng không lên tiếng, một là bởi vì thánh thượng đang tức giận, không tiện lên tiếng can ngăn kẻ kia. Hai nữa toàn bộ đều là lão thần tử, mọi chuyện đều đang quan sát tỉ mì, muốn chọn thời cơ thích hợp đi ra nêu ý kiến, thấy một màn này, không khỏi có cảm giác cần suy nghĩ thêm.

Kỳ thật trên đại điện này hơn phân nửa quan viên, đối với cảnh ngộ của Trần Thích đều là giữ thái độ đồng tình, chuyện quân đoạt thần thê trước nay chưa từng có, đây là nỗi nhục cực lớn đối với thần tử.

Thủ phụ nội các Từ Văn Giản là người đầu tiên đứng ra cầu tình cho Trần Thích, cho rằng hắn “Lấy cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p tất nhiên không đúng, nhưng hoàn cảnh đáng thương, mong bệ hạ xử lý thỏa đáng.”

Có người dẫn đầu, đám quan viên còn lại cũng dễ mở miệng hơn, nhao nhao tán thành, Trần Thích có vài người đồng môn thậm chí còn lựa chọn quỳ xuống, cùng hắn dập đầu: “Cầu bệ hạ theo lẽ công bằng mà xử lý!”

Duyên Hòa đế nhìn thần tử quỳ đầy điện, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, tức giận vỗ long ỷ đứng lên, chỉ vào quần thần, tay run rẩy kịch liệt: “Ngươi...... các ngươi......”

Ông còn chưa nói xong, cả người run lên một cái, người mềm nhũn ngã xuống đất.

“Bệ hạ!!!”

Toàn bộ Phụng Thiên Điện lập tức lâm vào một mảnh hỗn loạn, tất cả quan viên đồng loạt xông lên phía trước, lại bị Cẩm Y Vệ ngăn cản, có mờ mịt, có khủng hoảng, có khiếp sợ.

Ai cũng không nghĩ tới, Duyên Hòa đế luôn luôn có long thể khỏe mạnh lại đột nhiên ngất xỉu, điều này ngụ ý như thế nào? Triều Đại Tấn sắp thay m.á.u rồi!

Cao Thuận cách Duyên Hòa đế gần nhất, cũng là người đầu tiên nhìn thấy Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, đã hoảng sợ cực độ, mang theo tiếng khóc nức nở gọi: “Thánh Thượng!”

“Tránh ra!”

Hoài Ngọc mặt trầm như nước, túm lấy cổ sau của Cao Thuận kéo ra, nâng mí mắt Duyên Hòa đế lên xem xét, lại quỳ xuống, dán vào n.g.ự.c nghe nhịp tim, cuối cùng nâng người dậy, bàn tay chống lưng ông xoa bóp, vận chuyển nội lực.

Chỉ chốc lát sau, Duyên Hòa Đế chậm chạp mở mắt, tỉnh lại.

“Ngọc nhi......”

Thanh âm của hoàng đế suy yếu vô lực, mắt đảo quanh, nhìn qua giống như già đi mười tuổi.

Hoài Ngọc ôm ngang người ông lên, phân phó Cao Thuận: “Đi truyền thái y!”

Dứt lời ôm người đi vào hậu điện, cũng mặc đám kệ quần thần đang dại ra.

*

Trận kinh biến này có thể nói chấn động toàn bộ triều đình, Duyên Hòa đế đang tuổi tráng niên, còn chưa lập trữ quân, dưới gối chỉ có một Cửu hoàng tử, năm nay mới chín tuổi, nếu hoàng đế một khi xảy ra chuyện, có thể kế vị chỉ có vị ấu hoàng tử này, một tiểu hài tử sao có thể ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó không phải hậu cung can chính, thì là phiên vương các nơi rục rịch, cục diện chính trị triều đình sẽ tràn ngập nguy cơ.

Tất cả quan viên trong lòng run sợ, sợ xảy ra biến cố gì, bốn vị phụ thần nội các đã một đêm chưa về nhà, luôn ở trong phòng trực của Văn Uyên Các.

Trần Thích cùng một đám đồng liêu của hắn đều bị Cẩm Y Vệ áp giải vào ngục, nếu như Thánh Thượng thật sự có chuyện không hay xảy ra, dù sao cũng phải có người gánh vác, bọn họ ban nãy gây sức ép ngay trên đại điện, cầm đầu là Trần Thích còn lấy mạng ra uy hiếp, chọc giận đến Thánh Thượng đến mức ngất đi, nếu xảy ra chuyện, bọn họ chính là hung thủ số một.

Một đêm này, cơ hồ tất cả mọi người trằn trọc khó ngủ.

Lúc bình minh, Càn Thanh cung đưa ra tin tức, Thánh Thượng đã chuyển nguy thành an, Cao Thuận mang đến khẩu dụ, để chư vị quan viên đều hồi phủ nghỉ ngơi, đám người Trần Thích đang bị giam giữ cũng được thả trở về nhà.

Thành thượng cần tĩnh dưỡng, triều đình tuyên bố bỏ triều ba ngày, trong ba ngày này, chuyện Trần Thích mặc áo liệm để can gián đã truyền khắp kinh sư, có người thần thông quảng đại mang tới tấu chương nguyên văn của hắn, in thành vô số bản, dán khắp nơi, dân chúng vây quanh xem, ai không biết chữ thì đến nghe Thư tiên sinh giảng giải.

Trần Thích quả thật viết một bài văn hay, tám tội trạng của Hoài Ngọc hắn liệt kê, mỗi một tội trạng đều hợp tình hợp lý, dân chúng xưa nay thương hại kẻ yếu, lại không có ấn tượng tốt với tiểu sát tinh, nhao nhao đồng tình với vị Trạng Nguyên đáng thương này.

Trong thoáng chốc, quần chúng phẫn nộ, hạ nhân Phù Phong vương phủ đi ra ngoài mua thức ăn cũng có thể bị người chửi bới, hơn nữa gần đây thành Bắc Kinh lại mưa liên tục, dần dần truyền ra cách nói thái quá “Trời cao đang cảnh báo, nhắc nhở Thánh Thượng trong triều có gian nhân.”

Dư luận nghiêng về một phía, mùng sáu tháng chín, Diên Hòa đế không thể không công khai chiếu chỉ: Giao trách nhiệm cho Đại Lý Tự, Hình Bộ, Đô Sát Viện tam pháp ti cùng nhau thẩm tra xử lý án này.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.