Oan Gia Tổng Tài

Chương 7




Nghe thấy câu nói kháy của ai đó cô quay đầu lại nhìn, ồ cái dáng nhìn quen quen, cái mặt này cũng quen quen ha. - Ai vậy chị?- Huấn Xoăn vỗ vai cô.

- Không quen!

Cô lạnh lùng buông một câu phũ phàng rồi quay lại nâng ly uống tiếp. Thiên Tề bị cô cho một vố thấy hơi quê, quay sang cô gái đi bên cạnh, kéo tay cô nàng đang ngơ ngác ngồi vào bàn bên cạnh bàn Ái Hy đang ngồi.

- Anh quen cô ta à? - cô gái kia nên tiếng.

- Không cần bận tâm. Em ăn gì cứ gọi.- Thiên Tề cố tình ngồi quay lưng vào lưng cô.

Cô ngồi nhích xa một chút anh cũng nhích , dồn cô kịch bàn không có chỗ ngồi. Cô tức, tức tức ... Muốn đấu với cô, được thôi. Chông như không có gì nhưng giữa hai người đang sẩy ra sóng ngầm mãnh liệt. Cứ đẩy qua đẩy lại...

" Ầm"

Cô lấy hết sức huých khưỷu tay ra sau, đúng lúc anh đang cầm đĩa thịt gà nướng lên đặt tới trước mặt cô gái kia.

- Á!!!!

Cả mấy bàn xung quanh đó đều quay lai nhìn, cô gái kia bị cả đĩa thịt gà đổ lên người, váy màu xanh lam bị thịt gà nướng dính đầy dầu mỡ làm bẩn, mặt bị miếng thịt gà bắn vào , phấn rơi lả tả, còn dính đầy lá chanh, ... Tóm lại bộ dạng thảm thương. Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Thiên Tề. Còn Thiên Tề đúng là khóc không ra nước mắt, bị mọi người nhìn chằm chằm, trong khi thủ phạm thực sự gây ra đang đắc ý ngồi rung đùi như không có chuyện gì xảy ra.

- Để anh lau giúp em. Anh xin lỗi! Anh không cố ý!- Thiên Tề vội vàng xin lỗi người người đẹp.

- Không cần! Đúng là mất lịch sự, mất vệ sinh, kinh tởm! Lẽ ra tôi không nên quen anh. Tạm biệt!- cô gái kia tức giận sổ một tràng sau đó đứng dậy sách túi bỏ đi, để mình anh bơ vơ, để mình anh đợi chờ, trong lòng vấn vương bồi hồi... Văn thơ thế đủ rồi, đi hơi xa.

Anh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô gái kia , tiếc nuối không? Có! Anh mất công bao ngày mới tán tỉnh thành công rủ được nàng đi ăn, cuối cùng bị Ái Hy phá hỏng. Lúc này nhớ ra thủ phạm khiến anh bị quê, nhục mặt trước bàn dân thiên hạ vẫn đang dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra anh lại càng tức. " Nguyễn Hoàng Ái Hy cô chờ đấy. Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn!"'.

- Giúp tôi thanh toán!

Anh cố kiềm chế cơn tức bùng nổ nói nhỏ nhẹ với phục vụ.

- Tổng chi phí gửi anh ạ!

Thiên Tề liếc qua rồi rút tiền thanh toán cho phục vụ. Bonus thêm một câu.

- Không cần trả lại!

Thiên Tề cũng rời đi ngay sau đó. Ái Hy cười gian tiếp tục uống như chẳng có gì xảy ra vừa rồi, tâm trạng vui vẻ hơn chút.

.....

Nam chở cô về phòng trọ đã là 11h hơn, gọi cửa mãi ông chủ nhà mới mở cửa cho vào, người nồng nặc mùi rượu, đi siêu vẹo.

- Con chào ông! Con vào trước! Ợ...

- Con gái con đứa uống nhiều thế con, vào nghỉ đi không cảm.

Ông chủ nhà đã có tuổi khá hiền và dễ tính. Ông quan tâm đến sinh viên thuê trọ như con cháu trong nhà.

.....

Ái Hy loạng choạng đi lên cầu thang, đang đi thì bước hụt.

-Á!

Cô lăn mấy vòng xuống cầu thang, khi cả nhà nghe tiếng hét của cô chạy ra xem thì đã thấy cô bất tỉnh dưới sàn, máu đang chảy ra ở chán, chắc do ngã đập phải cầu thang.

- Mau kêu cấp cứu, nhanh!

Ông chủ nhà vội vàng giục mọi người gọi cấp cứu, còn ông chạy ra xem cô có sao không. Không ai dám di chuyển cô vì sợ tai biến nguy hiểm tính mạng, đành phải chờ xe cứu thương tới .

.....15phút sau ....

Xe cứu thương cũng tới, cô được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Ông chủ nhà gọi điện cho bố mẹ cô ở quê nên các bậc phụ huynh cũng đang trên đường về Hà Nội.

Mọi người tức chực ngoài phòng cấp cứu, cầu mong cho cô không làm sao. Mấy thằng em nghe tin cô ngã bất tỉnhcấp cứu trong viện, đang say mà tỉnh cả người, vội vàng bắt taxi vào viện với cô. Cả mấy thằng đều lo lắng, cô mà làm sao thì tội chúng nó nặng lắm, biết cô không uống được mà để cô uống nhiều thế làm gì, rồi ngã cầu thang.

"Tinh"

Đèn phòng cấp cứu rốt cuộc cũng tắt, cửa phòng mở ra, bác sĩ bước ra ngoài đưa tay kéo khẩu trang xuống.

- Bác sĩ! Chị ấy sao rồi?

-Nó có sao không bác sĩ...?

Mọi người tranh nhau hỏi, mỗi người một câu khiến bác sĩ không biết làm sao.

- Mọi người bình tĩnh!

- Bình tĩnh sao được người nằm trong đấy là chị cháu. . .

- Cô ấy qua cơn nguy hiểm rồi. Nhưng có dấu hiệu không muốn tỉnh lại. Người nhà cần phải nói chuyện khuyên nhủ mong rằng bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Ai là người nhà theo tôi làm hồ sơ nhập viện .

Bác sĩ nói xong lạnh lùng quay đi.

- Để em đi!- Nam xung phong đi luôn theo bác sĩ.

- Ok ! Nhờ mày !

Một lúc sau cửa phòng cấp cứu lại đẩy ra,Ái Hy nằm trên giường đẩy, đầu băng trắng, chân bó bột, được y tá đẩy ra ngoài, chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt.

......

Bà Thùy Dung đang ngủ thì có chuông điện thoại reo.

- Alo! Cậu gọi mình muộn thế? Có việc gì sao?

-....

-Cái gì?

-......

-Con bé nằm viện nào? Mình vào ngay đây...

-.....

- Không có gì! Cậu cứ đi từ từ không cần vội, mình sẽ lo ổn thỏa...

-....

- Rồi rồi....

Bà Thùy Dung tắt máy quay sang thấy ông Long cũng đang nhìn bà chằm chằm.

- Sao vậy mình? Có việc gì nói tôi nghe ...

- Đi! Vào viện với tôi. Con gái Ngọc Anh - Đức bị ngã cầu thang cấp cứu trong viện...

- Chờ tôi đi với mình!

Ông Long cũng vội vàng dậy thay áo quần đi cùng vợ. Dù gì vợ chồng Ngọc Anh cũng là bạn thân nhất của vợ ông, hai gia đình còn đang có ý kết thông gia,bây giờ con bé xảy ra chuyện , cũng nên quan tâm chút.

.......

Bệnh viện Thanh Nhàn,....

Tầng 4....

Khi các bậc phụ huynh tới nơi thì đã muộn lắm rồi, mọi người chở về nghỉ ngơi, chỉ còn lại Huấn Xoăn, Việt, Thịnh với Nam ở lại chông bệnh.

- Bác trai, bác gái! Chị Hy không sao đâu, chỉ là chưa tỉnh lại thôi.

- Hai bác đừng lo lắng quá, không có việc gì ...

- Chị ấy sẽ sớm tỉnh thôi.

- Đúng rồi! Con bé mạng lớn không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá. Nếu có gì không tốt , vợ chồng tớ sẽ tìm bác sĩ nước ngoài về điều trị cho con bé, nhất định tỉnh...

Bà Ngọc Anh lau nước mắt xụt xùi dựa vào người chồng đứng cho vững. Bà chỉ có mấy chị em cô là tài sản, cô có mệnh hệ nào bà sống sao nổi.

- Mình đừng khóc! Anh tìm bác sĩ hỏi rõ tình hình con bé rồi tính.

...........

Cô hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền, không đi làm, cũng không ai giúp cô gọi điện xin nghỉ phép thành ra không ai biết cô bị nằm viện. Thiên Tề bận tối mắt tối mũi vào dự án mới, đã thế cô thư ký riêng làm việc tắc trách, không chịu đi làm nghỉ không xin phép khiến anh điện tiết muốn xa thải cô luôn. Hay là cô sợ anh trả thù nên không dám đi làm, đúng là anh đã vạch ra tá việc trả đũa cô nhưng giờ cô không đi làm coi như vô dụng.

Chuông điện thoại đột nhiên reo...

-Alô! Mẹ...

- "Con đang làm gì thế? Chiều qua chở mẹ đi thăm người bệnh. "

-Ai vậy mẹ!]?

-"Con gái bạn mẹ bị ngã cầu thang, bất tỉnh. Bố mày bay sang Mỹ có hội thảo gì ý không trở mẹ đi được ."

-Dạ! Vâng chiều con về chở mẹ đi... Ok bye bye mẹ!

Thiên Tề cúp máy luôn, đang bận bù đầu ra mà không dám cãi lại mẹ . Ai bảo mama đại nhân là người phụ nữ quyền lực nhất trong gia đình chứ. Chắc người bạn kia chắc thân lắm nên mẹ mới quan tâm người ta như vậy. Haizzzx


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.