Oan Gia Tình Nhân

Chương 9




“Tiểu Tiểu!”

Thương tâm bao ngày nay lập tức biến mất như kỳ tích, Giản Chính Hạo mặc kệ đang ở ngoài đường, cúi đầu tặng Ngưu Tiểu Tiểu một nụ hôn khoái hoạt trìu mến.

Ngưu Tiểu Tiểu đỏ mặt làm vẻ nghiêm nghị đẩy y ra, nhân tiện liếc xem có người qua đường nào nhìn động tác vừa rồi của Giản Chính Hạo không, may mắn bọn họ ở góc khá tối, bằng không nhất định sẽ bị người ta nhạo báng

“Ngươi, ngươi làm gì? Nơi này rất nhiều người a.”

“Nam nhân ăn cơm với ngươi kia là ai?” Giản Chính Hạo tận lực đem thanh âm duy trì bình thường, không muốn để lộ ghen tuông ngút trời, chuyện này còn phải hỏi rõ ràng, lúc trước Ngưu Tiểu Tiểu còn nói gã kia chính là bạn trai hắn.

“Là...... Là bằng hữu thôi.”

Ngưu Tiểu Tiểu nhỏ giọng trả lời, đại khái cũng có chút chột dạ, lập tức lại cảm thấy được chính mình làm gì phải chột dạ, dù chính mình xem tạp chí đăng tin sai lệch, nhưng chẳng phải cũng tại Giản Chính Hạo sau hôm đó không liên lạc lại sao, cho nên sự kiện này coi như là lỗi của y.

Hắn liền hùng hồn nói những lời đầy lý lẽ, “Chính là ta sau khi rời nhà ngươi lúc đó, ngươi không hề liên lạc với ta, ta lại không biết số điện thoại của ngươi, cho nên ta mới không có biện pháp chứng thực sự thật.”

Giản Chính Hạo càng nghe càng kỳ quái, hắn đối Ngưu Tiểu Tiểu nói: “Ta là bất ngờ nhận được tin khách hàng ở nước ngoài cố ý hủy bỏ đơn đặt hàng, cho nên ta mới trực tiếp bay ra nước ngoài gặp họ thương thảo, mất một tháng liền thảo luận, ta mới về nước, nhưng lúc ở nước ngoài, ta có gửi hơn mười bưu ảnh cho ngươi, nói ta đang ở nơi nào mà.”

Hắn mỗi ngày đều xem hộp thư nhân, căn bản không hề thấy thư y vừa nhắc, Ngưu Tiểu Tiểu nhướng mày nói: “Không có, ta không có nhận được thư nào ngươi gửi cho ta.”

Giản Chính Hạo trầm ngâm nhìn xuống, y đã biết kẻ nào đang làm trò quỷ, thư của y đều là qua tay thư ký gửi đi, nếu thất lạc một vài cái thì thôi, như thế nào có thể toàn bộ đều không nhận được.

Cho nên Tiểu Tiểu mới có thể nghĩ y không cần hắn, mà lão bản của Tiểu Tiểu mới có thể gọi cú điện thoại lạ lùng kia, khiến y không hiểu ra sao.

“Chuyện này ta sẽ điều tra, Tiểu Tiểu, ta đói bụng, chúng ta cùng đi ăn cái gì đi.”

Chuyện này y sẽ xử lý sau, bây giờ việc ở cùng Tiểu Tiểu trọng yếu hơn, tâm tình được thả lỏng, Giản Chính Hạo bỗng cảm thấy đói bụng kinh khủng, y đỡ Ngưu Tiểu Tiểu đứng lên, Ngưu Tiểu Tiểu đá một cước vào chân y mà mắng: “Là lỗi của ngươi, hại ta không ăn cơm bỏ chạy ra ngoài, siêu mất mặt, ta phải đi gặp A Quang xin lỗi.”

“Ta đây cùng ngươi ăn cơm không phải tốt lắm sao?”

Nghe hai chữ A Quang, Giản Chính Hạo trong lòng có chút tê buốt, y cẩn thận hỏi: “Chuyện ngươi nói cũng hắn đi khách sạn, là vì giận ta, hay là sự thật?”

Ngưu Tiểu Tiểu mặt đỏ nói: “Có vào khách sạn.”

Sắc mặt Giản Chính Hạo đen lại, Ngưu Tiểu Tiểu sợ y nổi giận, nhỏ giọng giải thích: “Hắn đưa ta đến khách sạn, ta đang mải suy nghĩ nên không chú ý bọn ta đã vào khách sạn, sau đó ta liền đi ra, chuyện gì cũng chưa phát sinh.”

Sợ Giản Chính Hạo sẽ vì chuyện kia mà sau này có thể không cần hắn nữa, Ngưu Tiểu Tiểu cặp mắt rưng rưng, hai tay đã muốn bám lấy ngực áo Giản Chính Hạo, ủy khuất nói: “Ngươi sẽ không phải vì chuyện này mà liền giận ta đi.”

“Lần sau không được cùng người như thế ở một chỗ.”

Đồng thời với khi y thiếu chút nữa bị hãm hại, không thể tưởng tượng nổi Tiểu Tiểu cũng xém thất thân, Giản Chính Hạo sắc mặc phi thường khó coi. Ngưu Tiểu Tiểu nhỏ giọng thay A Quang biện bạch mấy câu, “Chính là sau này hắn sẽ không làm vậy nữa, hắn là bằng hữu tốt, thật đấy.”

Nhìn hai mắt đẫm lệ của hắn, bao bực bội trong lòng Giản Chính Hạo lập tức mềm nhũn xuống, dù y có muốn than trời, ai kêu Tiểu Tiểu chính là khắc tinh cả đời này của y, y quyết định thay đổi đề tài, không bàn luận thêm nữa, đây cũng vốn không phải điểm trọng yếu.

Hơn nữa tên mắt trắng dã kia, dám kéo Tiểu Tiểu của y vào khách sạn, gã không muốn sống nữa sao? Sau này đến ác chỉnh cho gã một phen, để gã biết đừng hòng lộn xộn tay chân với Tiểu Tiểu.

“Ngoan, không khóc, ta mời ngươi ăn cơm, ngươi muốn ăn cái gì?”

“Mc, McDonald!”

Câu trả lời của Ngưu Tiểu Tiểu khiến Giản Chính Hạo suýt bật cười, Ngưu Tiểu Tiểu tức giận huých y một cái, “Có gì buồn cười, ta đã lâu không ăn McDonald, ngươi nhất định đem ta trở thành tiểu hài tử đúng hay không?”

“Không có, ta làm sao dám đem ngươi trở thành tiểu hài tử, Tiểu Tiểu là người lớn, cho nên mới có thể cùng Chính Hạo ca làm những việc người lớn mới làm.” Y càng nói càng ẩn ý.

Ngưu Tiểu Tiểu ban đầu không hiểu, qua năm giây, rốt cục ý thức được Giản Chính Hạo nói chính là cái gì, mặt y đỏ rực, đuổi đánh Giản Chính Hạo, còn đá y, chỉ tiếc toàn bộ đá không đến Giản Chính Hạo, hơn nữa Giản Chính Hạo chân dài, y chạy hai bước bằng hắn chạy bốn bước, đương nhiên cuối cùng lại là hắn nhận thua.

Chính là hắn tức giận đến miệng loạn mắng: “Ngươi này biến thái, ta đã sớm biết ngươi là biến thái, còn dám bảo ta dùng miệng ngậm cái chỗ kia!”

“Nhỏ giọng chút, Tiểu Tiểu, một trăm người qua đường đều nghe thấy được.”

Giản Chính Hạo vừa nói, Ngưu Tiểu Tiểu ngạc nhiên phát giác ít nhất có hai, ba mươi người qua đường quay đầu lại nhìn hắn, hắn vừa rồi hét lớn tiếng như vậy sao? Hắn mặt đỏ vô cùng, chậm rãi tiêu sái đến bên cạnh Giản Chính Hạo, xấu hổ nghiêm mặt, hung hăng huých Giản Chính Hạo một phen, đều là y hại hắn lỡ miệng.

Giản Chính Hạo kéo hắn đi một chút, ghé vào lỗ tai hắn khe khẽ nói lần sau đổi lại y ngậm hắn khiến Ngưu Tiểu Tiểu xấu hổ đẩy y ra.

“Ngươi này biến thái, đại hư hỏng.” Hắn thì thào mắng, bất quá lúc này nói rất nhỏ, sợ sẽ bị người khác nghe thấy.

Giản Chính Hạo lắc đầu, tươi cười nói: “Ngậm của ta, ngươi giận, ta ngậm của ngươi, ngươi lại mắng ta biến thái, vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào?”

Vừa ngẩng đầu, liền thấy biểu tình tươi cười đáng ghét của y, Ngưu Tiểu Tiểu liền mặc kệ Giản Chính Hạo, hướng cửa hàng McDonald đi thẳng, hắn quyết định ít nhất phải kêu năm cái hamburger để Giản Chính Hạo trả tiền, ai kêu y như vậy biến thái.

Hắn thật sự kêu năm hamburger, gà rán, khoai chiên, salad, đồ uống, ăn đến cái thứ ba, hắn cảm thấy có chút ghê tởm, hơn nữa bụng hắn cũng trướng đến chịu không nổi, hắn đem hamburger trút lên trước mặt Giản Chính Hạo, may mắn Giản Chính Hạo cũng đói bụng, ăn hai cái hamburger, những thứ trong khay hầu như đã ăn hết.

Lúc Giản Chính Hạo đưa hắn về nhà, Tiểu Tiểu đã muốn ăn no đến ngồi phịch trên giường Giản Chính Hạo, cởi thắt lưng, lộ ra cái bụng tròn tròn trắng nõn giống con lợn sữa làm Giản Chính Hạo cười muốn chết.

“Ngươi là con tiểu trư sao không? Bụng tròn vo.” Giản Chính Hạo hoàn hảo đùa mấy câu.

“Ai cần ngươi lo!”

Hắn liếc ánh mắt giết người một cái, nếu không phải vì muốn cho Giản Chính Hạo chi thật nhiều tiễn, hắn vì sao phải ăn ba cái hamburger, ăn đến chính mình thống khổ muốn chết, lần về căn nguyên, hết thảy còn không phải là tử biến thái kia làm hại đi.

“Tiểu trư bụng của Tiểu Tiểu hảo đáng yêu.”

Hắn mới không phải tiểu trư bụng, hắn lại hung hăng trừng mắt liếc y một cái, chính là bụng rất no rồi, hắn lười động thủ đánh y, chỉ có thể trừng y, sau lại ngại trừng cũng quá mệt mỏi, hắn híp mắt nhìn trần nhà.

Bàn tay to của y ở hắn cái bụng tròn béo trắng trẻo của hắn mà khẽ vuốt ve, hơn nữa đầu ngón tay y độ ấm tốt lắm, khiến Ngưu Tiểu Tiểu bị y sờ soạng có điểm thoải mái, hắn giống con mèo nhỏ, yết hầu phát ra tiếng rên ư ư thỏa mãn, giống như thực vừa lòng với vuốt ve ôn nhu của Giản Chính Hạo.

Ngón tay y linh hoạt mỗi lúc một mò xuống dưới, chờ đến lúc hắn phát hiện có gì không đúng, tay Giản Chính Hạo ngón tay đã nắm lấy bộ vị hắn, cao thấp di động, trêu chọc hắn.

“Chán ghét.”

Hắn nhẹ giọng chống cự, nhưng mông lại chủ động nâng lên để Giản Chính Hạo kéo quần hắn xuống. Giản Chính Hạo đôi môi tiếp cận, kích thích bộ vị nam tính của hắn, hắn anh anh nức nở khóc, Giản Chính Hạo ngón tay sáp nhập, mông hắn liền theo đó mà vặn vẹo, thắt lưng cũng vô pháp kháng cự lại mà đong đưa.

Không thể tưởng được lúc trước y nói muốn hôn bộ vị hắn, y thật đúng là làm được. Ngưu Tiểu Tiểu xấu hổ nhỏ giọng kháng nghị: “Không cần, Chính Hạo ca, chỗ đó lại không thể ăn.”

“Ta cảm thấy ăn ngon lắm a.”

“A, a a......”

Vừa mới nói ăn ngon xong, Giản Chính Hạo đem hắn hàm đắc càng sâu, ngón tay phía dưới lại dùng sức, không lưu tình chút nào tham nhập, làm cho hắn hổn hển rên rỉ, hoàn toàn kháng cự không được khoái cảm, tiếng kêu của hắn cũng trở nên mị hoặc.

Khoái cảm mãnh liệt như cường triều bão tố tràn ngập dâng lên, Ngưu Tiểu Tiểu mông không ngừng vặn vẹo, hắn rốt cuộc chịu không được khoái cảm tuyệt đỉnh này mà túm tóc Chính Hạo khóc cầu: “Thôi, Chính Hạo ca, ta sắp đi ra mất.”

“Vậy ngươi muốn như vậy đi ra? Hay là muốn Chính Hạo ca đi vào?”

Giống như vừa tiến vào ái ân, cá tính khi dễ người của Giản Chính Hạo sẽ nâng lên một bậc, Ngưu Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt liếc y một cái, hắn cái gì cũng không muốn chọn, nhưng Giản Chính Hạo lại đi nhu lộng vách tường mềm mại mẫm cảm của hắn, lập tức khiến hắn khóc lóc xin tha.

“Không muốn, không muốn, thật sự lấy ra đi, không cần tái lộng!”

Hắn khóc đến ướt nhèm cả mấy lọn tóc quanh mặt, ngón tay Giản Chính Hạo ở bên trong hắn xoay tròn, làm hắn khóc càng lớn, mông cũng ngoáy lợi hại hơn, hắn biết lấy cá tính biến thái của Giản Chính Hạo, hắn chưa nói ra, y nhất định sẽ cứ như vậy mà chọc ghẹo hắn, làm hắn bị kẹt ở loại trạng thái này.

“Ta phải Chính Hạo ca ở nơi đó.” Hắn không cam lòng đành thút thít nói ra miệng, ánh mắt cầu khẩn hạ xuống, nhìn chăm chú vào phân thân hắc tráng của Giản Chính Hạo.

“Tiểu Tiểu muốn đúng hay không?”

Y làm gì mà hỏi mãi, Ngưu Tiểu Tiểu khóc đến đỏ hết cả mũi, liều mạng gật đầu, Giản Chính Hạo xoay người hắn, để hắn ngồi lên trên người y, Ngưu Tiểu Tiểu kinh ngạc đắc mở lớn hai mắt.

Giản Chính Hạo ôm thắt lưng hắn nói: “Chính ngươi chậm rãi ngồi xuống.”

Ngưu Tiểu Tiểu cảm thấy thẹn thiếu chút nữa nổ tung, chính là hắn biết nếu không làm theo lời Giản Chính Hạo, y nhất định sẽ cứ để hắn ở trạng thái nửa vời này, y từ trước đến nay lấy khi dễ hắn làm vui, lúc khi dễ hắn căn bản sẽ không lưu tình.

Bàn tay hắn cầm lấy phân thân lửa nóng của Giản Chính Hạo, mông hạ xuống, hậu huyệt quá hẹp khiến hắn cắn răng nấc nghẹn, một bên ủy khuất khóc ròng nói: “Đau, Chính Hạo ca......”

Giản Chính Hạo hôn cái miệng của hắn ba, mặt khác một tay ve vuốt hắn, đau đớn giống như chậm rãi giảm bớt, hắn chảy nước mắt cố hướng chính mình chậm rãi ngồi xuống, đột nhiên cắn răng, hắn cảm giác một trận khoái cảm tê dại truyền đến khi phân thân của Chính Hạo phá khai vách tường mềm mại của hắn.

“Là nơi này thoải mái sao không?”

Tay Giản Chính Hạo nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn nhỏ, Ngưu Tiểu Tiểu kêu thành tiếng, cánh tay vô lực run rẩy, nước mắt rào rào đổ xuống, Giản Chính Hạo nhẹ nhàng rút ra một chút, lại thật mạnh va chạm, hắn khóc kêu đến cơ hồ vô lực, hạ bộ mẫn cảm đã muốn tới đạt cao trào.

Ngay tại giờ khắc này, Giản Chính Hạo cơ hồ rút ra toàn bộ, làm cho hắn thoáng thở dốc, nhưng thở dốc không đến hai giây, y lại hung hăng đâm vào, lần thứ hai va chạm tại nơi nhạy cảm, Ngưu Tiểu Tiểu ở dưới loại tra tấn lặp lại đầy khoái cảm này toàn thân hư nhuyễn, đến nửa giờ sau, Giản Chính Hạo mới để cho hắn chân chính đạt cao trào.

Ngưu Tiểu Tiểu tối hôm qua thật sự bị y làm cho đến té xỉu, chờ khi hắn chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt thẫn thờ vô pháp tập trung chú ý, y yêu thương kéo chăn bọc lấy hắn, đem hắn ôm vào lòng ngực mình, Ngưu Tiểu Tiểu liền ngoan ngoãn ở trong ngực y ngủ say, so với hài tử còn muốn khờ dại hơn, hoàn toàn không thể nhìn ra một khắc trước hắn còn ngồi ở trên người y khóc lóc van cầu không thôi.

Y hôm nay tới văn phòng trễ vì trước đó đưa Tiểu Tiểu đi làm. Ngưu Tiểu Tiểu ngồi trên xe khó chịu vặn vẹo, y xót a hôn trán hắn nói: “Ngươi nếu không thoải mái, vậy đừng đi làm.”

“Không được, ta muốn đi làm, ta đã là ca ca, phải làm tấm gương thật tốt của đệ đệ, không thể về sớm, cũng không thể đến muộn, càng không thể không đi làm.”

Ngưu Tiểu Tiểu phi thường kiên trì, khiến Giản Chính Hạo càng say mê phương diện đáng yêu cực kì này của hắn, chiều tan làm còn muốn đến đón hắn sớm một chút về nghỉ ngơi. Lúc xuống xe, Ngưu Tiểu Tiểu bất giác giật mình khựng lại, rồi hướng má y mà hôn một cái, khiến Giản Chính Hạo xem chút không kiềm lòng nổi.

Động tác không cố ý của Tiểu Tiểu càng thuyết minh hắn thực yêu y.

Lúc y tới văn phòng, Viên Nghi Hoa đã sửa sang tốt tư liệu, ngồi ở một bên, y gọi Viên Nghi Hoa vào văn phòng nói chuyện.

“Nghi Hoa, ngồi đi.”

Viên Nghi Hoa không ngồi, nàng đứng thẳng. Giản Chính Hạo biết nàng là người thông minh, chuyện tới giờ hẳn nàng đã biết mình bại lộ, chính là y không thể lý giải vì sao nàng làm vậy.

“Nghi Hoa, chúng ta ở trường học biết nhau nhiều năm, cũng làm đồng sự hai năm…”

Viên Nghi Hoa ngắt lời y, nàng tự biết việc mình làm, tới hiện tại căn bản là không cần giấu diếm việc nàng hủy chỗ thư kia đi, nàng lạnh nhạt, không một chút hối hận nói:

“Đúng vậy, thư là ta giữ lại, ta không rõ ngươi vĩ đại như vậy, vì cái gì đi thích tiểu xuẩn đản kia, hơn nữa xuẩn đản kia còn là nam.”

Giản Chính Hạo sắc mặt lập tức chuyển sang ngưng trọng, “Hắn không phải xuẩn đản, hãy chú ý khẩu khí và ngôn từ của ngươi.”

“Đừng lừa mình dối người, hắn chính là xuẩn đản, chưa từng học trường nào tốt hiện tại ở công ty làm viên chức bình thường, người như vậy căn bản không xứng với ngươi.” Trình độ châm chọc của nàng đã muốn lên thành vũ nhục.

Giản Chính Hạo phi thường tức giận, sắc mặt y trầm xuống, “Hắn không phải xuẩn đản, ta cũng không cho mình thông minh đến mức có thể mạnh miệng mắng chửi người khác là xuẩn đản.”

Khuôn mặt tươi đẹp của Viên Nghi Hoa cau lại, nàng hiểu Giản Chính Hạo căn bản là đang quở trách nàng, dù sao việc đã đến nước này, nàng cứ thẳng tuột ra, không bao giờ nữa cần làm bộ giả giảng tiểu học muội ngây thơ.

“Ta đã muốn rất thích ngươi đến vài năm, trước ngươi không có bạn gái, tỏ tình của tất cả nữ nhân ngươi đều không nhận, ta đoán có lẽ là bởi vì ngươi muốn gây dựng sự nghiệp trước, cho nên mới không nói chuyện cảm tình, nhưng ta thế nào có thể chịu được cái kẻ xuẩn đản ngu ngốc kia đoạt đi tâm ngươi.”

“Hắn không ngu, ngươi mới là kẻ xuẩn đản tự cao tự đại.”

Luôn ở bên y đã nhiều năm, hơn nữa Viên Nghi Hoa nếu không phải thích y, cũng sẽ không làm ra loại sự tình này, y nguyên bản không muốn nói ra lời đả thương người, nhưng thái độ kiêu ngạo coi thường của Viên Nghi Hoa khiến y lời nói khắc nghiệt, thần sắc nghiêm nghị, y tuyệt không dễ dàng tha thứ cho kẻ nào ở trước mặt y mà chửi bới Tiểu Tiểu đáng yêu, nàng lại không quen Tiểu Tiểu, làm sao biết những điểm thật tốt của hắn.

Viên Nghi Hoa sắc mặt đại biến. Giản Chính Hạo lạnh lùng bảo: “Ta nói cho ngươi điểm tốt của Ngưu Tiểu Tiểu, hắn tâm tính thiện lương, sẽ không đối với một người hoàn toàn không quen mà sau lưng nói hắn là xuẩn đản ngu sĩ, dùng lời vũ nhục, ngươi bằng cấp cao, người xinh đẹp, lại thông minh, nhưng nhân cách không bằng người bình thường, ngươi lại không biết Ngưu Tiểu Tiểu, dựa vào cái gì mắng hắn!”

Viên Nghi Hoa mặc đen sì, nàng ngẩng cao đầu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia âm hiểm, “Ngươi rồi sẽ hối hận nói ta như vậy, ta sẽ đem tất cả danh sách khách hàng của ngươi, mức giá, nguồn sản phẩm, toàn bộ đưa cho công ty đối địch.”

Nụ cười lạnh của nàng còn một tia đắc ý, “Công ty đối địch của ngươi đã muốn an bài một vị trí quản lý tốt cho ta, ngươi hiện tại nếu thanh minh với ta, có lẽ ta còn cho ngươi một con đường sống, cũng đừng quên cha ta làm ngân hàng tuy đã về hưu lâu, nhưng vẫn có thế lực, ta có thể khiến ngân hàng chậm lại nguồn cung vốn của ngươi, cho ngươi khó mà làm ăn.”

Giản Chính Hạo lãnh khốc dựa vào ghế, không liếc Viên Nghi Hoa đến một cái, đem uy hiếp của nàng như không có gì mà âm trầm nói: “Ngươi viết thư xin thôi việc, ta không đuổi ngươi, sẽ cho ngươi lương thôi việc.”

Viên Nghi Hoa tức giận đến phát run, nàng đạp cửa đi ra, đàm phán giữa hai người thất bại hoàn toàn.

Chính là Giản Chính Hạo tuyệt không hối hận. Y có hậu trường của mình, phụ thân y trong thương giới Đài Bắc chính là phi thường ảnh hưởng, y tự rời nhà gây dựng sự nghiệp, cho tới bây giờ chưa từng dùng đến thanh danh của phụ thân.

Y gọi điện về nhà, Giản Chuyên Lập nghe y kể xong, ngáp một cái, “Chuyện đơn giản như vậy bảo mẹ ngươi xử lý là tốt rồi, không cần ta ra mặt, mẹ ngươi thích giao tế, bả hôm trước chẳng phải còn đi nhà bằng hữu tám chuyện sao không? Ngươi kêu bả nói mấy câu với bằng hữu kia là tốt rồi.”

Giản Chuyên Lập ngừng máy, Giản Chính Hạo gọi di động cho mẹ. Giản phu nhân vốn cả khi tức giận phê bình người khác vẫn thản nhiên ôn nhu, nghe xong liền trả nhẹ như không:

“Ta đã sớm nói với cha ngươi, học muội kia của ngươi mặt tiêm mắt lệ, vừa thấy đã biết là dạng nữ nhân lăng loàn, ta sẽ giúp ngươi giải quyết việc này.”

“Cám ơn ngươi, mẹ.”

Có điều mẹ y còn chưa nói xong, “Ta nói a, lần trước ta đến chỗ ngươi ở, giường chiếu rốt cục là xảy ra chuyện gì, dính đầy dầu tắm dầu gội với nước tẩy, hài tử này, trước khi kết hôn không thể làm loạn, mẹ đã nói rồi, cho dù Tiểu Tiểu sẽ không mang thai cũng không thể làm như vậy.”

Giản Chính Hạo mặt đỏ lựng, từ nhỏ y đối với Tiểu Tiểu vô cùng mê luyến, mẹ y tuy rằng bộ dáng mỹ nữ yểu điệu, nhưng kỳ thực mắt sắc lợi hại nếu không phải tránh pháp nhãn của nàng cùng phụ thân y, y đã sớm ăn luôn Ngưu Tiểu Tiểu, cần gì phải rời khỏi nhà, tự mua căn hộ, chính là vì tránh nè hai người kia gây phiền.

“Mẹ, là ngươi và cha nói chỉ cần ta lần thi nào cũng đứng thứ nhất, các ngươi sẽ không quản ta về sau cùng ai một chỗ.”

Mẹ Giản Chính Hạo trong lòng thầm than, năm y học lớp một họ vô tình nói một câu vui đùa, bị Giản Chính Hạo tóm lấy, nhất quyết vin vào, muốn bọn họ không thể quản chuyện y cùng Tiểu Tiểu ở một chỗ.

Hai người đành trơ mắt nhìn Giản Chính Hạo bị Tiểu Tiểu mê hoặc, may mà đứa nhỏ Tiểu Tiểu này đáng yêu khờ dại, khiến người ta thương yêu.

Nếu là đứa nhỏ hư hỏng nào đó muốn câu dẫn A Hạo, còn không bị vợ chồng họ chém làm thịt băm, bọn họ cũng không phải dễ chọc, chỉ có Tiểu Tiểu kia phô ra khuôn mặt ngọt ngào khờ dại mới khiến bọn họ đành phải nhận thức lại, thừa nhận đây là vợ tương lai của y.

“Thì mặc kệ ngươi với ai cùng một chỗ, nhưng là giường chiếu phải tẩy a, hơn nữa ngươi không mang mũ đúng không? Trên chăn đều dính một ít một ít, chăn kia là mẹ mua chuyển đến cho ngươi, ngươi chuyên giày xéo, hơn nữa mẹ đọc sách, trong sách nói không mang mũ, bụng Tiểu Tiểu sẽ không thoải mái, ngươi cũng đừng chỉ cần chính mình thoải mái là tốt rồi.”

May mắn là nói chuyện qua điện thoại, bằng không Giản Chính Hạo sẽ không biết đối với mẹ mình phải làm ra dạng biểu tình gì, y làm sao có thể qua điện thoại mà thảo luận chuyện phi thường cá nhân này.

“Mẹ, ta phải thôi đây.” Theo kinh nghiệm trước giờ, y biết ngắt điện thoại hiện tại là kế sách tốt nhất.

“Hảo, ta biết ngươi không thích nghe ta dặn dò phiền toái, chính là A Hạo a, ta biết ngươi là huyết khí phương cương đại nam nhân, cũng nhịn hai mươi mấy năm, hẳn là hiện tại tình đầu ý hợp nhịn không được, mẹ cũng không phải loại cổ hủ, dù sao ngươi về sau cũng sẽ lấy Tiểu Tiểu thôi, trước khi kết hôn không nên quá độ.”

Nếu còn nghe nữa, y sẽ ngất xỉu mất, Giản Chính Hạo vẫn phải ngắt điện thoại, “Mẹ, ta có khách hàng tới, ta phải ngưng điện thoại.”

Mẹ Giản Chính Hạo ở đầu kia nói, “Ta nói xong chuyện này hẵng ngắt, ta mấy hôm trước xem sách thấy nói cần dùng dầu bôi trơn, ta đi cửa hàng chuyên giúp ngươi chọn, chủ cửa hàng giới thiệu vài thứ, ta trả tiền và gửi cho ngươi. Ngươi nhận lấy, đừng để Tiểu Tiểu không thoải mái, chủ cửa hàng phi thường cảm động ta thương con như vậy, còn tặng ngươi thêm mấy thứ.”

Giản Chính Hạo rốt cục chịu không nổi ngắt điện thoại, mặt y vẫn còn nóng đỏ, y bỗng nhiên thấy làm gì cũng không thể thoát được mắt của hai vị phụ mẫu này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.